1.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, bọn họ lại liên lạc với mấy học sinh kia, duy chỉ không có Âu Lộ.

Mấy học sinh rõ ràng rất hoang mang, mà còn càng hoang mang hơn lần trước. Cô gái còn lại dè dặt hỏi: "Xin lỗi, còn có chuyện gì với bọn em sao ạ?"

Điền Chính Quốc trả lại với nụ cười rạng rỡ nhất: "Không đâu? Chỉ hỏi các em vài câu hỏi mà thôi, đừng sợ."

Phác Trí Mân vẫn dùng khuỷu tay chọc hắn, hạ thấp giọng nói: "Quá sến sẩm." Sau đó nhìn thẳng vào mấy học sinh kia hỏi: "Quan hệ giữa Âu Lộ với cô Kỷ của các em có tốt không?"

Nữ sinh kia trả lời: "Tốt ạ, rất tốt. Em nhớ cậu ấy từng nói, cậu ấy sống ở tầng sát vách nhà cô Kỷ, vậy nên bọn họ hẳn là có thể coi như là hàng xóm?"

Điền Chính Quốc "Ừ" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Âu Lộ có thường xuyên thể hiện tình cảm đối với Kỷ Hạo Nam ở trước mặt các em không, ví dụ như yêu thích hay là ghét?"

Một nam sinh nhớ lại, nói: "Có, cậu ấy thường khen cô Kỷ xinh đẹp lại dịu dàng, căn bản hai ba ngày lại nói một lần, bọn em đều đã quen."

Điền Chính Quốc: "Âu Lộ có bạn trai không?"

Câu trả lời hắn nhận được là "Không", một nam sinh nói: "Âu Lộ rất ghét con trai." Nam sinh chỉ vào một bạn nam khác rồi nói: "Ngay cả hai đứa con trai bọn em đã chơi với cậu ấy từ khi nhập học đến giờ, đôi khi cũng sẽ vì một số chuyện mà bị cậu ấy mắng té tát."

Điền Chính Quốc hỏi: "Các em có biết tại sao không?"

Nam sinh bên cạnh tiếp lời: "Hình như là bởi vì cậu ấy chỉ có mẹ? Âu Lộ là do mẹ nuôi lớn. Nhiều chuyện đã làm cho mọi người xấu hổ, cũng không biết có cái gì cần thiết."

Nữ sinh ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých vào nam sinh này rồi nói: "Đúng vậy, bởi vì gia đình cậu ấy chỉ có mẹ. Lúc còn nhỏ, mẹ cậu ấy luôn oán trách với Âu Lộ rằng cha cậu ấy đối xử với mẹ cậu ấy không tốt như thế nào, dẫn đến cậu ấy... quả thật rất ác cảm với con trai, nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu ấy được, ảnh hưởng của gia đình đối với một người là rất lớn. Cậu chưa từng trải qua thì im miệng đi có được không?"

Nam sinh giơ tay xin tha thứ: "Được được được, tớ sai rồi. Sau này tớ chắc chắn sẽ cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác."

Phác Trí Mân nhướng mày: "Câu hỏi cuối cùng, đêm trước khi phát hiện thi thể cô Kỷ, các em đang làm gì?"

Nữ sinh vốn ngay thẳng yếu ớt trả lời: "Mấy đứa bọn em cùng nhau... uống... uống rượu, Âu Lộ thì không, cậu ấy nói cậu ấy đau đầu phải về nhà trước."

Điền Chính Quốc hỏi: "Không ai đưa cô ấy về sao?"

Một nam sinh khác trả lời: "Cậu ấy không cho, cho nên bọn em không quản cậu ấy nữa."

Phác Trí Mân đứng lên trước tiên, mỉm cười nói: "Cảm ơn sự phối hợp của mọi người, sau này sẽ không liên lạc với các em nữa. Mấy ngày nay làm phiền nhiều, xin lỗi."

Điền Chính Quốc cũng đứng dậy nói: "Phiền các em gửi cho Âu Lộ một câu giúp chúng tôi."

"Chúng tôi chờ cô ấy đến gặp chúng tôi."

Mấy học sinh rời đi, Trịnh Hiệu Tích vẫn luôn đứng ở ngoài cửa đi vào hỏi: "Không bắt người sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Cô ấy sẽ đến."

Phác Trí Mân cũng nói như vậy, Trịnh Hiệu Tích ngồi xuống hỏi: "Anh thật sự rất tò mò, tại sao các em lại cảm thấy là Âu Lộ, người bình thường nhìn thế nào cũng phải là Kỷ Lục Ly chứ? Hơn nữa Âu Lộ không phải là nữ sao? Dấu vết bị rách do cưỡng hiếp trên người Kỷ Hạo Nam giải thích thế nào?"

Phác Trí Mân ngáp một cái: "Chính là bởi vì vết rách này mới xác định được không phải là Kỷ Lục Ly. Chính ông ta cũng nói ông ta chinh phục Kỷ Hạo Nam, Lý Phong cũng nói Kỷ Hạo Nam không phản kháng Kỷ Lục Ly. Vậy tại sao ông ta phải cưỡng hiếp? Tại sao phải đeo bao? Đừng quên Kỷ Hạo Nam đã làm tình rất nhiều lần, điều này có thể chứng minh Kỷ Lục Ly không đeo bao khi phát sinh hành vi tình dục với cô ấy. Hành vi kiểu này có thể coi là một chi tiết, thói quen này rất khó thay đổi, nhất là khi hành vi đó là lúc ông ta đơn phương cưỡng ép."

Điền Chính Quốc nói: "Theo em thấy, tình cảm của cô ấy đối với Kỷ Hạo Nam quả thực không giống như thái độ đối với hàng xóm hay là giáo viên. Nếu như cô ấy thật sự thích Kỷ Hạo Nam, cộng thêm sự thù hận đối với một số đàn ông nào đó, cô ấy thực sự có khả năng giá họa cho Kỷ Lục Ly và Lý Phong. Nhưng tại sao cô ấy phải giết Kỷ Hạo Nam thì em vẫn chưa nghĩ ra."

Phác Trí Mân nghiêng đầu: "Tình cảm của con người rất phức tạp, yêu cũng sẽ biến thành hận. Nhưng cho dù sự thật có giống như chúng ta suy đoán hay không, chúng ta vẫn để cô ấy nói, tùy tiện đoán rất bất lịch sự cũng thiếu trách nhiệm, còn có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của người khác. Đừng chỉ nghe một người nói, phải nghe cô ấy nói. Đó mới là những gì chúng ta nên làm."

Hai giờ sau, một cô gái bước vào đồn cảnh sát.

Cô ấy nói với cảnh sát: "Tôi đến tự thú."

—————

Âu Lộ ngồi trong phòng thẩm vấn, thở dài.

Thư ký tốt tính hỏi: "Muốn chúng tôi hỏi, hay là cô tự nói?"

Âu Lộ bình thản nói: "Tôi muốn gặp hai cảnh sát thẩm vấn chúng tôi lần trước, nếu không tôi sẽ không nói."

Thư ký bó tay, xin giúp đỡ nhìn vào kính giám sát. Sau kính hai chiều, Điền Chính Quốc xoa xoa huyệt thái dương, nhìn về phía Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân trái lại rất trầm tĩnh, cầm lấy một quyển sách rồi đứng dậy: "Đi thôi, cô ấy muốn gặp chúng ta thì gặp thôi."

Hai người mở cửa phòng thẩm vấn đi vào, thư ký rời đi. Phác Trí Mân đặt cuốn sách trước mặt Âu Lộ, chậm rãi đẩy qua.

Âu Lộ cúi đầu nhìn, bìa màu xanh đậm, vẽ một con huơu con màu hồng phấn ———— 《Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ》. Nước mắt của cô ấy lập tức tuôn ra như mưa, lặp đi lặp lại như điên rồ: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Phác Trí Mân điềm đạm nói: "Cô không có lỗi với chúng tôi. Hai người duy nhất mà cô có lỗi là mẹ cô và Kỷ Hạo Nam. Bọn họ không làm gì sai, nhưng lại phải chịu trách nhiệm vì những sai lầm của cô."

"Nếu cô thực sự cảm thấy có lỗi, vậy cô cần phải chuộc tội. Nói ra hết tất cả những gì mà cô biết, như vậy mới có cơ hội được tha thứ."

Điền Chính Quốc rút một tờ khăn giấy đưa cho Âu Lộ, Âu Lộ nhận lấy lau lung tung mặt vài cái trên mặt, ồm ồm nói: "Thật ra tôi thích Kỷ Hạo Nam."

Hai người cũng không cảm thấy bất ngờ, Phác Trí Mân nói: "Chuyện này không có gì để rối rắm, tiếp tục."

Âu Lộ nói tiếp: "Khi tôi và mẹ tôi chuyển nhà đến nơi này, bởi vì chỉ có mẹ, những đứa trẻ khác đều không muốn chơi với tôi, bọn họ nói tôi là đứa trẻ không có cha. Tôi rất tức giận, nhưng tôi cũng không có cách nào để phản bác, bởi vì tôi thực sự không có cha bên cạnh, tôi cũng không biết tại sao, chỉ nhớ đại khái lý do ly hôn của bọn họ là vì cha tôi nghiện rượu. Nhưng đứa trẻ sáu tuổi làm sao hiểu cái gì là nghiện rượu, tôi khi đó chỉ hận, hận cha tôi cũng hận cả mẹ tôi. Bọn họ cùng nhau biến tôi thành thế này, biến thành một người cô độc. Nhưng chính lúc đó, Kỷ Hạo Nam xuất hiện."

"Chị ấy không ghét tôi chỉ có mẹ, bằng lòng đưa tôi đi chơi. Đối xử với tôi vô cùng tốt, sẽ phụ đạo tôi làm bài tập, sẽ mua đồ ăn ngon cho tôi. Mùa hè mua kem que, mùa đông mua khoai lang nướng. Cho dù thế nào thì kem que và khoai lang nướng ngon nhất mà tôi từng ăn trong cuộc đời này, đều là trong khoảng thời gian đó."

Âu Lộ lau nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt: "Chị ấy quá dịu dàng, dịu dàng đến mức không từ chối yêu cầu của bất kì ai. Có một thằng bé đến trêu chọc chị ấy, chị ấy cũng chỉ mỉm cười. Tôi tức giận đến mức mắng những người đó, sau đó Kỷ Hạo Nam sẽ trách tôi, bởi vì tôi nói quá khó nghe."

Nói đến đây, cô ấy dừng lại, bổ sung thêm: "Được rồi, bản thân tôi cũng thừa nhận, quả thật rất khó nghe."

"Tôi nghĩ không ra, những người đàn ông kia người sau lại càng đáng ghét hơn người trước, tại sao chị ấy lại không cảm thấy phiền chán chứ? Tôi không tìm ra đáp án, hỏi Kỷ Hạo Nam chị ấy cũng không nói cho tôi biết, sau đó tôi không hỏi nữa, chỉ chôn vấn đề ở trong lòng."

"Sau này tôi cũng lớn lên, cũng dần dần bắt đầu có nam sinh đến quấy rối tôi, nhưng đều chỉ rơi vào kết cục bị tôi mắng đến chết. Tôi cũng không biết tại sao, tôi không có hứng thú với nam sinh. Cho dù là cái người đẹp trai nhất ở trường, tôi cũng không có cảm giác. Lúc đầu tôi cũng không biết tại sao, biết Kỷ Hạo Nam chạy đến nói với tôi, khi muốn tôi đi đến bệnh viện phá thai cùng chị ấy, tôi hiểu, tôi không thích con trai là bởi vì tôi thích Kỷ Hạo Nam, tôi là một người đồng tính luyến ái."

"Lúc đó tôi thật sự sắp tức chết, tôi hỏi chị ấy đứa trẻ là của ai, chị ấy không muốn nói. Tôi cảm thấy rất ghen tị, bởi vì đứa trẻ này cho dù là của ai thì cũng không phải là của tôi. Tôi lại càng cảm thấy tức giận hơn, ngoài miệng chị ấy nói tôi là người bạn tốt nhất của chị ấy, nhưng chị ấy vẫn yêu đương, còn mang thai con của người khác. Nhưng nhiều hơn nữa, tôi cảm thấy lo lắng."

"Phá thai rất ảnh hưởng đến cơ thể của người mẹ, vì một tên cặn bã mà làm tổn thương chính mình, tôi vô cùng khó chịu. Mỗi một giây ngồi trước cửa phòng phẫu thuật tôi đều tự hỏi: Chị ấy có lạnh không? Có đau không? Nỗi đau đớn của Kỷ Hạo Nam mỗi một giây đều nhân lên trên người tôi, tôi rất đau khổ."

Âu Lộ che mặt mình lại, giọng nói của cô ấy lọt ra từ kẽ ngón tay, đã mang theo tiếng khóc nức nở không thể bỏ qua: "Chuyện sau này các anh cũng biết. Kỷ Hạo Nam đã phá thai rất nhiều lần, mỗi một lần đều là tôi đi cùng. Có một lần chị ấy thật sự không thể chịu nổi gánh nặng tâm lý, nói với tôi, đứa trẻ là của Kỷ Lục Ly."

"Trong lòng tôi, Kỷ Hạo Nam là người tốt, tất cả mọi thứ liên quan đến chị ấy đều rất tốt. Kỷ Lục Ly nuôi được một người tốt như chị ấy, bản thân chắc chắn cũng là một người tốt. Tôi đã nghĩ như vậy, ít nhất tôi đã nghĩ như vậy trước khi biết được chuyện này."

"Tôi nói tôi muốn giết ông ta, Kỷ Hạo Nam lại cầu xin tôi đừng làm vậy. Chị ấy nói Kỷ Lục Ly dù thế nào cũng có ân dưỡng dục chị ấy, bảo tôi đừng tổn thương ông ta."

Âu Lộ bật cười, mỗi một tiếng cười đều xé rách trái tim của mình: "Chị ấy ngốc như vậy, bị tổn thương lại còn muốn báo ân. Đại khái là bị người khác bán còn muốn giúp người ta đếm tiền, cuối cùng còn phải xin lỗi nói mình không thể bán được một cái giá tốt hơn."

"Mỗi một lần Kỷ Hạo Nam đi phá thai đều là tôi đi cùng, bởi vì Kỷ Lục Ly không cho phép chị ấy uống thuốc tránh thai, lúc trước từng uống vài lần, sau khi bị phát hiện sẽ càng thê thảm hơn, cho nên chị ấy từ bỏ, tôi cũng từ bỏ. Lúc đầu đi phá thai chị ấy sẽ khóc, tôi cũng sẽ khóc, về sau thì không. Giống như biến thành một quá trình, trong lòng mọi người đều biết rõ, lười so đo tính toán nữa."

Âu Lộ hít mũi: "Hôm đó tôi uống rượu cùng đám bạn, đến cuối cùng lúc choáng váng mơ hồ, tôi đã nghĩ, hay là mượn rượu để tỏ tình với chị ấy. Sau đó tôi từ chối đề nghị đưa tôi về nhà của bạn bè, gọi điện cho Kỷ Hạo Nam hẹn chị ấy gặp nhau ở con hẻm bên cạnh thư viện. Tôi nói với chị ấy rằng tôi rất thích chị ấy, tôi còn nói tôi sẽ dẫn chị ấy bỏ trốn, trốn đến một nơi mà Kỷ Lục Ly không thể tìm thấy."

"Tôi còn cho rằng chị ấy sẽ đồng ý, nhưng chị ấy từ chối."

"Kỷ Hạo Nam nói, cảm ơn tôi vì đã thích chị ấy, nhưng không thể. Đồng thời, không có tại sao."

"Chị ấy quá bình tĩnh, bình tĩnh hơn bất kỳ lần phá thai nào trước kia, giống như một tấm gương, soi chiếu ra tất cả sự điên cuồng và xấu xí của tôi."

Âu Lộ thất thần lẩm bẩm: "Tại sao chứ? Tại sao lại từ bỏ tôi vì một đoạn tình cảm loạn luân? Đối với chị ấy mà nói, Kỷ Lục Ly càng quan trọng hơn tôi sao?"

Cô ấy tự cười nhạo bản thân: "Có lẽ vậy. Vì từ chối tôi, Kỷ Hạo Nam nói chị ấy là người xấu, không thể dính líu đến tôi nữa. Bảo tôi sống thật tốt, tìm một người tốt hơn chị ấy hàng ngàn hàng vạn lần để làm cho chị ấy ghen tị, làm cho chị ấy hối hận. Cho dù tôi chưa bao giờ cảm thấy chị ấy là một gánh nặng, nhưng chị ấy đã nói như vậy, chị ấy dùng cách này để hạ thấp bản thân mình, cũng dùng cách này để tổn thương lòng tự trọng của tôi."

"'Bởi vì dâu tây có mùa, tôi sẽ lo được lo mất, bánh chanh vĩnh viễn ở đây, tôi thích những gì mãi mãi.' Không muốn làm bạn với chị ấy, càng không muốn chỉ làm bạn với chị ấy, nhưng tôi đã bị từ chối. Kỷ Hạo Nam kéo tôi đến gần trong gang tấc trước, cuối cùng lại đẩy tôi ra xa ngàn dặm."

Điền Chính Quốc tiếp lời: "Cho nên cô liền giết cô ấy?"

Âu Lộ trầm mặc đồng ý.

Phác Trí Mân đưa tay gõ vào bìa của 《Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ》: "Tôi đã đọc xong cuốn sách này, cô có muốn nghe tôi phân tích đoạn tình cảm này của hai người không?"

Âu Lộ kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Phác Trí Mân nói: "Nếu tôi đoán không sai, cô ấy cũng thích cô, đồng thời cô ấy cũng đã nói rõ ràng với cô, chỉ là cô cố chấp, không tiếp thu ý của cô ấy."

"Cô ấy nói cô ấy không thể dính líu đến em nữa, đây đã là lời tỏ tình của cô ấy."

Phác Trí Mân thở dài: "Điều tôi cảm thấy rất tiếc nuối đó chính là, tất cả những nhận thức của tôi về Kỷ Hạo Nam đều xuất phát từ lời khai của mọi người. Nghe mọi người nói, cô ấy có lẽ thật sự là một người rất tốt. Nhưng người như vậy, ngay từ đầu đã cô độc một mình, sau khi chết vẫn như vậy, không khỏi quá đáng tiếc."

"Vẻ đẹp đã cho cô ấy nhiều tình yêu như vậy, nhưng lại làm cho cô ấy không cảm nhận được tình yêu. Tất cả mọi người đều như vậy, cô cũng như vậy. Cô ấy yêu cô, cô cũng yêu cô ấy. Cô muốn kéo Kỷ Hạo Nam ra khỏi vũng bùn, cô ấy lại sợ cô cũng rơi vào đó. Cuối cùng hai người đồng quy vu tận, ai cũng không có kết cục tốt đẹp."

"Vẻ đẹp là sự cô đơn, trong tình yêu này cô ấy không thể tìm thấy chính mình, càng không thể tìm thấy cô. Vậy nên cô ấy từ chối cô, không phải vì không thích, mà là vì không thể, cô có thể nghe hiểu ý của tôi không?"

"Kỷ Hạo Nam đã bị tàn phá nặng nề, cô ấy không hy vọng cô tự cắt đứt chính mình thành nhiều mảnh để bổ khuyết cho chỗ hổng của cô ấy. Cô ấy muốn một người bao dung cô, chứ không phải bạn đến thích ứng với cô ấy. Đó chính là một tình yêu rất vĩ đại."

Âu Lộ khẽ há miệng kinh ngạc, sau đó hốc mắt ướt đẫm như biển.

Điền Chính Quốc thở dài, nhìn ghi chép chi chít trên sổ ghi chép, hắn hỏi: "Vết rách ở âm đạo của Kỷ Hạo Nam giải thích như thế nào? Hung khí là gì?"

Âu Lộ nhắm mắt lại: "Hung khí là cà vạt tôi đeo hôm đó, ở trong tủ quần áo của tôi. Vết rách là do dùng cán rìu cứu hỏa trong trường, bao cao su tùy tiện mua ở cửa hàng tiện lợi, hình như là của Jissbon."

Biên bản thẩm vấn chậm rãi được in ra, cuối cùng đưa cho Âu Lộ, cô ấy trầm mặc ký tên mình, trả lại tờ giấy cho Điền Chính Quốc. Đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Tôi không hối hận."

Phác Trí Mân nhìn về phía cô ấy, cô ấy nói: "Tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng tôi không hối hận. Làm lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ nói "Em yêu chị" với chị ấy."

"Tôi muốn nói với chị ấy: Em sẽ luôn chờ, chị không phải là gánh nặng của em, chị là ánh nắng của em."

Phác Trí Mân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì cô ấy sẽ nói với cô: Em cũng là sự cứu rỗi của chị, là điểm sáng duy nhất trong cuộc sống đau thương của chị."

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro