1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điền Chính Quốc, ông lớn của tôi ơi! Ai cho cậu ngủ trong cục? Dậy ngay cho tôi!"

Điền Chính Quốc dụi mắt, xoay người ngã xuống từ trên ghế sô pha, ló đỉnh đầu rối loạn ra la lối: "Ai?! Ai muốn mưu sát tôi đấy?!"

Phương Thời Hách nghiến răng, nét mặt như muốn ăn thịt hắn: "Tôi! Bây giờ tôi sẽ giết cậu!"

Điền Chính Quốc lăn một vòng rồi bò dậy, nịnh hót cười: "Cục trưởng Phương ~~ Em đây không phải là vì Tết không tìm được đối tượng đưa về nhà, cho nên lại bị mẹ em đuổi ra ngoài... Anh châm chước một chút, em chỉ ngủ mấy hôm thôi! Hai ngày nữa mẹ em chắc chắn sẽ để em về nhà!"

Phương Thời Hách mỉm cười: "Cậu không tìm được đối tượng trách ai? Trách tôi à?"

Điền Chính Quốc có lửa không có chỗ rải, đại nam nhân cười đến mức có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn, giãn da mặt cầu xin: "Cục trưởng Phương, cục trưởng, anh Thời Hách, anh châm chước cứu em một mạng đi mà, ngày này nếu em ngủ ở công viên thì sẽ bị lạnh đến chết luôn đó."

Phương Thời Hách sắp nôn đến nơi rồi: "Cậu ngừng lại cho tôi, bên Mai Viên xảy ra chuyện, ở đại học Phong Thủy, cậu đến hiện trường mau đi! Đừng làm phiền tôi!"

Điền Chính Quốc gãi đầu, hai mắt tỏa sáng: "Mai Viên? Vậy em xong việc ở hiện trường sẽ đến chỗ mẹ em ăn chực."

Phương Thời Hách vẫn mỉm cười: "Đi đi, không sợ bị đuổi ra ngoài thì đi đi."

Khi Điền Chính Quốc bĩu môi, lúc vuốt tóc chuẩn bị xuất phát, Phương Thời Hách gọi hắn lại: "Cấp trên cử một pháp y đến hỗ trợ giải quyết vụ án này, ra sân bay đón người ta trước đi."

Điền Chính Quốc đau đầu: "Hả?? Pháp y?? Do em không đủ xuất sắc sao?? Tiểu Vương thì sao?!? Anh thấy con xe điện tồi tàn của em thì ngồi hai người thế nào được?!"

Phương Thời Hách xua tay nói: "Cha Tiểu Vương qua đời rồi, cậu ấy phải về nhà chịu tang, ít nhất phải nghỉ một tháng. Còn nữa, người này cậu muốn đón thì đón, không muốn đón cũng phải đón, cậu phản kháng nữa thì tôi sẽ cho đại đội giao thông kéo xe cậu mới mua hôm qua đi."

Điền Chính Quốc bình tĩnh cúi đầu: "Xin lỗi, em đi ngay đây ạ."

Phác Trí Mân đứng ở cổng sân bay, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Ngay sau lần thứ 27 cậu xem giờ, Điền Chính Quốc vội vàng chạy tới từ chỗ cách đó không xa, vừa chạy vừa xin lỗi: "Xin lỗi! Trên đường bị kẹt xe! Vừa rồi tôi không tìm được chỗ đỗ xe, còn bị dán thẻ vi phạm, xin lỗi!"

Bàn tay đang nắm trên tay cầm vali của Phác Trí Mân siết chặt rồi lại thả ra, bình thản nói: "Trễ hai mươi chín phút mười lăm giây."

Cậu kéo vali về phía mà Điền Chính Quốc vừa đến, quay đầu lại nói: "Nếu cậu đến trễ hơn nửa tiếng, tôi sẽ quay về."

Điền Chính Quốc tự nhận mình không để ý, vẫn thiện ý dỗ dành người kia lên xe.

Phí lời! Nếu như người kia tức giận rời đi, Phương Thời Hách thật sự sẽ lột da hắn.

Điền Chính Quốc ngồi ở ghế lái, hít sâu vài hơi, mỉm cười khoe ra tám cái răng hỏi: "Vậy cậu Phác, khách sạn cậu đặt ở đâu? Tôi đưa cậu đến khách sạn cất hành lý trước."

Phác Trí Mân không biến sắc nhìn ổ gà trên đầu hắn, thu tầm mắt nói: "Không đặt."

Điền Chính Quốc mất năm giây mới tiêu hóa được một chút tin tức, sau đó mới chợt ý thức được Phác Trí Mân đang nói cái gì, vội vàng hỏi: "Không đặt? Chẳng lẽ muốn tôi đặt cho cậu? Không đến mức bắt nạt người khác như vậy chứ!"

Phác Trí Mân vẫn không có quá nhiều biểu cảm, trả lời: "Cục trưởng Phương nói có thể ở nhà cậu trước, ông ấy sẽ giúp tôi liên lạc nhà cửa. Tôi tạm thời được cử tới đây, không có thời gian liên lạc với khách sạn."

Điền Chính Quốc kiên quyết xua tay: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Nhà tôi bây giờ ngay cả tôi cũng không thể vào, cậu vào thế nào? Bay vào sao?"

Phác Trí Mân cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại, mở một đoạn ghi âm, ấn vào nút phát:

Phương Thời Hách nói: "Trí Mân à, lần này cậu tới vội quá, chúng tôi vẫn chưa kịp tìm nhà, thật sự xin lỗi, khoảng thời gian này thiệt thòi cậu ở lại nhà của Điền Chính Quốc trước, cậu ấy sẽ phụ trách chăm sóc tốt cho cậu."

Thế giới quan của Điền Chính Quốc sụp đổ.

Đối với Điền Chính Quốc, Phương Thời Hách hung thần ác sát: "Cậu nói nữa đi, tôi lập tức thông báo cho đại đội giao thông kéo chiếc xe cậu vừa mua hôm qua đi."

Đối với Phác Trí Mân, Phương Thời Hách hòa nhã dễ gần: "Điền Chính Quốc sẽ phụ trách chăm sóc tốt cho cậu."

Chờ đã, ở nhà tôi còn thiệt thòi sao?!

Điền Chính Quốc hung dữ đập vào vô lăng một cái, không cẩn thận đập trúng còi xe, chiếc xe vang lên một tiếng "tít", Phác Trí Mân vẫn không bị lay động: "Đến hiện trường trước đi, bận."

Trong lòng Điền Chính Quốc trêu chọc: "Người mới đến như cậu đắc ý với tôi cái gì chứ?! Làm màu cái quái gì hả?!"

Điền Chính Quốc mỉm cười: "Được."

Bọn họ đến hiện trường, góc trường học đã được kéo dây cảnh báo, còn có không ít học sinh ở lân cận đang thì thầm cái gì đó. Điền Chính Quốc thấy vậy, lập tức chạy đến chỗ nữ cảnh sát đòi lược để chải tóc. Sau đó nghiêm mặt đi đến trước mặt học sinh nghiêm túc nói: "Đừng ảnh hưởng đến cảnh sát xử án..."

Phác Trí Mân cũng đi tới, hơi khom lưng mỉm cười hỏi: "Vừa nãy là các em báo cảnh sát sao? Người nằm bên trong, các em có biết không?"

Cậu còn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc vào eo Điền Chính Quốc, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm như ánh mặt trời ấm áp kia. Điền Chính Quốc cạn lời: "Vừa rồi lúc cậu nói chuyện với tôi cũng không phải cái biểu cảm này!"

Mấy học sinh hiển nhiên càng bằng lòng để ý đến Phác Trí Mân một chút, bọn họ nhìn nhau, sau đó do dự gật đầu.

Điền Chính Quốc thức thời quay đầu lại gọi cảnh sát tới ghi chép.

Trong đó có một học sinh mạnh dạn mở miệng trước: "Người phụ nữ đó... là cố vấn học tập của bọn em... Tên là Kỷ Hạo Nam..."

Phác Trí Mân nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Vậy cố vấn học tập của các em bao nhiêu tuổi rồi?"

Điền Chính Quốc cũng chọc Phác Trí Mân, nhỏ giọng hỏi: "Cái này không cần phải hỏi chứ? Chúng ta có thể tra được, cậu cũng có thể đo tuổi xương."

Phác Trí Mân phớt lờ hắn, nhóm học sinh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Khoảng... 27 28 tuổi? Dù sao cũng rất trẻ."

Phác Trí Mân gật đầu, dịu dàng nói: "Có thể mời các em viết biên bản không? Sẽ không làm lỡ nhiều thời gian đâu."

Mấy học sinh rõ ràng lưỡng lự, Phác Trí Mân thấy vậy nói: "Không có ý nghi ngờ các em, chỉ muốn biết một số thông tin về cố vấn học tập của các em, có thể không?"

Nhóm học sinh đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.

Phác Trí Mân đứng thẳng dậy, bước qua dây cảnh báo, Điền Chính Quốc đuổi theo, rất không vui hỏi: "Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao lại phải hỏi tuổi? Không phải có thể đo tuổi xương hay sao?"

Phác Trí Mân lười biếng nói: "Không có tại sao, bởi vì tôi lười. Chờ các cậu đi tra có chút lãng phí thời gian, thu được thông tin sớm có lợi cho việc đánh giá tình hình của nạn nhân."

Điền Chính Quốc im lặng.

Lúc này hắn mới phát hiện, những lời mình muốn hỏi hình như đều bị Phác Trí Mân cướp hết rồi?

Thằng nhóc Phác Trí Mân này thâm hiểm khó lường, vậy mà lại mưu toan mưu quyền soán vị!

Phác Trí Mân đến gần, cảnh sát hình sự bên cạnh không ngẩng đầu lên đã nói: "Đừng vào đây, đừng ảnh hưởng đến công việc của cảnh sát."

Điền Chính Quốc ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, xem ra lão Phương không báo cho trong cục biết chuyện Phác Trí Mân sắp tới, vậy không phải là không coi trọng hay sao. Quả nhiên, địa vị của Điền Chính Quốc hắn vẫn kiên cố không phá vỡ nổi như trước.

Phác Trí Mân tốt tính giải thích: "Tôi là pháp y mới được điều tới đây, tên tôi là Phác Trí Mân."

Ánh mắt của cảnh sát hình sự bỗng chốc mở to, lập tức cúi đầu khom lưng: "Thì ra là anh Phác! Tôi không nhận ra, thất lễ rồi."

Phác Trí Mân lấy một đôi găng tay ở trong thùng rồi đeo vào, nói: "Khám nghiệm tử thi trước?"

Điền Chính Quốc còn đang chết lặng ở bên cạnh, lại đột nhiên nhìn thấy Phác Trí Mân quay đầu lại, cau mày hỏi: "Đội trưởng Điền, khám nghiệm tử thi trước sao?"

Điền Chính Quốc lấy lại tinh thần, mới phát hiện thì ra Phác Trí Mân đang nói chuyện với hắn, rất xấu hổ gãi gãi chóp mũi: "Ừm... Đúng... Khám nghiệm tử thi đơn giản trước..."

Phác Trí Mân thở dài không rõ ràng lắm, ngồi xổm xuống xem tình hình của thi thể.

Điền Chính Quốc đeo khẩu trang ngồi xổm ngay bên cạnh cậu, nhìn cậu nhẹ nhàng gạt cằm của thi thể, lộ ra một vết siết chặt xanh tím, Điền Chính Quốc lên tiếng hỏi: "Ngạt thở chết?"

Phác Trí Mân đáp một tiếng: "Có lẽ vậy."

Điền Chính Quốc nói tiếp một câu: "Bị sát hại."

Phác Trí Mân gật đầu, mở mí mắt thi thể ra, tiếp tục nói: "Dưới kết hợp mắt có điểm xuất huyết, khuôn mặt sưng lên tím tái, mạch máu căng, còn có đường Yoshikawa* xuất hiện trong lúc giãy giụa, cơ bản có thể xác định là ngạt thở chết, bị sát hại."

*Đường Yoshikawa: Khi bị hung thủ siết cổ, nạn nhân sẽ thấy đau đỡn nên thường sẽ lấy tay gỡ dây ra. Lúc ấy, trên cổ họ hằn lại vết móng tay do bị siết mạnh vào da thịt. Nỗi đau do vết xước gây ra sẽ không thể so sánh được với cảm giác không thở được, vì vậy cứ bám mãi cho đến khi chết mới thôi.

Phác Trí Mân bóp tay và hàm dưới của thi thể, hỏi: "Nạn nhân được phát hiện vào lúc nào?"

Cảnh sát hình sự bên cạnh tiến lại gần và nói: "Sáu giờ rưỡi sáng nay."

Phác Trí Mân giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Bây giờ là mười giờ bốn lăm phút, độ cứng của xác đã bắt đầu lan rộng nhưng chưa đạt đến đỉnh điểm, cộng thêm nước mưa làm cho nhiệt độ thấp hơn bình thường. Giác mạc của nạn nhân đục nhẹ, hồ máu tử thi ở cổ ấn nhẹ hơi phai màu, đại khái có thể biết nạn nhân đã chết cách đây 8 đến 12 tiếng đồng hồ, cũng chính là từ 11 giờ đêm qua đến 2 giờ rạng sáng hôm nay."

Cậu nhìn âm đạo của nạn nhân, nói: "Có một vết rách nhẹ, có hành vi tình dục trước khi chết, hẳn là bị cưỡng hiếp, cụ thể có tinh dịch, đốm tinh dịch còn sót lại hay không tạm thời không biết, mưa cả một đêm, rất nhiều bằng chứng đã bị tiêu hủy."

Điền Chính Quốc định nói gì đó, lại nghe thấy Phác Trí Mân nói: "Tình hình cụ thể còn phải đợi trở về giải phẫu, đại khái chính là như vậy."

Một cảnh sát hình sự bên cạnh yếu ớt lên tiếng: "Anh Phác, tôi muốn nôn..."

Phác Trí Mân "Ồ" một tiếng, lấy từ trong túi ra một hộp kẹo cao su ném cho cảnh sát hình sự kia: "Lần sau trước khi đến hiện trường thì đừng ăn sáng."

Cảnh sát hình sự mặt ủ mày ê gật đầu, cầm kẹo cao su chạy đi.

Phác Trí Mân xoa xoa chóp mũi, Điền Chính Quốc "chậc" một tiếng: "Cảnh sát nhỏ hẳn là vừa tới không bao lâu nhỉ? Mới chết một ngày không có mùi lắm đã  không đến đâu, nếu gặp phải xác chết trương phình có thể cho cậu ấy một bài học tốt."

Phác Trí Mân thản nhiên nói: "Sau này ngửi nhiều sẽ quen thôi."

Điền Chính Quốc trào phúng nói: "Cậu Phác quen như vậy, có phải tăng ca quá nhiều nên mũi không tốt hay không? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra chút không."

Phác Trí Mân lịch sự nói: "Đây là một cơ chế tự bảo vệ bản thân. Không có ai trên thế giới này thích làm việc, đội trưởng Điền. Sớm thích nghi với mùi này có lợi cho để tôi phân biệt nguyên nhân tử vong của nạn nhân, đôi khi đeo khẩu trang sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Còn nữa, đề nghị đội trưởng Điền thay đổi thói quen trào phúng người khác, nghe có vẻ rất khó chịu." Cậu hơi cúi đầu về phía Điền Chính Quốc, xoay người đi xem ghi chép kiểm tra.

Điền Chính Quốc sững sờ: "Mình đây là bị người ta khinh thường sao??"

Hắn gãi đầu, kéo cảnh sát hình sự vừa nãy hỏi: "Anh Lý này, lão Phương nói với các anh rằng Phác Trí Mân sắp tới sao?"

"Anh Lý" rất ghét bỏ đập bàn tay đang túm lấy mình của Điền Chính Quốc, nói: "Đúng vậy, chỉ có một mình cậu ngủ đến mười giờ, chúng tôi chín giờ rưỡi đã họp xong rồi được không hả?"

Điền Chính Quốc trợn to hai mắt: "Họp? Tại sao em không biết? Sao các anh không gọi em?"

"Anh Lý" trợn trắng mắt: "Lười để ý tới cậu."

Điền Chính Quốc lại sững sờ một lần nữa: "Mình lại bị khinh thường rồi sao?"

Hắn càng nghĩ càng tức, la hét: "Anh Lý, mặc dù anh lớn hơn em, nhưng suy cho cùng em cũng là một người có chức quan nhỏ ở cục thành phố mà! Sao có thể làm thế với em chứ!?"

Anh Lý đi rồi... đi rồi... Cứ rời đi như vậy...

Trịnh Hiệu Tích ở bên cạnh ôm lấy cổ Điền Chính Quốc, cười hì hì nói: "Không đâu, lão Phương bảo nói với em có người sắp nhảy dù thì em chắc chắn sẽ không hài lòng, cho nên giữ bí mật trước."

Điền Chính Quốc cạn lời: "Ha ha, Phác Trí Mân vẫn là em đi đón."

Trịnh Hiệu Tích vẫn cười như cũ: "Đúng vậy, chính là bởi vì sợ em không hài lòng thì sẽ không có người đi đón cậu Phác, cho nên mới không nói trước với em."

Điền Chính Quốc bi phẫn lẫn lộn: "Ý gì?"

Trịnh Hiệu Tích bổ thêm một dao: "Qua cầu rút ván mà, binh pháp Tôn Tử của các lãnh đạo chơi rất trơn tru."

Trịnh Hiệu Tích đầy sinh lực hét: "Anh Lý! Chờ tôi với!"

Phác Trí Mân ở bên cạnh vươn vai, đi đến cạnh Điền Chính Quốc hỏi: "Nếu thi thể sắp được đưa về cục, vậy có phải tôi có thể trở về làm giải phẫu đúng không?"

Điền Chính Quốc vẻ mặt âm u, gằn từng chữ nói: "Không, thể."

Phác Trí Mân nhướng mày, Điền Chính Quốc ngân nga: "Cậu tới đây thì chính là người trong đội của chúng tôi, tôi là đội trưởng, tôi nói không được là không được."

Phác Trí Mân nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, đi ngang qua để xem xét nghiệm của các cảnh sát hình sự khác.

Có vài bất ngờ, trong móng tay của nạn nhân không có phản ứng máu, cũng không tìm thấy sự tồn tại của da.

Điều đó có nghĩa là, đường Yoshikawa trên cổ của nạn nhân không phải do bản thân cô ấy gây ra.

Phác Trí Mân có chút ngoài ý muốn, ngồi xổm xuống kiểm tra, Điền Chính Quốc nghe được chuyện này cũng đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu nói: "Pháp y Phác, có thể chúng ta đã để sót một chuyện rất quan trọng."

Phác Trí Mân không đáp lại, nhẹ nhàng nâng cằm lên, Điền Chính Quốc hiểu ý, cẩn thận xoay người nạn nhân lại cùng với Phác Trí Mân, cả hai đều đứng hình ———

Phần lưng của nạn nhân chi chít những vết thương, vết roi, vết bỏng, còn có cả vết dao, vết thương cũ mới không đồng đều, đan xen rải rác trên làn da trơn bóng của người phụ nữ.

Phác Trí Mân khẽ nói: "Hành hạ."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Có vẻ là vậy, có một số vết thương thoạt nhìn đã có vài năm, nhưng có một số vẫn còn rất mới, có thể là tạo thành cách đây không lâu."

Đồng tử Phác Trí Mân co rút, trầm giọng nói: "Thi thể từng bị di chuyển."

Cậu giơ tay chỉ vào hồ máu tử thi trên lưng nạn nhân: "Cậu xem, những hồ máu tử thi này thoạt nhìn giống như từng dịch chuyển, ở bên cạnh vẫn còn dấu vết nhàn nhạt, là do hồ máu tử thi lúc đầu phai màu không hoàn toàn gây ra, da trên xương bả vai còn có vết trầy xước, hẳn là sau khi chết bị kéo đi rồi tạo thành."

Phác Trí Mân đứng dậy, hình dáng không có nhiệt độ của nạn nhân phản chiếu trong con ngươi của cậu, phản chiếu trong vũng nước trong như pha lê, giống như chiếu phim, mỗi một khung hình đều đang tố cáo những khổ cực mà cô ấy đã trải qua.

Điền Chính Quốc gọi người tới đây chụp ảnh, hắn đang định mở miệng gọi Phác Trí Mân, lại nhìn thấy người kia đứng ở một bên, hiếm thấy đã thu lại tinh thần mạnh mẽ kia, cả người yên lặng như nước, giống như một mặt hồ không có bất kì gợn sóng nào, chỉ có ném đá vào bên trong, mới có thể làm cho hồ nước này nổi lên gợn sóng.

Kỳ thật Phác Trí Mân rất đẹp, một đôi mắt giống như nước sông mùa xuân, dịu dàng âu yếm, nhưng biểu lộ tình cảm mà đôi mắt này thường thường lộ ra lại là lạnh như băng, không dễ tiếp cận, hùng hổ dọa người giống như chính cậu, không cho người ta nửa phần mặt mũi.

Nếu như che đi nửa khuôn mặt trên của cậu, nếu chỉ nhìn miệng, sẽ giống như nhỏ vài giọt son trên mật phấn trắng bóc, đỏ như vậy, xinh đẹp như vậy, nhu mì như mẫu đơn nở rộ.

Điền Chính Quốc hiếm khi quan tâm đến chuyện của người khác, hắn đang tò mò, rốt cuộc phải là hòn đá như nào mới có thể làm cho mặt hồ giống như chiếc gương này mất khống chế đây?

Thật thú vị.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro