1.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Âu Lộ ngồi trên sô pha vân vê ngón tay của mình hết lần này đến lần khác. Người hiền lành yên phận cả đời làm thế nào cũng không đoán ra được vì sao cảnh sát lại tới tìm mình. Phác Trí Mân dùng giọng nói ấm áp nói: "Đừng quá căng thẳng, chúng cháu chỉ đến tìm hiểu một số tình hình."

Người phụ nữ vội vàng gật đầu. Điền Chính Quốc hỏi: "Có quen Kỷ Hạo Nam không?"

Mẹ Âu Lộ nói: "Có quen, tiểu Nam và Lộ Lộ nhà chúng tôi có quan hệ rất tốt. Thường xuyên đến đây ăn cơm."

Điền Chính Quốc trầm tĩnh nói: "Cô ấy chết rồi."

Mẹ Âu Lộ cực kỳ hoảng sợ: "Chết rồi? Không thể nào, con người của tiểu Nam rất tốt, sao có thể chứ? Không đâu không đâu."

Điền Chính Quốc: "Hai người quen cô ấy từ khi nào? Chính xác mà nói, Âu Lộ quen cô ấy từ khi nào?"

Người phụ nữ ấn ngực nhớ lại một hồi rồi trả lời: "Có lẽ là... quen nhau vào năm 2008. Khi đó... tôi vừa ly hôn với cha Lộ Lộ, mang theo Lộ Lộ chuyển đến nơi này. Tiểu Nam và cha cô ấy ở tầng sát vách, ngày thường cũng thường xuyên gặp mặt, cũng có quen biết."

Bà ấy thở dài: "Tôi biết Lộ Lộ hận tôi cũng hận cha con bé, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác..."

Phác Trí Mân mở miệng, giọng điệu của cậu rất vững vàng, làm cho người ta nghe có vẻ cảm thấy yên bình: "Vậy khi cô và cha Âu Lộ ly hôn, Âu Lộ bao nhiêu tuổi?"

Mẹ Âu Lộ trả lời: "Lúc đó con bé vẫn còn nhỏ, chỉ mới sáu tuổi. Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng là tuổi ghi nhớ, tôi biết mấy năm nay con bé vẫn luôn nhớ rõ, chỉ là không muốn nói, tôi cũng không dám hỏi."

Điền Chính Quốc gật đầu hỏi: "Cô nói quan hệ giữa Kỷ Hạo Nam và Âu Lộ rất tốt, là kiểu như thế nào?"

Người phụ nữ nói: "Khi chúng tôi chuyển đến đây, tiểu Nam cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng cô ấy cực kỳ hiểu chuyện. Trong tiểu khu có một vài cậu bé không thân thiện cho lắm không chơi với Lộ Lộ, bởi vì bọn nó nói Lộ Lộ không có cha... Nhưng tiểu Nam lại đối xử với con bé rất tốt, làm cái gì cũng dẫn theo Lộ Lộ. Lâu dần hai đứa liền rất thân thiết, tiểu Nam thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi, Lộ Lộ đôi khi cũng sẽ đi tìm cô ấy. Cho dù hiện giờ hai đứa đều đã trưởng thành rồi, quan hệ cũng vẫn rất tốt, Lộ Lộ rất ỷ lại vào tiểu Nam."

Điện thoại của Điền Chính Quốc vang lên. Hắn hơi cúi người rồi đi ra ban công. Phác Trí Mân tiếp lời, hỏi: "Đối với gia đình của Kỷ Hạo Nam, cô biết được bao nhiêu ạ?"

Mẹ Âu Lộ nói: "Trước kia cha tiểu Nam hình như là một giáo viên đại học đúng không? Hẳn là độc thân, lúc trước nghe nói vợ ông ấy đã qua đời từ rất sớm, nhiều năm như vậy cũng không thấy ông ấy tái hôn. Tiểu Nam là một cô gái tốt, lớn lên xinh đẹp lại biết cách nói chuyện, dịu dàng hiểu chuyện đối xử với Lộ Lộ cực kỳ tốt. Tôi rất biết ơn cô ấy, nếu không tôi cũng không biết Lộ Lộ phải làm thế nào để thoát ra khỏi bóng tối."

Điền Chính Quốc ở ban công nghe thấy câu nói này, oán thầm nói: "Người ta căn bản chưa từng thoát ra có được không?" Nhưng nghe tiếng ở đầu dây bên kia, hắn nghẹn lại câu nói này. Phác Trí Mân ở phòng khách hỏi: "Kỷ Hạo Nam có kẻ thù gì không ạ?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này. Bởi vì tiểu Nam là người tốt, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng tôi chưa từng thấy cô ấy yêu đương. Kẻ thù có lẽ không có, nhưng có thể nào là nam sinh nào đó bị cô ấy từ chối..."

Phác Trí Mân nghe hiểu câu nói của bà ấy: Cái chết của Kỷ Hạo Nam chưa chắc là giết vì thù hận, nhưng rất có thể là giết vì tình.

Lúc này, có người gõ cửa chống trộm, Điền Chính Quốc bước nhanh tới mở cửa. Trịnh Hiệu Tích đưa cho hắn một văn kiện. Điền Chính Quốc giơ tờ giấy này cho mẹ Âu Lộ thấy rồi nói: "Lệnh khám xét, Âu Lộ có liên quan đến cái chết của Kỷ Hạo Nam, chúng tôi cần khám xét phòng của Âu Lộ."

Hắn nghiêng đầu nói: "Anh Lý, đi quanh đây tìm hai nhân chứng đến."

Phác Trí Mân trấn an mẹ Âu Lộ: "Đừng lo lắng, kiểm tra theo thông lệ mà thôi. Có thể phiền cô gọi cho Âu Lộ, bảo cô ấy trước tiên đừng trở về được không? Nhưng chuyện chúng cháu đang khám xét, xin vui lòng giữ bí mật."

Trong mắt người phụ nữ đã phủ kín một tầng sương mù, bà ấy nắm lấy tay Phác Trí Mân hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu nói cho tôi biết đi, có phải Lộ Lộ đã phạm tội gì hay không? Con bé là một đứa trẻ ngoan, con bé chắc chắn là nhất thời hồ đồ."

Phác Trí Mân kiên nhẫn nói: "Không có chuyện gì, bây giờ vẫn chưa có kết luận, xin đừng căng thẳng. Chúng cháu chỉ tới thu thập một ít manh mối, cũng không nói Âu Lộ nhất định phạm phải tội gì."

Bà ấy giơ tay lau nước mắt: "Lộ Lộ đến thư viện rồi, trong vòng hai giờ sẽ không trở về."

Phác Trí Mân hỏi: "Thư viện đó, ở đâu vậy ạ?"

Mẹ Âu Lộ trả lời: "Ở khu Nam Vân. Bởi vì khá xa, hơn nữa Lộ Lộ sắp thi cuối kỳ, tạm thời con bé sẽ không trở về."

Phác Trí Mân không biến sắc đối mắt với Điền Chính Quốc một cái rồi vội vàng dời đi, thư viện ở khu Nam Vân, Âu Lộ lại đi về phía khu Tĩnh An. Hắn lấy điện thoại ra mở bản đồ, khu Tĩnh An và khu Nam Vân hoàn toàn là hai hướng trái ngược lại, nơi Âu Lộ đến chắc chắn không phải là thư viện.

Lý Dư An nhỏ giọng nói với Điền Chính Quốc: "Yên tâm, Trần Viên đi theo cô gái kia rồi."

Điền Chính Quốc chớp mắt một cái tỏ vẻ hắn đã biết. Mẹ Âu Lộ do dự đứng lên mở một cánh cửa ra rồi nói: "Đây là phòng của Lộ Lộ..."

Phác Trí Mân gật đầu và mỉm cười: "Yên tâm, chúng cháu sẽ không làm xáo trộn phòng của cô ấy."

Mấy người đeo găng tay bước vào phòng Âu Lộ. Không gian nhỏ này gọn gàng sạch sẽ, màu sắc chủ đạo là xanh dương và trắng. Một chiếc giường, một giá sách và một bàn học chiếm phần lớn diện tích căn phòng. Phác Trí Mân tùy ý liếc một cái, trên giá sách có một vài cuốn truyện tranh, truyện cổ, kiệt tác thế giới, còn có một bộ《Sherlock Holmes》.

Đồ đạc không nhiều, tìm kiếm cực kỳ đơn giản. Điền Chính Quốc rất nhanh đã tìm được một quyển sổ tay bìa màu hồng nhạt, màu hồng nhạt đặc biệt chói mắt trong căn phòng với tông màu lạnh lẽo này.

Mẹ Âu Lộ nói: "Đó là nhật ký của Lộ Lộ, con bé không cho tôi xem, tôi cũng chưa bao giờ mở ra."

Điền Chính Quốc hỏi: "Chúng cháu có thể xem không? Chắc chắn sẽ giữ bí mật cho Âu Lộ."

Người phụ nữ do dự gật đầu. Điền Chính Quốc mở quyển sổ tay ra, trang bìa trong dùng bút bi đen nắn nót viết một hàng chữ nhỏ:

"Bởi vì dâu tây có mùa, tôi sẽ lo được lo mất, bánh chanh vĩnh viễn ở đây, tôi thích những gì mãi mãi."

Một đám đàn ông không hiểu gì, mà một nữ cảnh sát ở trong đám người lên tiếng nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, thì có lẽ là 《Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ》. Tôi đã đọc cuốn sách này một chút, quá ngột ngạt cho nên không đọc nữa, vừa vặn nhớ rõ câu này."

Phác Trí Mân nghiêng người để bọn họ nhìn thấy giá sách, trên giá sách quả thật có một cuốn sách《Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ》 như vậy. Bìa ngoài màu xanh dương cùng với màu hồng được giấu trong góc tủ. Cậu tiện tay rút ra, mức độ hao mòn của cuốn sách tương đối nghiêm trọng, rõ ràng là thường xuyên mở ra.

Mẹ Âu Lộ kinh hãi nói: "Tại sao tôi không biết con bé có cuốn sách này? Lộ Lộ không thích đọc sách, tất cả sách của con bé đều là sách tôi mua để ép con bé đọc, Lộ Lộ trước giờ chưa từng chủ động đi mua sách gì cả, cho dù có thì cũng chỉ là truyện tranh, bộ sách trinh thám gì gì đó cũng là do con bé tự mình mua. Tôi không hề biết con bé còn có cuốn sách này. Tiểu thuyết lãng mạn? Từ trước đến giờ chưa từng thấy con bé thích loại sách này."

Điền Chính Quốc khẽ hỏi nữ cảnh sát kia: 《Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ》 nói về cái gì?"

Nữ cảnh sát cũng nhỏ giọng nói: "Không thể để mẹ Âu Lộ nghe được."

Điền Chính Quốc hiểu rõ, làm một động tác tay "về cục rồi nói" với cô, sau đó nói với mẹ Âu Lộ: "Quyển nhật ký này chúng cháu có thể cần chụp ảnh lại, nhưng ảnh chụp chúng cháu cam đoan sẽ không truyền ra ngoài."

Mẹ Âu Lộ gật đầu, Trịnh Hiệu Tích nhanh chóng chụp lại, đặt nhật ký về vị trí cũ.

Trần Viên truyền đến tin tức, Âu Lộ đang trên đường về nhà. Điền Chính Quốc vội vàng nói tạm biệt với mẹ Âu Lộ, dặn dò: "Nhất định không thể để Âu Lộ biết chúng cháu từng tới đây, xin hãy chú ý đến hành tung của cô ấy dạo gần đây."

Mẹ Âu Lộ thở dài một tiếng, một đám người anh kéo tôi tôi đẩy anh rời đi, chỉ sợ gặp phải Âu Lộ.

Trở về cục thành phố, Lý Dư An in ảnh chụp nhật ký ra chia cho mọi người. Điền Chính Quốc nhận lấy hai tấm vừa xem vừa hỏi: "Tiểu Phỉ, cuốn sách kia của Âu Lộ rốt cuộc là viết về cái gì thế?"

Nữ cảnh sát được gọi là "Tiểu Phỉ" trả lời: "Tôi cũng đã đọc từ khi còn học đại học, một câu chuyện vô cùng ngột ngạt. Một giáo viên Ngữ văn... hình như tên là Lý Quốc Hoa hay là cái gì đó... Thời gian dài cậy vào sự thuận tiện của nghề nghiệp để dâm ô, dụ dỗ gian dâm, hành hạ nữ sinh, nữ chính trong truyện tên là Phòng Tư Kỳ, cuối cùng hình như điên rồi."

Trịnh Hiệu Tích tặc lưỡi: "Là vậy sao..."

Tiểu Phỉ nói: "Nghe xong cảm thấy rất thống khổ có đúng không? Nhưng đây là trải nghiệm thực tế của tác giả, cô ấy đã trải qua chuyện này khi cô ấy mười ba tuổi, sau đó viết những ngày tháng đó thành tiểu thuyết."

Điền Chính Quốc khó khăn thoát khỏi nhật ký của thiếu nữ tuổi dậy thì: "Hả? Tên của nhà văn đó là gì?"

Phác Trí Mân tiếp lời: "Lâm Dịch Hàm, đã tự sát sau khi xuất bản sách được hai tháng."

Ánh mắt của mọi người tập trung vào cậu, Phác Trí Mân giơ điện thoại trong tay lên, trang chủ dừng lại ở trang web của công cụ tìm kiếm, hộp tìm kiếm có mấy chữ "Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ".

Cậu nghiêng đầu về phía điện thoại: "Trang bìa trong của nhật ký Âu Lộ viết đúng thật là từ trong quyển sách 《Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ》, nhưng tôi tò mò tại sao cô ấy lại đọc cuốn sách này."

"Theo lời mẹ cô ấy nói, Âu Lộ không thích đọc sách, sách mà bản thân sẽ chủ động đọc chỉ có truyện tranh và suy luận hồi hộp. Mà thông thường, loại sách mà một người thích đọc sẽ không thay đổi đột ngột, tại sao cô ấy lại đọc một cuốn tiểu thuyết như vậy? Cô ấy muốn biết cái gì?"

Điền Chính Quốc tiện tay ném ảnh lên bàn: "Không có gì cần phải xem tiếp nữa, giả, chuyện thật sự quan trọng đoán chừng cô ấy đều không viết."

Phác Trí Mân không lấy được ảnh, có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn. Điền Chính Quốc nhún vai: "Những thứ viết trong nhật ký của cô gái này đều rất suông, nhìn có vẻ như chuyện lớn chuyện nhỏ đều được ghi chép lại, nhưng không bình thường, quá tích cực."

Hắn dùng khuỷu tay chọc Trịnh Hiệu Tích ở bên cạnh một cái: "Anh Hiệu Tích có từng viết nhật ký hàng ngày hoặc nhật ký hàng tuần chưa?"

Trịnh Hiệu Tích bi thương nói: "Từng viết rồi, giáo viên tiểu học yêu cầu mỗi ngày đều phải viết nhật ký, một tuần nộp một lần, đau khổ chết mất. Nhưng không cho viết cảm xúc thực sự, nhật ký nộp lên luôn luôn là tôi hạnh phúc vui vẻ, thực tế mỗi ngày đều mệt mỏi gần chết."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, ai viết nhật ký sẽ viết sự thật chứ? Hoặc là, ai sẽ để một cuốn nhật ký viết sự thật ở một nơi dễ dàng tìm thấy như vậy chứ?"

Phác Trí Mân gật đầu: "Chính là như vậy, đối với con người mà nói, chỉ cần có khả năng để lộ thì sẽ không bao giờ nói sự thật. Cảm nhận thật lòng thối rữa trong bụng mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần có một chỗ để giải tỏa, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài. Tôi cũng chưa từng thấy người nào viết sự thật trong một cuốn nhật ký dễ dàng tìm thấy."

Điền Chính Quốc dùng tay chống cằm hỏi: "Vậy còn cậu thì sao pháp y Phác? Học sinh giỏi giống như cậu có kể khổ vào trong nhật ký không?"

Sắc mặt Phác Trí Mân không đổi: "Cảm ơn vì đã quan tâm, giáo viên tiểu học cấp hai cấp ba đại học đều không yêu cầu, không có kinh nghiệm này cũng không có thói quen này."

Điền Chính Quốc xì miệng tỏ vẻ tiếc nuối, hắn vươn eo: "Về vấn đề vừa rồi của pháp y Phác, tôi có một ý nghĩ."

"Mọi người cảm thấy, 'Phòng Tư Kỳ' ở trong lòng cô ấy sẽ là ai?"

Tiểu Phỉ trả lời không chút do dự: "Kỷ Hạo Nam."

Điền Chính Quốc búng tay: "Tôi vốn chưa từng suy nghĩ đến phương hướng này, nhưng nghe Tiểu Phỉ nói như vậy, câu chuyện của Kỷ Hạo Nam và Phòng Tư Kỳ ở một số phương hướng nào đó đều giống nhau. Cho nên cô ấy đọc 《Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ》 có phải là một loại tình cảm hay không?"

Hắn vỗ mạnh vào trán: "Ầy tính toán không chu đáo rồi, đáng lẽ nên mang cuốn sách đó về."

Lý Dư An nhíu mày: "Hả? Mặc dù nói như vậy quả thật là hợp lý, nhưng suy đoán này phải hình thành từ việc Âu Lộ biết chuyện Kỷ Hạo Nam bị tấn công tình dục chứ? Nếu Kỷ Hạo Nam căn bản không nói cho cô ấy biết thì sao?"

Điền Chính Quốc thở dài: "Đúng vậy, đây quả thật là một biến số quan trọng."

Đầu ngón tay của hắn nghiền qua bức ảnh trên bàn, cuối cùng dừng lại trên "Bởi vì dâu tây có mùa, tôi sẽ lo được lo mất, bánh chanh vĩnh viễn ở đây, tôi thích những gì mãi mãi." ở trang bìa trong.

Điền Chính Quốc cong ngón tay gõ lên mặt bàn: "Không đúng, chắc chắn cô ấy biết."

Phác Trí Mân tiếp lời: "Lúc Âu Lộ viết biên bản có nói Kỷ Hạo Nam vẫn luôn sống một mình, không có bạn trai, còn tự xưng là người hiểu Kỷ Hạo Nam nhất. Đối với một người bạn tốt bình thường, chắc chắn sẽ không dùng từ ngữ khẳng định như vậy. Đối với một người bạn tốt rất thân, hầu hết mọi người cũng không dám tự nhận mình là người hiểu rõ nhất. Nhưng nếu như một chuyện nào đó của người bạn tốt này chỉ có một mình bạn biết, cho dù cô ấy còn có chuyện khác giấu giếm bạn, bạn cũng sẽ có sức lực nói rằng bạn hiểu cô ấy nhất."

Điền Chính Quốc bày tỏ sự đồng ý: "Không sai, nếu Âu Lộ quả thật là bởi vì Kỷ Hạo Nam mới đọc cuốn sách này, động cơ của cô ấy hẳn là vì giảm bớt gánh nặng trong lòng mình, muốn tìm được phương pháp giải quyết và chiếu cảm xúc trên người người khác."

Hắn chặc lưỡi: "Tôi đọc nhật ký của cô bé này, có lẽ chỉ có một câu nói ở trang bìa trong là đảm bảo sự thật từ đầu đến cuối. Như vậy xem ra, tôi rất khó để không hoài nghi tình cảm của cô ấy dành cho Kỷ Hạo Nam có phải hơi lệch khỏi quỹ đạo hay không."

Quan điểm này không có ai phản bác, tất cả mọi người đều dùng sự im lặng để đồng ý với khả năng khó tin nhưng lại hợp tình hợp lý này.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro