Bất Tức - 20 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng sinh nhỏ bé, tình yêu của chúng ta vừa vặn tốt.
—————

"... Anh có bệnh à?" Phác Trí Mân vẻ mặt quái lạ trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lại cười với cậu, nhanh chóng động thủ vén góc áo hoodie trên người mình lên, lộ ra đường nét mơ hồ của cơ bụng, hormone bùng nổ.

Phác Trí Mân lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận cúi đầu cởi nút áo sơ mi, sau đó chỉ mặc một chiếc quần lót mới Điền Chính Quốc đưa cho cậu trần như nhộng đứng trước mặt người đàn ông, căm giận nhét áo sơ mi vào trong ngực Điền Chính Quốc: "Trả lại anh, đồ keo kiệt!"

Nào biết một giây sau Điền Chính Quốc lại đưa chiếc áo hoodie mới cởi ra của mình khoác lên đầu Phác Trí Mân: "Em mặc của anh anh mặc của em."

Nói xong liền nhanh chóng mặc áo sơ mi lên người.

Phác Trí Mân đỏ mặt: "..."

Vì thế cuối cùng, Điền Chính Quốc mặc áo sơ mi mà Phác Trí Mân đã mặc cả tối, bên dưới là quần âu dài, Phác Trí Mân thì mặc bộ quần áo giản dị mà Điền Chính Quốc mặc cả đêm, người đàn ông cao to hơn cậu, kích cỡ quần áo làm nổi bật vóc dáng đặc biệt nhỏ nhắn của cậu.

Tổng giám đốc Điền sờ mũi: "Làm sao bây giờ, thật sự rất muốn đẩy ngã em."

Phác Trí Mân: "... Đi thôi đi thôi đi làm nào."

Hai người cùng nhau đi xe đến công ty, Phác Trí Mân vẫn là dáng vẻ thận trọng, muốn tách ra với Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc lại không chút nể tình ôm lấy bả vai cậu, nghênh ngang đi vào công ty, còn không quên trêu đùa ở bên tai Phác Trí Mân: "Đều là người đã từng lên giường với nhau rồi, còn xấu hổ gì chứ?"

Phác Trí Mân véo thắt lưng Điền Chính Quốc, cúi đầu không nói gì.

Nhưng đi thẳng một đường trong công ty lại không có ai cảm thấy kỳ lạ đối với hành động này của hai người bọn họ, Phác Trí Mân đến studio rất nhanh, đứng ở cửa kỳ quái hỏi Điền Chính Quốc chuyện này là sao.

Điền Chính Quốc nói rất đương nhiên: "Bọn họ đều biết em là bạn học cũ của anh, cũng biết chuyện anh thích em."

Phác Trí Mân: "...?"

"Anh đã sớm chuẩn bị xong hết thảy rồi." Điền Chính Quốc nháy mắt với cậu: "Em chỉ cần yêu đương với anh thật tốt là được."

Cửa studio "rầm" một tiếng đóng lại trước mặt tổng giám đốc Điền.

Phác Trí Mân nhanh chóng nộp demo của bài hát Giáng sinh, nhưng trước khi tan làm lại bị thông báo đến phòng thu âm một chuyến. Trong lòng cậu thấy kỳ lạ, nhưng vẫn vội vàng chạy tới đó.

Chỉ thấy giám đốc âm nhạc đang ngồi trong phòng thu âm nói chuyện cùng với Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mân lập tức hiểu ra.

Cái người này... thật sự đúng là nói cái gì làm cái đó.

Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mân tới, cười cười vỗ vai giám đốc rồi nói một câu "Làm phiền rồi", sau đó liền xoay người vươn tay ra với Phác Trí Mân: "Hát nhé?"

Phác Trí Mân: "..."

Cậu đỏ mặt, vẫn do dự đưa tay cho Điền Chính Quốc dưới ánh mắt mờ ám của giám đốc âm nhạc.

Bài hát được thu âm rất nhanh, bởi vì dù sao cũng không phải là hướng tới thị trường, chỉ là một phúc lợi. Hoặc là nói vốn là tâm tư riêng của Điền Chính Quốc, cho nên cũng chỉ gọi giám đốc tới đây giúp đỡ một chút.

Thu âm xong, giám đốc giơ ngón tay cái lên, nói hai người có thể lập nhóm ra mắt, độ phù hợp của âm thanh vô cùng vô cùng cao.

"Sự hài hòa quả thực chính là âm thanh tự nhiên." Giám đốc cười nói.

"Cảm ơn anh." Điền Chính Quốc vui vẻ cười.

Một ngày trôi qua, lại đến buổi tối, sau khi tan làm Điền Chính Quốc liền kéo Phác Trí Mân đi đến căn hộ nhỏ của Phác Trí Mân.

Hôm nay hắn đã nhắn tin cho Phác Trí Mân cả một ngày, dùng mọi thủ đoạn quấy rầy làm nũng để Phác Trí Mân đến ở cùng hắn, Phác Trí Mân ngại ngùng nhưng vẫn đồng ý, nhưng cậu yêu cầu phải trở về lấy quần áo của mình, lúc này hai người tới đây chính là vì chuyện này.

Căn hộ của Phác Trí Mân rất nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, nhưng được chủ sở hữu mua sắm sắp xếp rất ấm áp. Gối ôm chó nhỏ thỏ con đầy trên ghế sofa và giường, giấy dán tường cũng là màu sắc ấm áp. Điền Chính Quốc đi vào nhìn quanh một vòng, cảm khái nói: "Sau này trang trí nhà mới sẽ giao cho em làm."

Phác Trí Mân nghe được vành tai lập tức nóng lên, lẩm bẩm một câu: "Nói cái gì vậy chứ..." Nhưng khóe miệng không nhịn được vẫn nhếch lên.

Nửa đường hai người về nhà lại đi vào siêu thị một chuyến. Điền Chính Quốc nói trong nhà cần sắm thêm đồ.

Phác Trí Mân cho rằng là muốn chuẩn bị đồ dùng các kiểu cho cậu, còn nói không cần, kết quả đến siêu thị liền thấy Điền Chính Quốc đi thẳng tới quầy thu ngân, cậu lập tức liền hiểu ra.

Phác Trí Mân đỏ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận đi theo phía sau Điền Chính Quốc, nghĩ không ra người đàn ông tinh trùng thượng não này cả ngày đều suy nghĩ đến cái gì.

Điền Chính Quốc chọn một chai bôi trơn, sau đó chọn bao cao su, cầm mấy hộp nhỏ đầy màu sắc quay đầu lại hỏi Phác Trí Mân thích loại nào, chọc cho người qua đường liếc mắt nhìn, Phác Trí Mân thở phì phì chỉ lung tung một hồi rồi bỏ lại Điền Chính Quốc chạy đi.

Tổng giám đốc Điền trả tiền xong, lúc này mới ung dung gọi điện cho vợ yêu: "Bé cưng em chạy đi đâu rồi? Về nhà thôi."

Phác Trí Mân "hừ" một tiếng cúp điện thoại.

Cuối cùng Điền Chính Quốc tìm được Phác Trí Mân ở trong nhà vệ sinh công cộng bên cạnh siêu thị. Hắn kéo Phác Trí Mân vào trong hôn sâu một trận, hôn đến mức người kia thở hổn hển mới buông ra: "Muốn chạy?"

Phác Trí Mân trừng mắt, đỏ mặt không nói gì.

Điền Chính Quốc khiêng cậu lên, cầm túi nhỏ trong tay: "Không được chạy, trở về làm áp trại phu nhân cho anh." Nói xong liền sải bước đi về phía bãi đỗ xe.

Phác Trí Mân hét lớn: "Đồ lưu manh thối tha!"

Lại trở về nhà của Điền Chính Quốc, hai người ngay cả cơm cũng không ăn, Điền Chính Quốc đã nhớ nhung Phác Trí Mân mặc quần áo của hắn cả một ngày, thèm muốn vô cùng, vừa rồi kích động ở trong nhà vệ sinh công cộng cũng đã làm cho dục vọng của hắn dâng cao, bây giờ về đến nhà không có hạn chế đạo đức, lột quần áo của Phác Trí Mân như đại hạn chờ mưa.

"Anh thật sự muốn chết hả!" Phác Trí Mân xấu hổ đến mức không biết nên trốn ở đâu, tránh thoát ra trần truồng chạy vào phòng ngủ của Điền Chính Quốc, lập tức nhào lên trên giường, kéo chăn bịt kín đầu và cơ thể, quấn mình thành một quả bóng.

Điền Chính Quốc cởi được một nửa, lúc này có chút thảm hại đứng ở bên giường, tủi thân đưa tay chọc chọc quả bóng Mân Mân trên giường mình, làm nũng nói: "Vợ à..."

"..." Phác Trí Mân nghĩ thầm anh gọi là "bà nó ơi" cũng vô dụng.

"Vợ yêu..." Giọng nói tủi thân của Điền Chính Quốc kiên trì truyền đến: "Anh thích em lắm vợ à..."

"..."

Ừm, dây dưa một hồi, cuối cùng vẫn là để cho Điền Chính Quốc thực hiện được.

Tổng giám đốc Điền tràn đầy sức lực, không biết thỏa mãn ấn Phác Trí Mân từ trên giường lăn xuống dưới đất, lại từ dưới đất đi tới trước cửa sổ sát đất, cuối cùng kết thúc chiến tranh ở trong phòng bếp, ăn uống no nê rồi thì ôm Phác Trí Mân đi tắm rửa, sau đó lại đi ra, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ, bắt đầu đi chuẩn bị bữa tối.

Phác Trí Mân tức muốn chết, treo trên người Điền Chính Quốc không chịu xuống, nói là muốn trừng phạt hắn vì vừa rồi giày vò cậu mệt mỏi như vậy.

Thến nên Điền Chính Quốc cam tâm tình nguyện cõng Phác Trí Mân làm xong bữa tối.

Lúc hai người ngồi lên bàn ăn, Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra. Phác Trí Mân còn chưa hết giận, cướp điện thoại của người kia: "Anh lại nói chuyện phiếm với em gái nào hả!"

Điền Chính Quốc bị oan giơ hai tay lên: "Oan uổng anh quá vợ ơi."

Phác Trí Mân "hừ" một tiếng, lại giống như nhớ tới cái gì đó trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc: "Điền Chính Quốc, anh có nói dối em không?"

Điền Chính Quốc chớp mắt, có chút mờ mịt: "Hả?"

Phác Trí Mân không nói gì, tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.

"Không." Điền Chính Quốc nói.

Phác Trí Mân tiếp tục hỏi: "Nụ hôn đầu của anh có phải là em không?"

Điền Chính Quốc: "Phải."

Phác Trí Mân không vui, trả điện thoại lại cho hắn: "Lừa người."

Điền Chính Quốc sốt ruột: "Thật đó."

Phác Trí Mân không để ý đến hắn.

"Sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?" Điền Chính Quốc xuống ghế, chạy đến trước mặt Phác Trí Mân, nắm chặt tay người kia kiên nhẫn hỏi.

Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc nói không đúng trọng tâm: "Em muốn uống rượu."

Điền Chính Quốc bình tĩnh nhìn cậu, im lặng một lát, đứng dậy: "Anh lấy cho em."

Hắn đi tới trước tủ, chọn một chai rượu trắng có nồng độ không cao, mở ra, đưa cho Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân nhận lấy, uống ừng ực mấy ngụm lớn.

Tửu lượng của cậu không tốt, lại dễ say, chỉ chốc lát sau khuôn mặt đã đỏ bừng như quả đào mật.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh nhìn cậu, cầm bát cơm trước mặt Phác Trí Mân múc một miếng đưa tới bên miệng người kia: "Ăn một chút rồi uống tiếp, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày."

Phác Trí Mân trừng hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn cơm.

Vì thế lập tức biến thành Điền Chính Quốc đút một miếng cơm, Phác Trí Mân uống một ngụm rượu. Ăn xong một bát cơm, một chai rượu cũng đã nhìn thấy đáy, Phác Trí Mân choáng váng dựa vào người Điền Chính Quốc, cuối cùng cũng nói ra những lời nghẹn ở trong lòng: "Hồi cấp ba anh từng hôn Diêu Xán, em nhìn thấy rồi."

Điền Chính Quốc đang nhẹ nhàng vỗ lưng cho người kia, nghe vậy sững sờ: "Anh chưa từng hôn cô ấy."

Phác Trí Mân nhíu mày: "Em nhìn thấy rồi."

Âm tiết "nhìn" kia cậu kéo lên rất cao, ngữ khí tràn ngập sự tủi thân.

Điền Chính Quốc dỗ dành cậu giống như dỗ trẻ con: "Thật sự không có, anh thề."

Phác Trí Mân lại đẩy hắn ra, xuống ghế, chân trần chạy tới tủ muốn tìm rượu uống.

Điền Chính Quốc vội vàng đi theo, lúc Phác Trí Mân mở tủ ra đã nhanh tay lấy một chai rượu trắng nồng độ không cao, sau đó khóa tủ lại.

"Chai cuối cùng." Điền Chính Quốc mở nắp chai rượu, đưa cho Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân "hừ" một tiếng, nhận lấy.

Cậu lại kéo Điền Chính Quốc quay về bàn ăn, bảo Điền Chính Quốc ngồi xuống. Chai rượu nhét vào trong lòng Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân xoay người bưng bát cơm: "Bây giờ đến lượt anh, ăn xong uống xong thì sẽ nói thật!"

Điền Chính Quốc không hiểu sao lại bị đút cơm.

Mà Phác Trí Mân uống say thích ép người ta uống rượu thấy hắn đã ăn một miếng cơm, thúc giục Điền Chính Quốc uống rượu: "Mau uống, uống xong thì nói thật cho em."

Điền Chính Quốc bị cậu làm cho buồn cười, cứ ăn cơm xong rồi uống rượu theo Phác Trí Mân. Tửu lượng của hắn không tệ, ít nhất uống rượu trắng không dễ say. Dịch bát và chai rượu rỗng sang một bên, Điền Chính Quốc duỗi tay ôm eo Phác Trí Mân, kề sát vào nói với Phác Trí Mân: "Anh thật sự chưa từng hôn người khác, chỉ hôn em."

Phác Trí Mân không tin: "Lúc trước ở trong toilet của KTV, em đã nhìn thấy hết rồi."

Điền Chính Quốc sững sờ một chút, lúc này mới coi như phản ứng lại Phác Trí Mân đang nói cái gì. Hắn bật cười, cảm thấy bạn nhỏ ghen tuông trước mắt này đáng yêu không chịu nổi, đưa tay nhéo nhéo mặt cậu, nói: "Hôm đó không có hôn, cô ấy từ chối anh."

"Vậy anh muốn hôn cô ấy." Phác Trí Mân càng nói càng khó chịu, nhất thời nước mắt lưng tròng.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Lúc đó có hơi bị kích động. Không quá hiểu chuyện. Hơn nữa khoảng thời gian đó em vẫn có chút ý tứ muốn xa cách với anh, cả người anh đều rất nóng nảy, hôm đó muốn tìm một sự an ủi, em cũng nói cô ấy thích anh, cho nên anh muốn thử xem. Nhưng không thành, về sau cũng bởi vì cô ấy từ chối khiến cho anh suy nghĩ rõ ràng chỉ là có thiện cảm với cô ấy, cho nên sau này... anh cũng không có cảm giác gì với cô ấy."

"À." Phác Trí Mân nói.

"Thật đó." Điền Chính Quốc sợ cậu không tin, tiến lại gần hôn Phác Trí Mân một cái, nói vô cùng vô cùng thành khẩn: "Anh vẫn luôn không có rung động quá nhiều với người khác, chính là thích em đến mức hận không thể cả ngày đều cất em vào trong túi, che ở trong ngực."

Phác Trí Mân không nói lời nào.

Hai người cứ nhìn nhau không nói gì giằng co một hồi như vậy, Điền Chính Quốc nhìn đôi mắt rưng rưng của người kia, nụ cười tràn đầy sự bất đắc dĩ, hắn nhéo mặt Phác Trí Mân, nói: "Tha thứ cho anh nhé bé cưng?"

Phác Trí Mân vẫn chỉ trừng mắt nhìn hắn không nói gì.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, biết Phác Trí Mân cảm thấy dễ dàng nói "tha thứ" sẽ rất mất mặt, vì thế bèn cho người ta một bậc thang: "Nếu như tha thứ cho anh thì hôn anh một cái?"

Phác Trí Mân trừng mắt nhìn hắn, vẫn luôn trừng mắt nhìn hắn.

Điền Chính Quốc đếm giây ở trong lòng.

Đếm đến giây thứ 75, Phác Trí Mân tiến lại gần, hôn lên môi hắn.

Việc đặt vé Điền Chính Quốc bị cắt ngang, sau khi uống rượu lại phân tâm đi giày vò rượu gạo nếp của hắn, mãi đến rạng sáng mới có thể đặt vé máy bay 11 giờ 55 phút tối ngày 31 tháng 12.

Hắn muốn đón giao thừa với Phác Trí Mân.

Đặt vé xong, Điền Chính Quốc cúi đầu, nhìn người đang ngủ say trong lòng, thỏa mãn nở nụ cười.

Rất nhanh đã đến Giáng sinh. Bài hát vẫn đưa cho QWQ, nhưng bản đặc biệt mà Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân thu âm cũng sẽ được công bố, coi như là cover.

Giáng sinh qua thì chính là năm mới, mấy ngày nay lúc Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mân làm chuyện xấu hổ luôn thích mở bài hát mà hai người bọn họ cùng hát kia.

Phác Trí Mân cảm thấy Điền Chính Quốc có bệnh, nhiều lần không nhịn được mà ném điện thoại của tổng giám đốc Điền vào thùng rác, mà thùng rác nhà tổng giám đốc Điền lại luôn sạch sẽ, cho nên vẫn có thể nhặt về.

Phác Trí Mân cạn lời, chỉ có thể mặc cho người ta giở trò lưu manh.

Ngày giao thừa, Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mân ra sân bay, hai người không mang theo hành lý gì.

Phác Trí Mân giật mình, cậu thậm chí còn không biết Điền Chính Quốc đã đặt vé từ khi nào.

"Đặt lúc nào không quan trọng, quan trọng là trở về gặp cha mẹ." Điền Chính Quốc cười tủm tỉm kéo cậu lên máy bay.

"Cha mẹ anh..." Phác Trí Mân vừa định mở miệng đã bị Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn, đỏ mặt đổi xưng hô: "... Cha mẹ, ở đâu vậy?"

Cậu đã lâu không nói ra hai chữ này, hiện giờ đột nhiên buột miệng nói ra, trong lòng cảm khái vô hạn.

"Singapore." Điền Chính Quốc nói: "Bọn họ đến đó đi du lịch, mẹ anh bảo chúng ta qua đấy tìm bà ấy."

"À." Phác Trí Mân gật đầu, lại nhìn vé máy bay: "Nhưng điểm đến này của anh đâu phải Singapore."

"Đúng vậy." Điền Chính Quốc dẫn Phác Trí Mân ngồi vào chỗ: "Chúng ta đón giao thừa trước, sau đó đi tìm bọn họ."

11 giờ 55 phút, máy bay cất cánh đúng giờ, hướng về bầu trời lấp lánh ánh sao.

Phác Trí Mân ngồi trên máy bay, dựa vào bả vai Điền Chính Quốc, nhìn cảnh sắc đen như mực ngoài cửa sổ, có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao lại đón giao thừa trên máy bay?"

Điền Chính Quốc nghiêng đầu hôn lên má Phác Trí Mân một cái: "Bởi vì có thể đón rất nhiều giao thừa cùng em."

Phác Trí Mân sửng sốt, hiểu được.

Hồi cấp ba bọn họ học địa lý, giáo viên nói đến sự chênh lệch thời gian, mỗi khu vực kinh độ và vĩ độ đều không giống nhau, vì vậy thời gian đến năm tiếp theo của các nơi cũng không giống nhau.

Điền Chính Quốc đặt vé máy bay, hôn Phác Trí Mân vào lúc 0 giờ giờ Hàn Quốc, nói: "Chúc mừng năm mới tình yêu."

Lại ở trên bầu trời Tokyo, 0 giờ, xoa xoa đầu Phác Trí Mân, nói: "Anh thật sự rất thích Phác Trí Mân, muốn ở bên Phác Trí Mân cả đời này."

Bọn họ đã cùng nhau đón rất nhiều rất nhiều giao thừa, thậm chí còn mạnh dạn hôn nhau trong nhà vệ sinh trên máy bay, dây dưa triền miên.

Khi hạ cánh, mặt trời mọc ở đất nước đích. Điền Chính Quốc đứng trong ánh sáng muôn phương, nắm tay Phác Trí Mân bước xuống máy bay, ngược ánh sáng nhẹ nhàng nói bên tai người kia: "Anh yêu em."

Tuổi trẻ thích em, thế gian là núi sông hào hùng, thiếu niên khí phách, đầy khí lực. Bây giờ tình yêu của anh dành cho em, giống như vạn vât bao la, giống như chúng tôi đã từng khó lòng buông bỏ, mãi mãi không thể nào quên.

Chúng sinh nhỏ bé, tình yêu của chúng ta vừa vặn tốt.

—end—

Kết thúc ngày 06/09/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro