1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù vậy, đoàn người bọn họ vẫn đến nhà Kỷ Hạo Nam.

Lý Dư An đã sớm điều tra rõ thông tin cá nhân của Kỷ Hạo Nam, cũng bao gồm cả địa chỉ nhà, lúc này lập tức dẫn theo mấy người đến trước cửa nhà Kỷ Hạo Nam.

Cửa không đóng.

Điền Chính Quốc rút súng ra cầm trong tay, nói mấy chữ với Phác Trí Mân, sau đó liền mở cửa xông vào đầu tiên.

Trong nhà yên tĩnh đến mức như không có người ở, một người đàn ông trung niên ngồi ở ban công, khuấy cà phê trong tay nói: "Đến rồi? Tôi đã đợi các cậu rất lâu rồi."

Họng súng tối om nhắm ngay đầu Kỷ Lục Ly, Điền Chính Quốc lạnh lùng hỏi: "Quen Kỷ Hạo Nam chứ?"

Kỷ Lục Ly khoa trương cười vài tiếng: "Tiểu Nam à, đương nhiên là quen rồi. Sao tôi có thể không quen cô gái của tôi chứ?"

Ông ta đặt cà phê lên chiếc bàn trước mặt mình rồi nói: "Tất nhiên, đôi khi cũng sẽ diễn nhân vật vợ của tôi."

Phác Trí Mân đứng sau lưng Điền Chính Quốc mở miệng hỏi: "Ông giết?"

Kỷ Lục Ly giơ tay ra vẻ đầu hàng: "Nhưng không có liên quan gì đến tôi đâu sĩ quan cảnh sát, lúc tiểu Nam chết tôi đang ăn khuya ở gian hàng nhỏ chỗ cổng đại học Phong Thủy đó, bọn bán hàng rong có thể chứng minh cho tôi."

Điền Chính Quốc dừng một chút, ánh mắt ra hiệu Lý Dư An đi điều tra, tiếp tục hỏi: "Cổng đại học Phong Thủy? Đại học Phong Thủy có những bốn cổng, ai biết được ông đang ở đâu?"

Kỷ Lục Ly lắc đầu: "Cũng không phải bốn cổng đó, mà là cánh cổng nhỏ bên cạnh thư viện của trường cơ, đúng, chính là cửa ra đặc biệt xây dựng cho giáo viên, mặc dù tôi đã về hưu, nhưng thỉnh thoảng đi ké cũng không có vấn đề gì lớn cả."

Người đàn ông trung niên nho nhã này cười rộ lên khóe mắt có nếp nhăn: "Đừng nói, những gian hàng nhỏ kia mặc dù không hợp vệ sinh lắm, nhưng mùi vị thật sự không tồi."

"Suy cho cùng tiểu Nam cũng thích nhất."

Kỷ Lục Ly nâng cằm lên, ý bảo bọn họ ngồi xuống, mấy cảnh sát đều không nhúc nhích, mà Phác Trí Mân lại đặt mông ngồi trên sô pha cách ban công không xa, vươn vai: "Nói về vết thương trên người Kỷ Hạo Nam trước?"

Kỷ Lục Ly mỉm cười, giống như rơi vào hồi ức ngọt ngào: "Cô gái tiểu Nam này, rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt. Có rất nhiều điểm giống với người vợ đã mất của tôi, vậy nên tôi thích cô ấy, nhận nuôi cô ấy không phải là không có lý do. Con người không thể mua bán lỗ vốn được, việc làm của tôi đương nhiên cũng phù hợp với logic của bản thân tôi."

Ông ta chậc lưỡi đầy tiếc nuối: "Nhưng mà hoa hồng luôn luôn có gai, phải không? Tính cách của tiểu Nam rất bướng bỉnh, lúc đầu luôn không muốn đóng tốt nhân vật mà cô ấy phải đóng, thế nên tôi đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ. Đôi khi là roi da, đôi khi là đầu thuốc lá, đôi khi là dao gọt hoa quả không quá sắc bén trong nhà."

Kỷ Lục Ly thỏa mãn dựa vào ghế, tựa như đang thể hiện thành quả của mình: "Sói cũng sẽ bị thuần hóa, mà tôi chinh phục được Kỷ Hạo Nam."

Cựu giáo sư đại học nắm chặt tay đặt bên miệng rồi ho hai tiếng: "Cậu sĩ quan cảnh sát này, cậu rất thông minh và thức thời, tôi tán thưởng. Đã thế thì tôi sẽ nói thêm vài câu nữa vậy, coi như là quà gặp mặt tôi tặng cậu."

"Tôi biết các cậu đã tìm được Lý Phong, bằng không các cậu sẽ không tìm được chỗ của tôi. Không sai, tất cả mọi chuyện đều là tôi nói cho cậu ta biết, bởi vì tôi đã nhìn thấy."

Điền Chính Quốc chấn động, lấy điện thoại ra lặng lẽ ấn ghi âm, Kỷ Lục Ly sảng khoái nói: "Sĩ quan cảnh sát, cậu muốn ghi âm không cần tránh tôi, xin cứ tự nhiên."

"Tôi đã nói rồi, tối hôm đó tôi ăn khuya ở gian hàng nhỏ bên cạnh thư viện, ăn xong tôi còn vào trường đi dạo một lát, vì thế tôi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, kể cả hung thủ là ai."

Điền Chính Quốc kìm nén sự kích động trong lòng: "Ai?"

Kỷ Lục Ly bất mãn nói: "Sĩ quan cảnh sát, cậu đừng ngắt lời tôi kể chuyện."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Kỷ Lục Ly tiếp tục nói: "Tôi tin các cậu đã biết vị trí của tiểu Nam đã bị người ta di chuyển, nhưng các cậu có thể không biết vị trí ban đầu ở chỗ nào, bởi vì trời mưa các cậu không tìm được bằng chứng. Không sai, hiện trường vụ án chính là con hẻm bên cạnh thư viện của trường. Tôi nhìn thấy toàn bộ quá trình hung thủ cường bạo tiểu Nam, bóp cổ tiểu Nam, kéo Tiểu Nam đi."

Phác Trí Mân "Ồ" một tiếng, bóp ngón tay của mình rồi hỏi: "Vậy tại sao ông không ngăn cản?"

Kỷ Lục Ly nhún vai: "Tại sao tôi phải ngăn cản?"

"Tiểu Nam giống như một món đồ chơi bị tôi chơi hỏng, nếu tôi có thể không tốn mảy may sức lực có được đồ chơi mới, vậy tại sao tôi phải làm cấp cứu vô nghĩa?"

Phác Trí Mân nói: "Vậy được thôi, hung thủ thì sao? Hung thủ là ai?"

Kỷ Lục Ly vắt chân lên, nói rất nhàn nhã: "Cậu đoán xem?"

Phác Trí Mân cũng vắt chân lên: "Vậy ông đoán xem câu tiếp theo của tôi sẽ là gì?"

Kỷ Lục Ly bật cười, ông ta buông thìa khuấy cà phê xuống, giơ hai tay ra nói: "Đi thôi, có cần tôi tự mình còng tay không, hay là các cậu còng tay giúp tôi?"

Mấy cảnh sát áp giải Kỷ Lục Ly đi ở phía sau, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân đi ở phía trước. Điền Chính Quốc nói:

"Pháp y Phác cậu rất nghe lời đó nha, sao, đọc hiểu được khẩu hình miệng của tôi hả?"

Phác Trí Mân không để ý tới hắn, thản nhiên nói: "Không nhìn thấy."

Điền Chính Quốc nóng nảy, hừm hừm nói: "Cái người này! Cậu thật quá đáng!"

Phác Trí Mân nhịn cười hỏi: "Đội trưởng Điền, đã có ai từng nói cậu thật sự rất phiền chưa?"

Điền Chính Quốc rất ngạo mạn vén tóc: "Còn lâu mới có, tôi rõ ràng là trai đẹp trên sát trái tim thiếu nữ các cô các dì, dưới có trẻ con quý mến được không hả?!"

Phác Trí Mân đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: "Vậy bây giờ có rồi đó."

Phác Trí Mân phớt lờ hắn đi về phía trước, để lại một mình Điền Chính Quốc phát điên ở phía sau.

Thực ra cậu nhìn thấy, cũng đọc hiểu, điều Điền Chính Quốc muốn nói chỉ là ba từ:

Đi, theo, tôi.

Điền Chính Quốc khoanh hai tay trước ngực, lắc lư đi về phía chỗ đỗ xe.

Phác Trí Mân nhìn không quen dáng vẻ cà lơ phất phơ này của hắn, quay đầu không muốn nhìn nhiều thêm một chút nào.

Điền Chính Quốc lại đột nhiên dừng bước, sau đó giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài.

Phác Trí Mân không rõ lý do, theo bản năng cũng chạy theo. Nhưng lúc đầu cậu căn bản đã không phản ứng kịp, chỉ là cơ thể phản xạ có điều kiện chạy theo mấy bước, không bao lâu đã bị bỏ lại.

Cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, Điền Chính Quốc đang chạy về phía nhà Kỷ Hạo Nam.

Mà Điền Chính Quốc dừng lại tại nơi cách hắn hai tòa nhà, nhìn bóng dáng nho nhỏ kia đi vào trong tòa nhà sát vách nhà Kỷ Hạo Nam.

Mũi chân Điền Chính Quốc nghiền trên mặt đất, xoay người trở lại bên cạnh Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân cau mày hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì? Sao đột nhiên lại lao ra ngoài?"

Điền Chính Quốc ngượng ngùng gãi đầu, rất có lỗi nói: "Thật ngại quá, tình huống khẩn cấp không kịp đánh tiếng với cậu, còn hại cậu hoảng loạn theo tôi."

Phác Trí Mân xua tay tỏ ý mình không sao, hơi đứng dậy hỏi: "Cho nên đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong mắt Điền Chính Quốc lóe lên ánh sáng, hỏi: "Cậu đoán xem tôi đã nhìn thấy ai?"

Phác Trí Mân lắc đầu.

Điền Chính Quốc ưỡn ngực, nói ra một cái tên mà bọn họ đều rất quen thuộc:

"Âu Lộ."

Đuôi lông mày Phác Trí Mân hơi động đậy: "Âu Lộ? Cô ấy đến tìm ai?"

Trịnh Hiệu Tích ở bên cạnh tiếp lời: "Cô ấy có lẽ không phải đến tìm người. Lần trước mấy bạn học sinh kia để lại địa chỉ và số điện thoại trước khi đi, nhà Âu Lộ hình như cũng ở trong tiểu khu này."

Điền Chính Quốc vuốt tóc nói: "Mau gọi điện cho lão Phương, xin lệnh khám xét, chúng ta phải đến nhà Âu Lộ này xem một chút. Em luôn cảm thấy cô ấy không ổn, nhưng em cũng không thể nói rốt cuộc không ổn ở đâu. Dù sao đi xem một chút là được."

Lý Dư An bên kia đã gọi điện thoại, vài phút sau anh ấy chạy về nói: "Cục trưởng Phương nói ông ấy đã nộp đơn lên viện kiểm sát rồi, không bao lâu nữa là có, bảo chúng ta về cục trước."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Đã biết. Các anh nghĩ cách liên lạc với mẹ Âu Lộ đến cục một chuyến, nhất định không thể để Âu Lộ biết."

Trịnh Hiệu Tích đáp: "Không thành vấn đề. Lát nữa anh sẽ tra số điện thoại của mẹ Âu Lộ để liên lạc với bà ấy."

Phác Trí Mân lại lên tiếng: "Để tôi trực tiếp đến nhà tìm bà ấy đi. Gọi điện thoại không tốt lắm, người dân chưa từng trải qua những chuyện này sẽ nghĩ rằng chúng ta là lừa đảo."

Điền Chính Quốc cũng đồng ý: "Em đi với pháp y Phác. Anh Hiệu Tích về cục trước, nhớ gửi địa chỉ chính xác nhà Âu Lộ cho em. Thuận tiện chờ lệnh khám xét, vừa lấy được thì lập tức tới tìm bọn em."

Trịnh Hiệu Tích đáp một tiếng, cùng Lý Dư An trở về cục thành phố trước.

Hai người còn lại đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, Phác Trí Mân thở dài hỏi: "Bây giờ làm gì đây? Chúng ta đi dạo xung quanh trước nhé?"

Điền Chính Quốc: "Ừm, ít nhất phải đợi đến lúc Âu Lộ ra ngoài, cứ đi dạo lung tung quanh đây vậy. Cậu có muốn đến chỗ nào không?"

Phác Trí Mân lắc đầu, cậu mới tới Phong Thủy được mấy ngày, không có chút hiểu biết nào về Phong Thủy. Có điểm tham quan nào, có món ngon gì... hoàn toàn không biết gì cả. Hơn nữa cậu tới Phong Thủy vốn dĩ không phải hướng về những thứ này, lại càng không chú ý đến những thứ này.

Vì vậy Phác Trí Mân khiêm tốn thỉnh giáo: "Tôi không rõ quanh nơi này có chỗ nào tốt không, đội trưởng Điền có ý kiến gì không?"

Mũi giày của Điền Chính Quốc mài qua mài lại vài vòng trên mặt đất rồi nói: "Được rồi. Đưa cậu đến một nơi."

Phác Trí Mân lập tức đi theo Điền Chính Quốc, mười phút sau, cậu ngổn ngang đứng trong gió.

Phác Trí Mân có chút không chắc chắn hỏi: "Là nơi này đúng không?"

Điền Chính Quốc vẻ mặt đương nhiên: "Đương nhiên là nơi này, cậu đừng xem thường mấy nơi như này, rất có tác dụng giết thời gian đấy."

Giết thời gian? Hai thanh niên 28 tuổi đến nơi này để giết thời gian? Phác Trí Mân trầm mặc nhìn các bác gái đang nhảy múa ở quảng trường trước mặt.

Một bác gái phát hiện ra hai người đang giằng co đứng cách đó không xa, nhiệt tình vẫy tay nói: "Chàng trai trẻ, đến nhảy à? Mau vào đi, vũ đạo của các bác rất đơn giản!"

Điền Chính Quốc dùng khuỷu tay chọc cậu hỏi: "Thế nào? Có muốn vào thử chút không?"

Phác Trí Mân lắc đầu vô cùng quyết đoán: "Tứ chi của tôi không nhịp nhàng."

Điền Chính Quốc bĩu môi: "Thôi đi, cậu chính là xem thường nhảy quảng trường. Nhảy quảng trường thật sự không kinh khủng như cậu tưởng tượng đâu, rất thú vị đấy."

Phác Trí Mân vẫn lắc đầu: "Tứ chi của tôi không nhịp nhàng."

Điền Chính Quốc đành phải tiếc nuối nói: "Được rồi được rồi, chờ sau này cậu nhận ra được sự tuyệt vời của việc nhảy quảng trường thì tôi sẽ dẫn cậu đến trải nghiệm." Hắn dẩu môi: "Đi."

Phác Trí Mân không rõ lý do, cậu không biết Điền Chính Quốc còn muốn dẫn cậu đến nơi nào. Nhưng với tình hình trước mắt, có lẽ sẽ không phải là một nơi tốt gì. Trái tim của Phác Trí Mân đều treo trên người Âu Lộ, có chút lo lắng liếc mắt nhìn về phía cửa tiểu khu cũ kia.

Điền Chính Quốc thấy cậu như vậy không khỏi bật cười thành tiếng, lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt cậu, trang điện thoại đang dừng lại trên video CCTV: "Vừa rồi tôi đã liên lạc với quản lý tiểu khu, mặc dù quản lý ngày thường ẩn thân, nhưng thời điểm mấu chốt sẽ không tuột xích. CCTV kết nói đến chỗ tôi, bên chỗ bảo vệ tôi cũng đã đánh tiếng rồi, Âu Lộ vừa ra khỏi tiểu khu thì sẽ liên lạc với tôi."

Phác Trí Mân rõ ràng hứng thú đến cái này: "Cậu đã làm những chuyện này từ lúc nào?"

Điền Chính Quốc sững sờ, sau đó mới nhận ra được ý tứ của Phác Trí Mân. Hắn cười nói: "Lúc anh Hiệu Tích vừa gửi địa chỉ tới, thuận tiện nhờ anh ấy giúp đỡ. Tôi gõ chữ khá nhanh, gửi cho anh ấy mấy tin nhắn."

Phác Trí Mân "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Địa chỉ đã gửi tới rồi sao? Nhanh như vậy? Tính theo thời gian, cảnh sát Trịnh hẳn là vẫn còn chưa về đến cục thành phố?"

Điền Chính Quốc hí hoáy điện thoại vài cái, nói: "Gửi tới lúc ở trên xe. Những thông tin này anh Hiệu Tích đều có bản sao lưu, gửi thẳng tới không cần phải quay về cục thành phố điều tra, lãng phí thời gian."

Thời gian trên đồng hồ điện thoại nhảy đến sáu giờ tối, Điền Chính Quốc hưng phấn chỉ vào hàng rào bao quanh cách đó không xa nói: "Mau nhìn đi mau nhìn đi!"

Tầm mắt của Phác Trí Mân nhìn qua theo động tác của hắn, một cột nước tuôn ra từ dưới đất, đồng loạt phun lên trời cùng ánh sáng nhiều màu sắc, rồi lại rơi xuống mặt đất khơi dậy bọt nước.

Điền Chính Quốc tùy tiện nhét điện thoại vào trong túi: "Chỗ này sáu giờ tối mỗi ngày đều có đài phun nước, không muốn nhảy quảng trường thì chúng ta xem cái gì đó có phong cách vậy."

Phác Trí Mân cũng không biết mình nên cho hắn phản ứng như thế nào, khi đang chuẩn bị bật cười, một bóng dáng nhỏ gầy lướt qua tầm mắt của cậu.

Cùng lúc đó, điện thoại của Điền Chính Quốc rung lên một chút, hai người đồng thời hành động. Điền Chính Quốc nhanh chóng nói:

"Bên chỗ bảo vệ gửi tin tới, Âu Lộ đã ra khỏi tiểu khu đi về phía khu Tĩnh An. Chúng ta tranh thủ thời gian."

Phác Trí Mân nói: 'Tôi vừa nhìn thấy cô ấy rồi, có cần tìm người đi theo không?"

Điền Chính Quốc đã nhắn tin cho Lý Dư An: "Anh Lý sẽ phụ trách, chúng ta đi tìm mẹ cô ấy trước."

Hai người chạy như bạy vào tiểu khu, dựa theo địa chỉ tìm được nhà của Âu Lộ. Nhà Âu Lộ nằm ở tầng sát vách Kỷ Hạo Nam, chỉ cách nhau vài chục mét. Nếu nói cô ấy và Kỷ Hạo Nam không có tiếp xúc gì ngoại trừ ở trường, Điền Chính Quốc không tin một chút nào.

Phác Trí Mân sửa lại góc áo, gõ cửa chống trộm nhìn có vẻ khá cũ. Chuông cửa đã hỏng, phải dùng một chút sức lực mới có thể gõ vang cửa. Cảm ơn cách âm không quá tốt ở nơi này, bọn họ nghe thấy tiếng một người phụ nữ than phiền: "Có chuyện gì vậy, con lại quên mang chìa khóa phải không?"

Sau đó một người phụ nữ với khuôn mặt không kiên nhẫn mở cửa ra, sau khi nhìn thấy hai người đàn ông xa lạ ở ngoài cửa liền sững sờ.

Bởi vì bà ấy nhìn thấy bàn tay vươn ra của Điền Chính Quốc, chứng minh cảnh sát yên lặng nằm trong lòng bàn tay của hắn.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro