6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin bước ra khỏi phòng tắm ngay sau khi Jungkook rời khỏi nhà. Khuôn mặt cậu ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu và môi dưới sưng đỏ vì cắn quá nhiều. Cậu đã khóc nức nở nhưng lại cố ngăn tiếng nấc của mình để Jungkook không nghe thấy.

Chỉ khi cậu ở một mình, cậu mới được ăn sáng một cách yên ổn. Và cậu vẫn biết ơn Jungkook đã để thừa lại một lượng lớn thức ăn trên bàn. Bụng Jimin vẫn còn trống rộng cần lấp đầy, nên cậu không đợi một giây nào mà tới ngay bàn ăn.

Sau khi no căng bụng, Jimin bắt đầu dọn dẹp nhà bếp. Đây là một nhiệm vụ dễ dàng đối với người thích những việc này như cậu. Vì vậy không chỉ nhà bếp, cậu dọn luôn cả phòng khách rộng. Có lẽ đây là cách giết thời gian tốt nhất thay vì yếu đuối ngồi khóc.

Ngôi nhà thật yên tĩnh khi vắng bóng người, nhưng Jimin nghĩ rằng tốt hơn nên như vậy. Ngay cả đó là nhà của ai đó khác, cậu chỉ hy vọng Jungkook sẽ không quay về nhà quá sớm.

Jimin lãng phí thời gian rảnh rỗi của mình bằng cách xem ti vi, liên túc bấm nút đổi kênh khi không có bất cứ thứ gì có thể thu hút sự chú ý của cậu . Cho đến khi trời đã tối muộn, nhưng Jungkook vẫn chưa về nhà. Không phải là cậu đang có ý định chờ Jungkook đâu, do cậu đã làm đồ ăn tối phòng trừ trường hợp Jungkook sẽ đói bụng, nhưng người đàn ông này vẫn chưa về nhà, và đã quá giờ làm việc bình thường rồi.

Jimin có thói quen cắn móng tay mình, vì vậy trong khi chờ đợi ai đó, cậu không thể ngừng cắn móng tay liên tục lo lắng. Đã qua một buổi sáng và đôi mắt cậu ngày càng nặng trĩu xuống, mí mắt hầu như không thể mở lên nổi. Não cậu hoạt động chậm chạp cho đến khi ngủ thiếp đi trên ghế sofa, không có gì giữ ấm ngoài lớp quần áo của mình.

Mãi đến 30 phút sau, cánh cửa trước khẽ mở ra, để lộ ra một Jungkook trông xuề xoài. Nút áo sơ mi trắng cởi lung tung để lộ làn da trắng và mùi mồ hôi mạnh mẽ phát ra từ hắn. Bước đi của hắn không ổn định tí nào trong khi hắn lọ mò tới chỗ Jimin. Tay hắn cởi nút áo dần và đứng trước mặt cậu.

Hắn giữ hai bên Jimin bằng cặp chân mạnh mẽ của mình, đặt tay bên cạnh đầu Jimin, chàng trai nhỏ bé hoàn toàn bị giam chặt ở giữa. Jimin từ từ mở đôi mắt đã nhắm chặt nãy giờ. Cậu gần như hét lên nhưng Jungkook che miệng cậu lại ngay lập tức, và không còn âm thanh nào có thể lọt ra ngoài.

"Sh...shh"

Sau khi Jimin dần bình tĩnh lại sau cú sốc. Dần dần, adrenaline(*) của cậu giảm dần và cậu thả lỏng từng chút một. Cậu để Jungkook nhấm nháp cổ của mình, giống như mọi lần. Cậu để tay Jungkook chạm những nơi thầm kín trong cơ thể cậu, giống như hôm qua. Cậu để cho tâm trí mình lơ lửng giống như cách Jungkook đã chỉ dẫn cậu. Cậu cho phép bản thân trở thành một con người khác. Ai mới là người thật sự hưởng thụ những gì cả hai đang làm bây giờ.


(*) : Adrenaline là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (Cái này mình chỉ tra google thôi chứ mình không biết TvT)

Jimin để Jungkook làm mọi thứ trong khi tay cậu bận rộn nắm chặt tóc của Jungkook. Một tiếng rên rỉ chậm chạp phát ra từ môi cậu bừa bãi khi khoải cảm tràn đầy tới mức cậu không thể chịu nổi nữa. Có phải cậu bắt đầu thích việc làm tình rồi không?

Không lâu sau đó, Jungkook ngã lên người Jimin trên chiếc ghế dài mà họ đã từng làm tình cùng nhau trước đó. Thân thể đều phô bày ra mọi da thịt, quần áo lộn xộn trên sàn nhà. Jungkook nằm ngủ ngon lành như thể chưa từng xảy ra chuyện gì giữa họ.

Jimin, tuy nhiên, cậu vẫn âu yếm cơ thể của Jungkook, cảm nhận từng hơi thở của người đàn ông trên ngực không mảnh vải che của mình.
Cứ như vậy, từ từ cậu như được ru vào giấc ngủ giống Jungkook. Cả hai sưởi ấm thân thể nhau cho dù máy điều hoà vẫn còn mở. Họ đã đắm chìm vào đối phương, lạc vào cùng một giấc mơ với cơ thể cả hai quấn lấy nhau.

Sáng hôm đó, Jimin thức dậy sau Jungkook. Do vậy mà vừa mở mắt ra cậu đã bị bỏ lại một mình trên chiếc ghế dài, cơ thể cậu được phủ lên một tấm chăn đen từ phòng Jungkook. Jimin nhìn quanh nhà, tìm kiếm Jungkook khi nghe tiếng nước chảy từ bên trong phòng của chàng trai trẻ.

Quấn chăn quanh người, Jimin đứng dậy tìm quần áo trên sàn, không may tất cả đều biến mất. Không còn lại gì cả, luôn cả boxer của anh. Vì vậy cậu phải bước vào phòng với cái chăn trên người.

Cậu cố tìm một quần áo nào đó thật nhanh, vì cậu sợ rằng Jungkook sẽ ra khỏi phòng tắm và bắt gặp cậu trông như thế này. Đó sẽ là một khoảng khắc khó xử nhất trong đời của Jimin.

Cậu vơ đại bất kỳ quần áo mà cậu nhìn thấy, để tấm chăn kia rơi xuống nền trước khi nhanh chóng mặc boxer vào. Điều cậu không biết là Jungkook đang dựa vào cửa phòng tắm, nhìn cậu bằng đôi mắt dữ dội. Trước khi Jimin kéo quần xong, Jungkook huýt sáo một tiếng.

Jimin đóng băng tại chỗ, mở to mắt từ từ quay lại và thấy nụ cười nhạo của Jungkook hướng tới cậu. Người đàn ông một bước tiến về phía Jimin, khiến người lớn tuổi lùi một bước. Không may cho cậu, chân cậu trượt ngã xuống sàn với một tiếng uỵch.

"Aww..." . Jimin lầm bầm, nhưng rồi nhanh chóng hồi phục khi bước chân của Jungkook vẫn chưa dừng lại, cho đến khi người cao hơn đứng trước mặt cậu. Jimin nhìn lên và Jungkook cúi xuống cậu.

Ngay lúc đó, Jimin mới nhận ra Jungkook chỉ quấn một chiếc khăn giữa người mình. Tóc và cơ thể hắn vẫn còn ướt nhỏ giọt vì vừa tắm. Jimin thừa nhận rằng những chi tiết đó làm cho hắn trông thật gợi cảm.


"Ai nói rằng anh có thể tự tiện mặc đồ của tôi thế?" Giọng nói đáng sợ của Jungkook vang tới trong màng nhĩ của cậu. Jimin bắt đầu nói lắp.

"T-tôi không c-còn b-bộ đồ nào...nữa hết". Cậu trả lời hắn một cách vừa đủ còn Jungkook thì nhìn cậu như một miệng thịt và có thể ăn sống ngay lúc này.

"Vậy nên, anh nghĩ rằng anh có thể mặc đồ của tôi?" Jungkook hỏi lại, bàn tay hắn chạm lên má Jimin làm cho cơn rùng mình tới vì tiếp xúc lạnh đột ngột.

"Kh-không...". Jimin lắc đầu, xấu hổ. Tay của Jungkook di chuyển ra sau đầu Jimin, nắm lấy một phần tóc rồi kéo mạnh lại. Sau đó, hắn cúi người về phía trước cho tới khi mũi hai người gần như chạm vào nhau. "Và tên quái nào cho phép anh mặc quần áo? Anh đang ở đây vì tôi là người có thể cai trị anh, vì vậy anh nên biết vị trí của mình ở đâu!"

Nước mắt của Jimin bắt đầu trào ra trên đôi mắt trong khi cậu gật đầu mạnh mẽ từ cái nắm chặt trên tóc cậu. Jungkook có vẻ hài lòng, hắn buông tóc Jimin rồi quay trở lại giường, mặc Jimin nằm trên sàn nhà.

"Cởi boxer, và hôm nay cậu chỉ có thể được quấn chăn cho cơ thể mình. Hiểu chứ?" Jimin nhanh chóng gật đầu, với lấy tấm chăn quấn nó lên người và kéo boxer ra dưới sự quan sát nghiêm ngặt của Jungkook.

"Ra ngoài và làm cho tôi bữa sáng". Jimin làm theo lệnh của Jungkook. Một lần nữa, cậu lại lê lết chăn xuống bếp, tự hỏi cậu nên nấu món gì với cái chăn khó chịu trên người. Cuối cùng cậu buộc chăn lại và bắt đầu nấu ăn, cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu.

"Cậu là ai vậy?"

Một giọng nam xa lạ phát ra từ phía sau Jimin, và Jimin dừng tay việc cậu đang làm. Cậu từ từ quay đâu về phía người lạ, và điều gây sốc thật sự là cậu không biết rằng mình xui xẻo tới mức nào khi gặp cùng một người tới hai lần!

"T-Taehyung ssi?"

"Jung Hoseok???!"



Chương thứ 2 Jiminie đã gặp Taehyung. Hai người giới thiệu tên của nhau nhưng Jiminie đã giới thiệu tên mình là Jung Hoseok lmao =))) mng có thể đọc lại ahh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro