1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị cảnh sát hình sự được gọi là "anh Lý" này tên thật là Lý Dư An, chỉ lớn hơn Điền Chính Quốc hai tuổi. Nhưng người này rất trưởng thành thận trọng, giống như một người anh cả có thể làm chỗ dựa, lâu dần mọi người đều gọi anh ấy là anh Lý.

Đây chính là nguyên nhân Trịnh Hiệu Tích rõ ràng lớn hơn Lý Dư An một tuổi, nhưng vẫn gọi anh ấy là anh Lý.

Lúc này, Lý Dư An đứng trong phòng thẩm vấn nói: "Anh đi hỏi bạn cùng phòng của Lý Phong, hôm qua Lý Phong từng ra ngoài, nhưng khoảng tám giờ tối đã về phòng ngủ rồi, sau đó vẫn luôn ở trong phòng ngủ không ra ngoài."

Phác Trí Mân nhướng mày: "Phòng ngủ?"

Lý Dư An gật đầu: "Anh ta vẫn sống trong ký túc xá dành cho giáo viên do trường học cung cấp, ở cùng với một giáo viên nam khác. Anh cũng đã kiểm tra CCTV dưới tầng ký túc xá, hôm qua anh ta quả thật không ra ngoài."

Điền Chính Quốc lẩm bẩm: "Nếu là như vậy, ngược lại là bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ..."

Nhưng Điền Chính Quốc không cam tâm kết thúc trắng tay trên tuyến đường này. Sau khi suy nghĩ tìm tòi một chút, hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Tôi hỏi một chút nhé, người lần trước thảo luận về cuộc sống riêng tư của Kỷ Hạo Nam với anh, có phải là người bạn cùng phòng này của anh không? Có cần tôi gọi anh ta đến đây đối chất với các anh một chút, thảo luận xem cái tội danh "phỉ báng" này sẽ đặt trên đầu ai không?"

Lý Phong sửng sốt, chậm rãi nói: "Tôi sẽ nói rõ, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết."

Mọi người ở đây đều lấy lại tinh thần trăm phần trăm, mà Điền Chính Quốc thì ngồi trên ghế như không có xương, như thể hoàn toàn không coi chuyện đối phương đang nói rõ là bằng chứng quan trọng gì.

Nhưng Lý Phong lại nói ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều không dám tin.

Lý Phong nói: "Kỷ Hạo Nam bình thường không sống một mình, cô ấy còn có một người cha, nhưng là cha nuôi, đây là chính miệng cô ấy nói với tôi."

Điền Chính Quốc xoay bút hai vòng, đáp một tiếng. Lý Phong tiếp tục nói: "Lúc tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy, có một lần đến nhà cô ấy tìm cô ấy, gõ cửa nửa ngày cũng không có người trả lời, nhưng tôi đã gọi điện cho Kỷ Hạo Nam trước, cô ấy nói cô ấy ở nhà."

"Tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng cảm thấy có thể là tạm thời có chuyện phải ra ngoài. Thế nên tôi định để hoa hồng tôi tặng cho cô ấy trên bệ cửa sổ, để ở cửa dễ bị người qua đường đạp trúng."

Lý Phong nói thêm: "Nhà Kỷ Hạo Nam ở trong một tiểu khu rất cũ, hơn nữa ở tầng một, cho nên tôi dễ dàng để được đồ ở trên bệ cửa sổ nhà cô ấy, trước kia tôi nghĩ... lúc ép buộc tặng cô ấy cái gì cũng làm như vậy. Bất cứ ai cũng có thể làm được, các cậu có thể đến nhà cô ấy xem."

Lý Dư An gật đầu, nhà Kỷ Hạo Nam quả thật ở tầng một của một tiểu khu cũ, cửa sổ đối diện với bãi đất bằng phẳng, mặc dù trong bãi đất kia không có người nào đi qua, nhưng muốn đi vào cũng rất dễ dàng.

Lý Phong cúi đầu, ngữ khí dần dần mang theo sự thống khổ và khó tin, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, tựa như cảnh tượng ngày hôm đó phát lại ở trước mắt:

"Ngay khi tôi để xong hoa hồng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Kỷ Hạo Nam."

"Cha nuôi của cô ấy, người cha nuôi hào hoa phong nhã của cô ấy, đang đè cô ấy lên cửa sổ để xâm phạm! Tên cầm thú đó!"

Điền Chính Quốc không nghĩ tới lại triển khai như vậy, thăm dò hỏi: "Kỷ Hạo Nam đã nhìn thấy anh sao?"

Lý Phong gật đầu: "Cô ấy đã nhìn thấy tôi, trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức quay đầu đi chỗ khác, còn đang khóc."

Lý Phong vùi mặt vào trong lòng bàn tay nói: "Tuy rằng tôi ngẩn người ở đó quên mất phản ứng, nhưng cha nuôi của cô ấy dường như không nhìn thấy tôi, Kỷ Hạo Nam vẫn luôn dùng khẩu hình miệng lặp lại mấy từ."

Phác Trí Mân ngồi thẳng người hỏi: "Từ gì?"

Đồng tử của Lý Phong dần dần phóng đại, ngơ ngác nói:

"Anh, mau, đi, mặc, kệ, tôi."

Anh mau đi, mặc kệ tôi.

Không thể tưởng tượng được, Kỷ Hạo Nam vào thời điểm đó đã dùng một tâm trạng như thế nào để đối mặt với người yêu thầm theo đuổi mình đã lâu, lại dùng một dũng khí như thế nào để nói với anh ta: "Anh mau đi, mặc kệ tôi."

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi áp chế sự bực tức trong lòng, tiếp tục hỏi: "Lúc anh nhìn thấy, Kỷ Hạo Nam có phản kháng không?"

Lý Phong lắc đầu.

Phác Trí Mân dùng tay chống cằm: "Vậy cái người mà anh vừa nói, cái người đã nói cho anh biết tất cả những chi tiết về chuyện Kỷ Hạo Nam bị sát hại, là ai?"

Lý Phong gần như muốn cắn nát hàm răng, gằn từng chữ nói: "Chính là cha nuôi của Kỷ Hạo Nam, Kỷ Lục Ly."

Kỷ Lục Ly là một người rất có tiếng, bởi vì khi còn trẻ ông ta là giáo sư của đại học Mai Vân ở tỉnh kế bên. Sau này lại dạy học ở đại học Phong Thủy một khoảng thời gian, là một ông chú đẹp trai phong độ ngời ngời, không ít nữ sinh thích ông ta.

Sau này Kỷ Lục Ly nghỉ hưu, con gái nhận nuôi là Kỷ Hạo Nam kế thừa nghiệp cha, trở thành cố vấn học tập của đại học Phong Thủy.

Kỷ Hạo Nam lớn lên ở cô nhi viện, lúc đó cô ấy cũng không tên là Kỷ Hạo Nam, người khác đều gọi cô ấy là "Tiểu Hoa". Mà năm 12 tuổi sau khi được Kỷ Lục Ly nhận nuôi, cô ấy mới có một cái tên dễ nghe như vậy. Vợ Kỷ Lục Ly mất sớm, ông ta vẫn luôn sống một mình, cảm thấy một mình quá cô đơn cho nên mới nhận nuôi Kỷ Hạo Nam.

Vào thời điểm đó, ông ta 38 tuổi.

Lúc Kỷ Hạo Nam được nhận nuôi thật sự cảm thấy mình cuối cùng cũng đã có gia đình, nhưng cô ấy không biết nơi đó không phải là bến cảng ấm áp, mà là con thuyền đưa cuộc đời cô ấy vào cơn ác mộng.

Cô ấy si ngốc, cam tâm tình nguyện đi vào địa ngục đó.

Đối với Kỷ Hạo Nam, rất nhiều thứ cô ấy nhận được, chưa bao giờ thật sự thuộc về bản thân cô ấy. Giống như cái tên ban đầu của cô ấy không phải là Kỷ Hạo Nam mà là Tiểu Hoa, cái gọi là tự do cũng chỉ là một tầng rực rỡ gấm hoa che giấu đi địa ngục trần gian.

Cô ấy là búp bê xinh đẹp, Kỷ Lục Ly cần cô ấy lấp đầy chỗ trống tâm hồn của người vợ đã mất, Lý Phong cần cô ấy làm một bình hoa hoàn mỹ không tỳ vết.

Kỷ Hạo Nam chưa bao giờ là chính mình, cô ấy là dã thú bị thuần phục, là phụ nữ không đoan trang thủy tính dương hoa, là cố vấn học tập dịu dàng hiền lành. Không có ai để tâm cô ấy vốn như thế nào, tất cả đều chỉ đợi chờ dáng vẻ mà cô ấy nên trở thành.

Giống như không thể không giẫm lên gai nhọn để nhảy múa, rất mệt cũng rất đau. Vẻ đẹp là nguồn gốc tai họa của cô ấy, mang lại cho cô ấy vô số hình phạt.

Sáng hôm sau, đoàn người lái xe dự định đến nhà Kỷ Lục Ly. Phác Trí Mân dựa vào cửa sổ xe, thờ ơ nói: "Như vậy thì có thể giải thích được tại sao Kỷ Hạo Nam rõ ràng không có bạn trai nhưng đã làm tình rất nhiều lần. Tại sao trên lưng Kỷ Hạo Nam lại có nhiều vết thương như vậy. Tại sao Lý Phong luôn bám theo Kỷ Hạo Nam dạo gần đây lại không có động tĩnh gì, đại khái là bởi vì... thương hại?"

Cậu dùng tay chống cằm: "Con người luôn nảy sinh sự đồng cảm đối với những sự vật nhỏ yếu hơn mình, đó chính là bản năng của con người. Mặc dù có một số người nào đó trời sinh đã có ý thức trách nhiệm và lòng đồng cảm tương đối yếu, nhưng rõ ràng Lý Phong không phải loại này. Sự theo đuổi của Lý Phong là một hành động bức bách Kỷ Hạo Nam dùng vẻ đẹp để trừng phạt mình. Anh ta dán nhãn 'phụ nữ xinh đẹp đều là thủy tính dương hoa' cho Kỷ Hạo Nam. Nhưng bởi vì nhìn thấy cảnh ngộ không quá đẹp của Kỷ Hạo Nam, thế nên anh ta 'tha thứ' cho vẻ đẹp của Kỷ Hạo Nam. Xuất phát từ sự thương hại, thu hồi lại sự bố thí này của mình."

Điền Chính Quốc tiếp lời: "Tôi cũng không hiểu lắm, tại sao những người này lại cảm thấy sự yêu thích của mình cao cả đến vậy, cho ai thì người đó cũng phải mang ơn đội nghĩa? Lạ ghê, trai đẹp xuất sắc như tôi cũng không dám nói chính mình như vậy, những người đàn ông bình thường này sao lại dám chứ?"

Phác Trí Mân "xùy" một tiếng, Trịnh Hiệu Tích ngồi ở ghế lái cười nói: "Điền Chính Quốc chính là người mặt dày như vậy đấy, cậu Phác quen là được rồi."

Điền Chính Quốc sững sờ, sau đó chậm rãi nói: "Anh hiểu em như vậy, chắc chắn biết em lười đúng không? Vậy anh giúp em đi, báo cáo kết thúc vụ án tự mình viết."

Trịnh Hiệu Tích sốt ruột: "Sao lại quan báo tư thù hả?"

Điền Chính Quốc bĩu môi: "Đây là đang giúp anh trưởng thành có biết không? Giác ngộ tư tưởng này của anh không được."

Hai người cãi nhau cả một đường, Phác Trí Mân toàn bộ hành trình đều nhìn ra ngoài không nói gì, nhưng khi sắp tới đích lại đột nhiên lên tiếng: "Không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy Kỷ Lục Ly không phải hung thủ."

Điền Chính Quốc vỗ vỗ bả vai cậu: "Đừng lo lắng quá nhiều, cứ đưa về cục uống trà trước đã."

Trịnh Hiệu Tích nói: "Cái này lần trước em đã nói rồi."

Điền Chính Quốc sờ tóc, nói: "Vậy... mời về cục ăn mì?"

Lý Dư An nôn một tiếng: "Cậu đừng có tùy tiện làm người khác buồn nôn nữa!"

Phác Trí Mân nhớ lại tất cả, cậu cảm thấy không thích hợp.

Nếu thật sự là Kỷ Lục Ly làm, căn cứ vào rất nhiều lần làm tình với Kỷ Hạo Nam mà xem, thì Kỷ Lục Ly lúc cưỡng ép Kỷ Hạo Nam quan hệ tình dục sẽ không đeo bao, ông ta cũng không có lý do nhất định muốn giết chết Kỷ Hạo Nam, như vậy hành vi lần này chỉ có thể là xúc động giết người.

Nếu là xúc động giết người, tại sao ông ta lại đột nhiên đeo bao?

Hơn nữa theo những manh mối trước mắt, Kỷ Hạo Nam cũng không phản kháng Kỷ Lục Ly, nếu đã như vậy, tại sao âm đạo của Kỷ Hạo Nam lại bị rách do cưỡng hiếp gây ra?

Chuyện này, sợ là không đơn giản như vậy.

Cậu quay đầu lại nhìn tên ngốc Điền Chính Quốc kia, không biết người này có phát hiện ra chuyện kỳ lạ này hay không.

Điền Chính Quốc nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng có thể là đang ngủ.

Phác Trí Mân thở dài, không nhìn hắn nữa.

Điền Chính Quốc lại đột nhiên ngồi dậy nói: "Không đúng, hung thủ chưa chắc là Kỷ Lục Ly."

Phác Trí Mân nhướng mày, sự chú ý của mọi người trên xe đều tập trung vào Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc gọi điện cho cảnh sát hình sự khác, điện thoại vừa tắt Trịnh Hiệu Tích lập tức hỏi: "Chuyện gì thế? Tại sao lại nói như vậy?"

Điền Chính Quốc cau mày hỏi Phác Trí Mân: "Pháp y Phác, cậu còn nhớ nữ sinh trong mấy học sinh kia không? Chính là cái người đã nói là hiểu Kỷ Hạo Nam nhất."

Phác Trí Mân đáp một tiếng: "Nhớ, cô ấy nói..."

Giống như có một tia sét đánh vào đỉnh đầu cậu, Phác Trí Mân đột nhiên quay đầu lại. Điền Chính Quốc nhếch khóe miệng cười: "Đúng."

"Cô ấy nói, Kỷ Hạo Nam vẫn luôn sống một mình."

"Cô ấy nói dối."

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro