NT5: Kết hôn giả thường ngày (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Doãn Kỳ sau khi lựa chọn cẩn thận, cuối cùng cũng tìm được đối tượng kết hôn, nghe nói là một nghệ sĩ tuyến 18, người đại diện của cậu làm việc cũng cực kỳ phối hợp, rõ ràng là thái độ muốn ké độ hot.

Dùng hôn nhân đại sự đổi lấy tiền đồ sự nghiệp, so sánh với người lợi dụng hôn nhân đại sự, tưởng tượng đang xả cơn tức như mình, dường như cũng không có gì khác biệt.

Vậy nên, Điền Chính Quốc cũng không có tâm trạng mâu thuẫn gì đối với cái người tên Phác Trí Mân muốn kết hôn với anh này.

Ít nhất là không mâu thuẫn như Mẫn Doãn Kỳ.

"Người là do anh chọn, anh không hài lòng cái gì chứ?"

"Anh đây là không hài lòng với người ta sao? Anh đây là không hài lòng đối với em!"

Trong mắt Mẫn Doãn Kỳ bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn liếc Điền Chính Quốc một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em nhìn những nghệ sĩ cùng một thời với em xem, thời kỳ thăng tiến muốn yêu đương ai mà không lén lút. Em thì hay rồi, trực tiếp công khai kết hôn luôn."

"..."

"Nếu như gặp được tình yêu đích thực anh cũng không thèm ngăn cản em, vấn đề em đây là thỏa thuận kết hôn, vài năm nữa lại phải ly hôn, em cảm thấy thú vị sao?"

"Liên quan đến chuyện riêng tư, không tiện trả lời."

Điền Chính Quốc ném ra một câu ra trò, ý định tránh né câu hỏi sắc bén của Mẫn Doãn Kỳ.

"Em ấy à, em chính là tổ tông sống của anh."

Sự việc cũng đã phát triển đến bước này, Mẫn  Doãn Kỳ cũng không còn gì để nói, chỉ thấy hắn sau khi hung dữ trừng Điền Chính Quốc một cái lập tức ném tư liệu của đối tượng kết hôn cho người kia.

Người đại diện Mẫn Doãn Kỳ hai tay khoanh trước ngực, đích thân giải thích với anh: "Thấy lịch trình của em quá bận rộn, không có cách nào sắp xếp gặp mặt, hôm qua anh đã thay em gặp trước rồi..."

"Ừm, cảm giác thế nào?"

Điền Chính Quốc trái lại không vội vàng mở tư liệu ra, hai tay anh đan chéo đặt trên mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi lắng nghe ý kiến của Mẫn Doãn Kỳ.

"Con người cũng được, xem như là có lễ phép, có điều phản ứng có hơi chậm, kiểu ngốc ngốc." Mẫn Doãn Kỳ suy nghĩ một chút, miêu tả ngắn gọn ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Phác Trí Mân.

"Được, vậy thì em yên tâm rồi."

Điền Chính Quốc gật đầu, đối tượng hợp tác trải qua sự chứng nhận của Mẫn Doãn Kỳ bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn: "Đúng rồi, anh đưa chìa khóa nhà em cho cậu ấy chưa."

"Đã đưa cho người đại diện của cậu ấy rồi, bảo là mấy ngày nay sẽ chuyển vào."

Nghe thấy lời này của Điền Chính Quốc, Mẫn Doãn Kỳ lại không kìm được nhíu mày phàn nàn: "Em chắc chắn muốn ở chung? Làm giống hệt như thật vậy."

"Kết hôn mà ở riêng người khác sẽ tin sao?"

Điền Chính Quốc hiển nhiên từng suy nghĩ đến nhân tố tổng hợp ở nhiều phương diện, anh an ủi Mẫn Doãn Kỳ: "Anh cũng biết mà, em ngày ngày đều ở trong đoàn làm phim, nhà giống như khách sạn vậy."

Nhiều nhất quay xong trở về ở vài ngày, lại lập tức chạy tới đoàn làm phim tiếp theo.

"Được rồi."

Mẫn Doãn Kỳ gật đầu, miễn cưỡng đồng ý với cách nói của Điền Chính Quốc, chuyện này coi như đi đến hồi kết.

Kế tiếp, Mẫn Doãn Kỳ với tư cách là người đại diện còn phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó với truyền thông, làm thế nào để bịa đặt... Gặp phải một nghệ sĩ có nhiều chuyện vặt vãnh, khối lượng công việc của hắn quả thực là tăng lên gấp bội.

Ôi, thật phiền lòng.

—————

Ba tháng sau Điền Chính Quốc mới chính thức nhìn thấy đối tượng kết hôn của mình lần đầu tiên.

Tin tức bọn họ kết hôn đã được công bố ra bên ngoài, còn về điều khoản hợp đồng và một số thủ tục trên mặt pháp luật đều là ủy thác luật sư tư nhân xử lý.

Hai người cũng từng tương tác trên Weibo, đương nhiên, bên phía Điền Chính Quốc bận đến mức chân không chạm đất, cơ bản đều là do trợ lý hoặc người đại diện làm thay.

Hôm nay, Điền Chính Quốc sau khi tham gia xong tiệc đóng máy của đoàn làm phim, cực kỳ mệt mỏi muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

Anh vừa mở cửa, ngoài ý muốn trông thấy một nam sinh đang ngồi xếp bằng trên sofa.

Nam sinh kia mặc đồ ngủ trời xanh mây trắng, trên mặt đang đắp mặt nạ, trong tay còn ôm một túi khoai tây chiên vị chanh. Máy chiếu trong phòng khách đang chiếu phim kinh dị, hiệu quả âm thanh vô cùng tuyệt vời.

"..."

Nói thật, Điền Chính Quốc đã nghĩ đến việc có nên báo cảnh sát hay không, chỉ là một giây sau anh phản ứng lại, nam sinh sợ tới mức cứng đờ tại chỗ không dám động đậy này hẳn là đối tượng kết hôn của anh.

Nếu không phải là người xâm nhập bất hợp pháp, Điền Chính Quốc yên lặng bỏ điện thoại xuống.

"Thật ngại quá, không báo trước một tiếng đã trở về."

Không thấy rõ khuôn mặt đang giấu dưới lớp mặt nạ của Phác Trí Mân, không thể nhận ra cậu trông như thế nào.

Điền Chính Quốc lúc trước không hề quan tâm đến đối tượng kết hôn của anh, khi trợ lý hỗ trợ đăng Weibo tương tác ở khách sạn, anh chỉ liếc mắt nhìn lướt qua ảnh đại diện Weibo của đối phương là một nhân vật hoạt hình.

"Không sao không sao, đây, đây là nhà của anh..."

Giọng nói này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Điền Chính Quốc kéo vali vào trong nhà, trong quá trình đó anh còn thoáng nhìn thấy nam sinh đứng lên, luống cuống như thể muốn đi tới giúp đỡ, lại không biết nên giúp như thế nào, đôi chân đeo dép lê Doraemon lưỡng lự tại chỗ.

"Mặt nạ này cần phải đắp trong bao lâu?" Điền Chính Quốc bất ngờ hỏi một câu.

"A."

Phác Trí Mân đầu tiên là hoảng hốt a một tiếng, sau đó âm điệu nâng cao, biểu đạt ý tứ ngờ vực: "Hả?"

"Tôi nói là, lúc nào thì có thể nhìn thấy mặt của cậu."

"À... Cái này, vẫn, vẫn còn 5 phút nữa."

Hiểu được ý của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân vội vàng cầm điện thoại lên xem, mặt nạ hẳn là vẫn cần phải đắp năm phút nữa.

Nhưng trả lời xong ngẩng đầu lên, phát hiện Điền Chính Quốc cũng đang nhìn chăm chú vào mình, Phác Trí Mân có hơi căng thẳng nuốt nước miếng, yếu ớt nói: "Hoặc là, bây giờ cũng có thể?"

"Không sao, năm phút đúng không."

Điền Chính Quốc không chú ý đến đề nghị của Phác Trí Mân, anh chuẩn bị về phòng ngủ cất vali: "Tôi vào phòng thay quần áo trước."

"... Được."

Vali tùy tiện nhét vào một góc trong phòng ngủ, Điền Chính Quốc mở tủ quần áo, đổi thành áo thun màu đen cùng quần thể thao màu xám đậm. Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đi ra ngoài nhanh như vậy, miễn cho đối tượng kết hôn của mình cảm thấy xấu hổ.

Vì thế Điền Chính Quốc ngồi ở mép giường, cúi đầu nhắn tin với Kim Thái Hanh.

Thằng nhóc này không nói một tiếng đã xuất ngoại bồi dưỡng, đúng lúc đoàn làm phim của Điền Chính Quốc quay phim ở nơi núi sâu rừng già, không liên lạc được, cũng không thể ra sân bay đưa tiễn.

【Điền Chính Quốc: Còn sống không?】

【Kim Thái Hanh: ...】

【Kim Thái Hanh: Cảm ơn lời thăm hỏi thân mật lại không mất đi sự thân thiện của cậu. Nhờ phúc của cậu, tôi sống vẫn rất ổn.】

【Điền Chính Quốc: Ồ, vậy thì được.】

【Kim Thái Hanh: Chỉ có hamburger khoai tây chiên quá dễ tăng cân.】

【Điền Chính Quốc: Mấy em gái trẻ nước ngoài thì thế nào?】

【Kim Thái Hanh: Siêu nóng bỏng.】

【Kim Thái Hanh: Cậu đến đây, tôi giới thiệu cho cậu vài người.】

【Điền Chính Quốc: Tôi đã kết hôn, cảm ơn.】

【Kim Thái Hanh: ...】

【Kim Thái Hanh: Nhàm chán.】

Nói chêm chọc cười tán gẫu vài câu với Kim Thái Hanh, nghe thấy cửa phòng ngủ truyền đến một chút tiếng động, Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn lên.

Cửa phòng để lại một khe hở, Phác Trí Mân giơ tay trái gõ cửa, sau đó dè dặt thò đầu vào trong: "Cái đó, mặt nạ đã rửa sạch rồi..."

Quả thật rửa rất sạch, trên mặt còn có giọt nước chưa khô, cả người ướt sũng như thể vừa tắm mưa.

Điền Chính Quốc nheo mắt, anh có nhận ra Phác Trí Mân một chút, không phải chính là nam sinh ở bãi đỗ xe ngầm ngày đó hay sao?

"À, thì ra là cậu." Một lúc sau, Điền Chính Quốc lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ. Rất tốt, ít nhất cũng coi như là một người quen từng nói chuyện, trông cũng thuận mắt.

"Ừm ừm ừm, chính là tôi."

Nghe vậy Phác Trí Mân lập tức gật đầu một cách mạnh mẽ, nhận ra như vậy có hơi ngu ngốc, cậu sững người dừng động tác ở đó, nở nụ cười cùng lúm đồng tiền nho nhỏ với Điền Chính Quốc: "Hôm nay, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt sau khi kết hôn. Rất vui khi được gặp cậu."

Nhắc tới chữ kết hôn, Điền Chính Quốc sờ mũi có chút không được tự nhiên.

Vốn là quan hệ hợp tác lợi ích triệt để, nhìn thấy bản thân Phác Trí Mân, lại dường như không có cách nào quyết đoán vạch rõ ranh giới như vậy.

Nói ra những lời như "Cậu là cậu, tôi là tôi", hẳn là sẽ làm cho nam sinh trước mắt này đau lòng.

Điền Chính Quốc hiếm khi do dự một lát, được rồi, coi như trong nhà có thêm một người bạn vậy.

"Tôi cũng vậy."

Chú ý tới tâm trạng lo sợ bất an của Phác Trí Mân, sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng nặn ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay. Anh nói: "... Rất vui được gặp cậu."

—————

Trong nhà có thêm một người, mặc dù nói về mặt tâm lý là đã tiếp nhận sự tồn tại của cậu, nhưng Điền Chính Quốc sẽ luôn quên mất chuyện này.

Ví dụ như sáng hôm sau, Điền Chính Quốc chỉ mặc quần lót chạy ra ngoài phòng uống nước.

Anh vừa quay đầu lại thì bắt gặp Phác Trí Mân đang ngơ ngác đứng đánh răng, tâm trạng khó tránh khỏi có chút vi diệu.

Hai người nhất thời đều không nói gì, chỉ có bàn chải đánh răng đang chuyển động máy móc ở trong tay Phác Trí Mân.

Điền Chính Quốc nghĩ, mình như vậy có phải hơi giống biến thái không. Cậu ấy có cảm thấy là mình đang quấy rối tình dục không?

Thời gian dài đằng đẵng trôi qua vài phút, vẫn là Điền Chính Quốc tiên phong phá vỡ sự im lặng này.

Điền Chính Quốc xấu hổ ho khan vài tiếng, vì để chứng minh khuynh hướng tình dục của mình bình thường, cũng không hề có ý dựa vào thỏa thuận hôn nhân để quấy rối đối phương, anh đột nhiên nói ra một câu trống đánh xuôi kèn thổi ngược: "À, tôi yêu đương với con gái."

"Ò."

Nghe vậy, Phác Trí Mân cắn bàn chải đánh răng gật đầu một cách mờ mịt.

"Cái đó, tôi ở nhà không có thói quen mặc nhiều đồ." Điền Chính Quốc nói tiếp: "Hy vọng cậu đừng để ý."

"Không để ý không để ý."

Trong miệng Phác Trí Mân vẫn đang cắn bàn chải đánh răng, đầu cậu lắc lư qua lại như trống bỏi, khích lệ Điền Chính Quốc bằng vẻ mặt chân thành: "Đây là một thói quen rất tốt đó."

"..."

Điền Chính Quốc cảm giác có chỗ nào đó không đúng cho lắm, lại không nói ra được cụ thể là cái gì không đúng.

Tóm lại, từ đó về sau Điền Chính Quốc ở nhà đều ăn mặc rất quy củ, trong ba lớp ngoài ba lớp. Khiến cho người nào đó âm thầm tiếc nuối cả một thời gian dài.

Thời gian Điền Chính Quốc ở nhà không dài, công việc của anh bận rộn, thường xuyên xách túi rời đi.

Phác Trí Mân thì khác, bản thân cậu không có nhiều công việc, bình thường cũng không thích ra ngoài, lúc nghỉ ngơi luôn luôn ở yên trong nhà xem phim.

Dần dần, trong nhà xuất hiện càng ngày càng nhiều những đồ vật thuộc về Phác Trí Mân.

Giống như hình dán gấu nhỏ trên tủ lạnh trong phòng bếp, máy tạo độ ẩm không khí, đèn đầu giường có thể điều chỉnh ánh sáng ấm lạnh trong phòng ngủ, dép lê hoạt hình lông xù, còn có ghế đẩu ở cửa ra vào...

Tất cả bị chất đống lộn xộn ở đó, làm tăng thêm vài phần ấm áp cho căn nhà này.

Có đôi lúc Điền Chính Quốc vội vàng tìm cái gì đó, còn phải gọi điện thoại hỏi Phác Trí Mân, nhỏ thì là bấm móng tay và bình phun tinh dầu đặt ở đâu, lớn thì là một vài kịch bản, hoặc là các loại văn kiện hợp đồng.

Một ngày nọ, Mẫn Doãn Kỳ tình cờ nghe được nội dung trò chuyện của hai người, vẻ mặt có chút khó nắm bắt.

Dựa theo chỉ thị của Phác Trí Mân ở bên kia đầu dây, Điền Chính Quốc trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng thành công tìm được chìa khóa xe của mình.

Sau khi cúp điện thoại, nghênh đón ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu của người đại diện nhà mình, Điền Chính Quốc khó hiểu hỏi anh làm sao vậy.

"Không sao."

Người đại diện Mẫn Doãn Kỳ uống một ngụm trà Ô Long, hắn chậm rãi trả lời: "... Chỉ là cảm thấy hai người các em rất nhập vai."

"Hả?"

"Không có gì."

Thái độ thân mật lộ ra trong giọng nói, cùng cảm giác tín nhiệm phát ra từ nội tâm đều không lừa được người khác. Mẫn Doãn Kỳ không định nhắc nhở Điền Chính Quốc, vẫn dùng câu nói cũ kia nói cho qua chuyện. Hắn nghĩ, để mặc sự việc tiếp tục phát triển như vậy, dường như cũng không có gì không tốt.

Điền Chính Quốc vô tri vô giác trong phương diện tình cảm, có thể nói là căn bản không có cuộc sống riêng tư, còn cuồng công việc hơn cả hắn.

Tuy nhiên, cho dù là làm người đại diện của Điền Chính Quốc, hay là bạn bè mà nói, Mẫn Doãn Kỳ đều hy vọng anh có thể thay đổi một chút, học được cái gì gọi là kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày trạng thái tinh thần bị suy sụp.

Dây kéo quá căng, sẽ luôn luôn bị đứt.

Bên này, Mẫn Doãn Kỳ chậm rãi thưởng thức trà Ô Long, đôi khi lại ngước mắt lên nhìn lướt qua Điền Chính Quốc một chút.

Hình như là nhận được tin nhắn của đối tượng kết hôn, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, khóe miệng bất giác cong lên một độ cong rất nhỏ.

Trước kia có Kim Thái Hanh ở đây, thỉnh thoảng còn có thể kéo Điền Chính Quốc đi ra ngoài một chuyến. Bây giờ ngay cả Kim Thái Hanh cũng rời đi rồi, Mẫn Doãn Kỳ chỉ có thể trông chờ vào Phác Trí Mân không biết có đáng tin cậy hay không kia.

Chỉ mong cậu ấy không làm mình thất vọng, Mẫn Doãn Kỳ suy nghĩ.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro