NT4: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Thái Hanh bị paparazzi có tiếng trong giới bắt được, Điền Chính Quốc cũng sắp sụp đổ theo. Mặc dù Kim Thái Hanh dăm ba bữa lại gây họa, gặp rắc rối, nhưng trước đó không có lần nào ồn ào hơn so với chuyện lần này.

Nói ra thì nguyên nhân cũng rất đơn giản, Kim Thái Hanh có một người bạn gái mới, người phụ nữ kia hai năm trước đã cùng chồng đăng ký kết hôn ở Pháp, mà hắn từ đầu đến cuối đều không biết gì.

Kim Thái Hanh xem như người trong cuộc chính xác là người bị hại, nhưng một ngày tin tức bùng nổ, quần chúng tất nhiên sẽ không quan tâm những nguyên nhân hậu quả này.

Bọn họ chỉ phụ trách việc xem kịch, suy đoán ác ý, thậm chí là những lời nói tục tĩu... Cho dù có bình luận lý trí xuất hiện, cũng sẽ lập tức bị liệt vào hàng ngũ fan não tàn.

Đây chính là quy tắc ngầm của giới giải trí, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều biết rõ điều này.

"Cậu con mẹ nó có thôi đi không hả?"

Kim Thái Hanh tính tình nóng nảy, túm lấy cổ áo paparazzi muốn đánh hắn ta, hung tợn đè người ta xuống sàn nhà vung nắm đấm.

Có điều, đổi lại là ai bị dòm ngó cuộc sống riêng tư ba trăm sáu mươi độ không góc chết như vậy thì tâm trạng cũng sẽ không được tốt cho lắm.

Điền Chính Quốc ngồi trong phòng riêng châm một điếu thuốc, giống như là đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó, không biết là cố ý hay vô tình, anh giơ chân giẫm nát vụn kính mắt vàng rơi xuống đất của người kia.

Đánh người xong tâm trạng của Kim Thái Hanh rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tìm Điền Chính Quốc đòi một điếu thuốc, bật lửa bật cháy, hắn phun một vòng khói thuốc về phía người đàn ông giống như chó chết nằm sấp trên sàn nhà, tạm thời nửa sống nửa chết, ngữ khí mang theo ý tứ uy hiếp: "... Cùng lắm thì ông đây không làm cái nghề này nữa. Nhưng cậu nghe cho rõ, tôi xui xẻo, cậu con mẹ nó cũng đừng nghĩ đến việc thoải mái."

Paparazzi nằm trên mặt đất rên rỉ vài tiếng, hai tay lần mò muốn tìm mắt kính của mình.

Cục diện cá chết lưới rách, hiển nhiên cũng không phải là cục diện mà mọi người muốn nhìn thấy, cho nên, Điền Chính Quốc vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng.

Anh nói: "Như này đi, tôi cho cậu một tin tức có giá trị ngang bằng. Đưa tin độc quyền."

Paparazzi sững sờ, Kim Thái Hanh cũng có chút ngờ vực quay đầu nhìn về phía anh.

"Ví dụ như việc tôi sắp kết hôn."

Điền Chính Quốc bật cười, trong mắt anh hiện lên gương mặt của gia đình kia, lại có chút sảng khoái của việc trả thù xẹt qua trong lòng: "Hơn nữa, đối tượng kết hôn là con trai."

"Điền Chính Quốc cậu..."

"Thế nào? Có đủ tư cách không?" Không để ý tới sự ngăn cản của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc tự mình hoàn thành giao dịch này, đặt hạnh phúc chung thân của mình lên bàn đánh bạc.

Kỳ thực nam hay nữ đều có thể, là nam lại càng bất ngờ, giá trị tin tức càng cao hơn.

Còn về nguyên nhân sâu xa, đại khái chỉ có trong lòng Điền Chính Quốc biết rõ.

"Đủ! Đủ rồi đủ rồi."

Lúc này, paparazzi cuối cùng cũng tìm thấy mắt kính vàng của mình. Hắn ta không để ý đến tròng kính đã vỡ vụn, đeo kính vội vàng gật đầu với Điền Chính Quốc, chỉ nghĩ nhanh chóng trốn thoát khỏi chỗ này.

"Mẹ kiếp."

Kim Thái Hanh có hơi bực bội đá ghế một cước, không biết trong lòng Điền Chính Quốc đang nghĩ cái gì.

"Cậu đi đi, chuyện sau đó người đại diện của tôi sẽ liên lạc với cậu." Điền Chính Quốc thờ ơ nói, tiện tay đưa cho hắn ta một tấm danh thiếp.

"Được, được rồi! Cảm ơn anh Quốc."

Mắt paparazzi sáng lên, nhận lấy tấm danh thiếp viết phương thức liên lạc cá nhân của Mẫn Doãn Kỳ, mới biết hóa ra Điền Chính Quốc không phải là đang nói đùa.

Không nghĩ tới chuyến này lại còn có thể thu hoạch được bất ngờ ngoài ý muốn, paparazzi tránh né ánh mắt giống như muốn giết người của Kim Thái Hanh, thiên ân vạn tạ cúi đầu khom lưng với Điền Chính Quốc.

Rõ ràng kiếm chuyện với Kim Thái Hanh thì sẽ bị hắn trả đũa, còn không bằng hợp tác tốt với Điền Chính Quốc. Nói cho cùng, ai mà không muốn có lợi cho cả hai bên cơ chứ.

"Cậu con mẹ nó có phải đang yêu thầm tôi không, quên mình vì người như vậy."

Nhìn paparazzi mặt mũi bầm dập rời khỏi phòng riêng, Kim Thái Hanh hùng hùng hổ hổ đóng sập cửa lại, hiển nhiên không thể hiểu nổi cách làm của Điền Chính Quốc.

Hắn biết dạo gần đây nhà họ Điền dồn ép rất căng, cũng biết Điền Chính Quốc trước giờ chưa từng buông xuống, nhưng bọn họ không thể dùng một cách làm như vậy để "hòa giải".

Kim Thái Hanh gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của gia đình kia sẽ méo mó như thế nào khi đọc được tin tức này.

"Chỉ là thỏa thuận hôn nhân, yên tâm." Điền Chính Quốc nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói: "Tôi sẽ không ngốc đến mức kết hôn thật."

"Có phải cậu nghĩ việc kết hôn quá đơn giản rồi không?"

"Là do cậu nghĩ phức tạp." Ngữ khí của Điền Chính Quốc có phần điềm đạm: "Tôi đưa ra điều kiện, đối phương cũng đưa ra điều kiện, hai bên lấy những gì mình cần là được rồi."

"Cậu nói như vậy, có phải là đã có ứng cử viên thích hợp rồi hay không?"

Nghe vậy, Kim Thái Hanh có chút hoài nghi nhìn về phía anh, tiếp tục suy đoán: "Hoặc là... trước đây cậu đã từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là hôm nay vừa vặn đề cập đến?"

Điền Chính Quốc không nói phải, cũng không nói không phải, thái độ ngầm thừa nhận khiến Kim Thái Hanh tức giận vô cùng.

"Mẹ kiếp, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự hy sinh vì tôi chứ." Kim Thái  Hanh trợn trắng mắt: "Suýt chút nữa muốn lấy thân báo đáp rồi."

"Làm ơn đừng, tôi vẫn muốn sống." Điền Chính Quốc bật cười: "Dù sao tôi cũng sắp kết hôn, thay cậu chặn tin tức một lần thì có gì không tốt."

"Bỏ đi, tùy cậu."

Nhìn ra Điền Chính Quốc không muốn để cho hắn truy đến cùng, Kim Thái Hanh cũng đành chịu, những chuyện cũ kia tựa như một vết sẹo, dính chặt vào trên người bạn tốt. Không biết khi nào Điền Chính Quốc mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự giày vò của nó.

"Phải nói trước chuyện này, tôi sẽ không đến tham dự hôn lễ của cậu."

"Sẽ không có hôn lễ." Điền Chính Quốc bình thản ung dung: "Kết hôn giả, không cần phải làm long trọng như vậy."

—————

Mẫn Doãn Kỳ làm người đại diện của anh, theo bản năng giúp Điền Chính Quốc sàng lọc người dự khuyết ở trong giới, hơn nữa còn phải tìm theo tiêu chuẩn của đối tượng xem mắt. Lật xem danh sách nghệ sĩ trước mắt, không phải là tiểu thịt tươi đang hot thì chính là ca sĩ nổi tiếng, Điền Chính Quốc ở trong điện thoại có vẻ có chút bất đắc dĩ.

"Làm sao, những người này em đều không vừa ý?"

"Anh cảm thấy người ta sẽ vừa lòng với em sao."

"Có cái gì mà không vừa lòng, em vừa đẹp trai vừa nhiều tiền." Mẫn Doãn Kỳ phản bác lại một cách đương nhiên.

"... Cảm ơn lời khen của anh. Nhưng tiền đề của những điều kiện này là, bọn em kết hôn giả, hơn nữa phải ký hợp đồng với giá rõ ràng."

Điền Chính Quốc đi vào bãi đỗ xe ngầm, anh lấy chìa khóa xe ấn mở khóa, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy những người trong danh sách này, ai có thể chịu đựng được?"

Mẫn Doãn Kỳ im lặng một hồi, đành phải loại bỏ hết những ứng cử viên tâm đắc này.

"Cái này không được cái kia cũng không được, em đúng thật là khó hầu hạ."

Mắt thấy thanh tiến độ càng ngày càng khó khăn, người đại diện Mẫn Doãn Kỳ không kìm được oán giận: "Đúng rồi, nhắc nhở em đó, đừng lúc nào cũng nhặt chó mèo lang thang ở ven đường về nhà. Bình thường công việc của em bận như vậy, cuối cùng không phải cũng đều ném cho anh nuôi hay sao, chỉ biết gây thêm phiền phức..."

"Đợi một chút." Điền Chính Quốc dường như phát hiện ra cái gì đó, lông mày của anh khẽ nhíu lại.

"Làm sao vậy?"

"Hình như em... nhặt được một người."

Thoáng nhìn thấy bóng dáng khả nghi kia, Điền Chính Quốc thuận thế đi tới cuối xe bảo mẫu màu đen, phát hiện ra một nam sinh đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, đầu cúi xuống, thần trí thoạt nhìn có vẻ không sáng sủa cho lắm.

Hôm nay người đến khách sạn này tham gia tiệc rượu ngoại trừ người trong giới giải trí, phần lớn đều là người không phú thì quý.

Trong khoảnh khắc đó, Điền Chính Quốc đã tưởng tượng ra rất nhiều mặt tối trong giới giải trí, ví dụ như cảnh bị ép uống rượu bị bỏ thuốc bị uy hiếp, đáng nghi như vậy.

Đương nhiên, sau đó Điền Chính Quốc hỏi đến chuyện này, mới biết được Phác Trí Mân hôm nay chỉ đơn thuần là thiếu ngủ.

Hiếm khi thức cả hai đêm theo đoàn làm phim, cả người Phác Trí Mân đều buồn ngủ đến mức mơ mơ màng màng, cho nên cậu không ở trong bữa tiệc được bao lâu đã lảo đảo chạy tới bãi đỗ xe trước tài xế một bước. Không tìm thấy người đại diện và trợ lý, con người thiếu tâm tư này lại ngơ ngác ngồi xuống chuẩn bị ngủ bù, vừa vặn bị Điền Chính Quốc bắt gặp.

Trước mắt, không để ý đến Mẫn Doãn Kỳ đang truy hỏi trong micro, Điền Chính Quốc không chút do dự cúp điện thoại. Chỉ thấy anh bước lên trước, khom lưng vỗ vỗ bả vai nam sinh kia, hỏi: "Cái đó, cậu có ổn không?"

"Ò, tôi vẫn ổn tôi không sao."

Nam sinh trả lời hai câu giống như phản xạ có điều kiện, mái tóc của cậu có hơi lòa xòa, tóc xoăn nhỏ giống như một chú cún con đáng thương, cảm giác chính là kiểu người vô hại.

Sự phòng bị của Điền Chính Quốc cũng hạ xuống một chút, nhìn dáng vẻ này cũng không giống như đang gài bẫy anh, có thể là thật sự ngoài ý muốn đụng phải chuyện bất ngờ này.

"Cậu chắc chứ? Có cần giúp cậu liên hệ với người nhà của cậu không." Điền Chính Quốc tranh thủ nhìn khuôn mặt của nam sinh một chút, trong giới giải trí có rất nhiều khuôn mặt xinh đẹp, cậu xem như trên đường kẻ đạt tiêu chuẩn. Suy nghĩ kỹ một chút, trong trí nhớ dường như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này, cho nên Điền Chính Quốc bổ sung thêm một câu: "Hoặc là... người đại diện?"

"Không sao đâu, bọn họ sẽ tới ngay thôi."

Nam sinh ngọ ngoạy đứng dậy từ trên sàn, vành mắt cậu có chút phiếm hồng, mãi đến giờ phút này mới thấy rõ người trước mắt là Điền Chính Quốc. Sau đó, khuôn mặt của nam sinh cũng lén lút đỏ lên.

"Vậy được rồi."

Xác nhận trạng thái tinh thần của nam sinh bình thường, ít nhất cũng không có dấu hiệu của việc bị bỏ thuốc, Điền Chính Quốc yên lòng, anh sau đó vẫn còn có lịch trình, không thể lãng phí hết thời gian ở chỗ này.

Nói đến đây, anh cũng có chút kỳ lạ bản thân hôm nay lại xen vào việc của người khác.

"Ừm." Nam sinh không biết tại sao lại lắp bắp, cúi đầu cảm ơn anh: "Cảm ơn anh..."

"Không có gì."

Điền Chính Quốc bị hành động của nam sinh làm giật mình, lập tức nở nụ cười trấn an cậu: "Không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé."

"Được, tạm biệt." Nam sinh vẫn cúi đầu không dám nhìn anh, trong miệng lẩm bẩm: "Chúc anh thượng lộ bình an."

Anh? Đứa trẻ này cũng lịch sự quá rồi đó.

Điền Chính Quốc nghi ngờ nam sinh có thể là đã nhận ra mình, nhưng anh cũng không phải là đại tiền bối khiến người ta nơm nớp lo sợ, không cần phải kính nể như vậy chứ.

Ấp ủ đầy một bụng nghi ngờ cùng khó hiểu, Điền Chính Quốc lái xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm. Để lại Phác Trí Mân ngốc nghếch đứng ngây ra tại chỗ, một lúc sau cậu mới phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra lạch cạch gõ chữ đăng Weibo.

【@Bay Lượn Nào Viên Gạo Nếp: A a a a, hôm nay tình cờ gặp được nam thần! Tính cách siêu siêu thân thiện siêu siêu nice, da cũng cực kỳ đẹp, nhìn gần hoàn toàn không có tỳ vết.】

【@Bay Lượn Nào Viên Gạo Nếp: Tôi đây là có may mắn gì vậy chứ hu hu hu hu! Từ nay về sau tôi chính là cá koi linh nghiệm nhất mạng xã hội!】

Bay Lượn Nào Viên Gạo Nếp là một trong những tài khoản Weibo phụ của Phác Trí Mân.

Không ai biết ngôi sao nhỏ quanh năm trà trộn ở tuyến 18 của giới giải trí này mỗi ngày đều nổi sóng trên Weibo, mười bài viết thì có chín bài liên quan đến việc theo đuổi thần tượng.

Mà thần tượng cậu theo đuổi, chính là Điền Chính Quốc.

Lý do thích Điền Chính Quốc cũng không phải là qua tác phẩm gì, mà là qua một video fancam ở một hoạt động thương mại.

Đó là video do fan chen chúc sau hàng rào dùng điện thoại quay chụp, lúc ấy trời đã tối, ánh sáng lờ mờ chiếu ra theo hai bên sân khấu, Điền Chính Quốc đi cùng hai vệ sĩ, xuyên qua con đường chật hẹp đi về phía hậu trường.

Ngày đó anh mặc âu phục kẻ caro màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, có chút mệt mỏi vuốt vuốt tóc.

Lúc đi tới nghe thấy tiếng la hét chói tai của người hâm mộ, Điền Chính Quốc còn như có như không ngước mắt nhìn về phía ống kính, như thể đối mắt với người phía sau màn hình.

Chính là đoạn video chỉ vỏn vẹn 17 giây này đã nắm giữ trái tim của Phác Trí Mân.

Nếu như cái này cũng có thể gọi là vừa gặp đã yêu, vậy có lẽ chính là như thế rồi.

Tìm được tên của Điền Chính Quốc từ trong phần bình luận, Phác Trí Mân dè dặt nhấn nút tìm kiếm, tất cả những tư liệu về anh lập tức hiện ra.

Thế nhưng, giống như những gì người hâm mộ thường oán trách, cái người nghệ sĩ Điền Chính Quốc này bảo vệ cuộc sống riêng tư quá tốt, ngoại trừ quay phim thì căn bản không xuất hiện.

Muốn tìm hiểu anh, lại khổ vì không có kênh để tìm hiểu.

Mặc dù cùng ở trong giới giải trí, nhưng địa vị của hai người khác nhau một trời một vực... Căn bản sẽ không có cơ hội gặp mặt.

Vì thế Phác Trí Mân giống như một người hâm mộ nhỏ bình thường, mở tài khoản phụ theo đuổi thần tượng, nghiêm túc cổ vũ tiếp ứng cho Điền Chính Quốc trên Weibo.

Rất tham lam muốn quen biết với Điền Chính Quốc, chỉ tiếc là ngôi sao sáng ngời này cách cậu quá xa, hẳn là phải cách mấy tỷ năm ánh sáng.

【@Bay Lượn Nào Viên Gạo Nếp: Sau này sẽ cố gắng ủng hộ anh hơn nữa, thật đó thật đó.】

【@Bay Lượn Nào Viên Gạo Nếp: Hy vọng anh cả đời đều bình an thuận lợi.】

【@Bay Lượn Nào Viên Gạo Nếp: Thật giống như đang nằm mơ vậy, rốt cuộc mình đang nói cái gì vậy chứ...】

Phác Trí Mân còn đang chìm đắm trong sự hưng phấn khi gặp nam thần lần đầu tiên, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới chỉ một hai tháng sau, cậu sẽ trở thành một nửa còn lại của Điền Chính Quốc trên mặt pháp luật. Cho nên câu chuyện duyên phận này, chính là điều tuyệt vời không thể nói rõ ràng.

—end—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro