2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân không chịu nổi sự bám víu không rời đó, cuối cùng vẫn ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc. Hai người ngồi ngay ngắn chỉnh tề, đối diện là những cô chú kia.

Có lẽ là bởi vì chuyện không liên quan đến mình, hơn nữa những người lớn có tuổi này nào đã có trải nghiệm mới lạ là vào cục cảnh sát làm nhân chứng như vậy, một nhóm cô dì chú bác cực kỳ hưng phấn, thái độ thể hiện ra vô cùng không phối hợp.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh sứt đầu mẻ trán, cổ họng cũng sắp khàn: "Cô, ngồi yên! Cô đeo khăn lụa không được chụp ảnh, ở đây không được phép chụp ảnh. Chú kia chú cũng ngồi yên đi, đừng ngọt ngào với cô ở bên cạnh nữa."

Phác Trí Mân thở dài, mở miệng nói: "Ai hỏi xong trước thì có thể được về trước."

Cậu giơ cổ tay lên xem đồng hồ, tiếp tục nói: "Bây giờ là 3 giờ 15 phút, cháu nghĩ mọi người hẳn là đang chuẩn bị đi đón cháu trai cháu gái hoặc là đang chuẩn bị cơm tối cho con trai con gái mình có đúng không? Ở lại đây cho đến 7 giờ cũng không sao đâu chứ ạ?"

Một tiếng này quả thật đã chấn động những cô chú kia, một nhóm người còn ngồi ngay ngắn hơn cả trẻ mẫu giáo, bác gái chọn Trịnh Hiệu Tích làm con rể tiên phong giơ tay: "Tôi phối hợp tôi phối hợp, con gái tôi tan ca rất mệt mỏi, tôi phải nấu cơm cho nó."

Điền Chính Quốc uống một ngụm nước, ho khan hai tiếng rồi hỏi: "Bình thường các cô chú đến công viên tập thể dục buổi sáng vào khoảng mấy giờ?"

Một chú nói: "Mùa đông sẽ muộn hơn một chút, mấy ngày nay đều là bảy giờ. Mấy cô này cũng vậy, tôi chơi trò đánh quay, bọn họ nhảy múa ở bên cạnh."

Điền Chính Quốc dùng ánh mắt hỏi mấy cô kia, các cô đều gật đầu.

Phác Trí Mân chọc chọc Điền Chính Quốc, viết trên giấy: "Thời gian trùng khớp, hung thủ."

Điền Chính Quốc gật đầu, đắn đo mở miệng nói: "Các cô chú có nhìn thấy một người xách theo một cái túi dệt đi vào công viên không?"

Mấy người đều lắc đầu, chỉ có duy nhất một cô đeo khăn lụa hỏi: "Cậu ta không xách túi, đi xe đạp, phía sau buộc một cái túi dệt lớn có tính không?"

Tinh thần Điền Chính Quốc phấn chấn: "Tính, đương nhiên là tính! Người đó trông như thế nào? Mặc quần áo gì vậy ạ?"

Cô đó nhăn mặt nói: "Không thấy rõ mặt mũi, nhưng người nọ nhìn dáng người thì có vẻ là một chàng trai trẻ, cao cao gầy gầy. Cả người đều mặc đồ màu đen, còn đội một chiếc mũ màu đen. Xe đạp là kiểu xe rất phổ thông, không giống kiểu... núi... núi gì đó như cháu trai tôi chơi."

Phác Trí Mân tiếp lời đúng lúc: "Xe đạp leo núi."

Cô nói: "Đúng, chính là xe đạp leo núi. Kiểu xe cậu ta lái có hơi giống kiểu mà bọn cô nhìn thấy lúc còn trẻ... Là kiểu mà người giao báo giao sữa hay dùng."

Điền Chính Quốc ghi chép đơn giản vài nét, cô đó bắt đầu hỏi: "Sĩ quan cảnh sát, chúng tôi có thể đi được chưa? Tôi thực sự đã rất phối hợp rồi, những gì tôi biết cũng đều đã nói ra hết cả rồi!"

Phác Trí Mân nói: "Câu hỏi cuối cùng. Lúc mọi người nhảy múa có nghe thấy tiếng động kì lạ nào hay không?"

Chú kia nói: "Không, coi như có tiếng động thì chúng tôi cũng không nghe thấy, tiếng của trò đánh quay rất lớn."

Điền Chính Quốc nhún vai: "Được rồi. Câu hỏi hôm nay đến đây thôi, nếu như các cô chú nhớ ra cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với chúng cháu."

Vừa dứt lời, mấy cô chú kia không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, ánh mắt mỗi người đều đang thúc giục Điền Chính Quốc để bọn họ rời đi.

Trịnh Hiệu Tích ở ngoài mở cửa, ánh mắt của bác gái từng quấy rầy anh ấy lập tức trở nên rất bình tĩnh, thậm chí còn có một chút sợ hãi, khẩn trương lôi kéo chị em của mình đi ra ngoài.

Trịnh Hiệu Tích bất lực nói: "Điền Chính Quốc, anh rất có trách nhiệm nói cho em biết, sự trong sạch của anh đây thật sự bị hủy ở chỗ em rồi."

Điền Chính Quốc xua tay nói: "Không đến mức đấy không đến mức đấy."

Trịnh Hiệu Tích lại nói: "Đến mức, rất đến mức. Các cô bác kia chính là hệ thống thông tin cấp cao nhất, một người biết được tin tức này, ngày mai toàn bộ Phong Thủy đều sẽ biết."

Phác Trí Mân duỗi người: "Kiểm tra CCTV đi, hôm qua tôi đi xem rồi, camera của công viên chỉ có một cái ở lối vào, cho nên chỉ có thể thông qua cái này để điều tra thời gian vứt xác, về phần tội phạm đã đi đâu thì phải giao cho đội cảnh sát giao thông rồi."

Trịnh Hiệu Tích vui vẻ xách bánh ngọt đi "quấy rầy" đội trưởng đội cảnh sát giao thông Lục Xuyên, Lục Xuyên cũng rất vui vẻ nhận bánh ngọt, nhanh chóng gửi ghi hình CCTV cho Trịnh Hiệu Tích.

Trịnh Hiệu Tích bay trở lại văn phòng như một con chim nhỏ, Điền Chính Quốc kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao? Ông già Lục kia vậy mà lại không kêu ca anh hai tiếng đồng hồ trước rồi mới gửi video cho anh?"

Trịnh Hiệu Tích bĩu môi: "Làm người phải biết linh động, ông già Lục kia thích ăn đồ ngọt mà, anh nhằm đúng sở thích tặng một chút quà nho nhỏ."

Điền Chính Quốc "ồ" một tiếng, một tay khác ấn trên điện thoại bàn nói: "Bây giờ báo cáo anh đưa hối lộ."

Trịnh Hiệu Tích giơ hai tay lên làm dáng vẻ đầu hàng: "Chuyện của người có học thức, sao có thể gọi là đưa hối lộ được chứ?"

Phương Thời Hách vừa bước vào lên tiếng "cắt" phân cảnh của hai người này: "Đừng diễn nữa, lấy ghi hình CCTV ra xem đi."

Ông ấy thở dài: "Chuyện này ảnh hưởng rất lớn. Vứt xác rời rạc, hơn nữa lại còn ở nơi đông người như công viên, không phá án trong vòng ba ngày thì chúng ta không có cách nào giải thích cho người dân."

Trịnh Hiệu Tích lập tức lấy ra một chiếc USB ở trong túi cắm vào máy tính, máy chiếu phát ra ánh sáng yếu ớt, chiếu lên tường trắng, có hình ảnh động bắt đầu.

Ghi hình CCTV cho thấy hung thủ quả thật mặc quần áo màu đen giống như cô đeo khăn lụa nói, lúc 7 giờ 15 phút đạp xe vào công viên, trên yên sau buộc một cái túi dệt, sau khi phóng to phát hiện giống hệt chiếc túi vứt xác được tìm thấy ở công viên.

Thế nhưng người này rất tinh ranh, sau khi vứt xác xong thì đạp xe vào sâu trong con hẻm không có camera.

Công viên này được xây dựng trong khu phố cổ, diện tích của khu phố cổ lớn, đường sá quanh co, rất nhiều những con hẻm nhỏ, phải không ngừng điều tra, vả lại vứt xác ở công viên có ảnh hưởng lớn, mọi người đều đang chờ cảnh sát đưa ra một lời giải thích, nào có ai an nhàn thoải mái đi điều tra lần lượt từng nhà như vậy?

Ba người còn đang đau đầu, kết quả Lý Dư An bước vào.

Điền Chính Quốc giành nói trước: "Anh Lý, anh đừng nói chuyện, anh vừa nói chuyện thì chắc chắn là tin xấu."

Lý Dư An trừng mắt với hắn, hắng giọng nói: "Lại phát hiện các bộ phận cơ thể mới, lần này là tứ chi. Ngoài ra còn có một số quần áo và đồ dùng hàng ngày của nạn nhân."

Phác Trí Mân bỗng nhiên đứng dậy hỏi: "Trong quần áo có giấy tờ tùy thân của nạn nhân không?"

Lý Dư An gật đầu: "Có, có bằng lái xe của nạn nhân."

Phác Trí Mân vỗ tay: "Lần này tốt rồi, làm phiền liên lạc với gia đình nạn nhân, tôi phải khám nghiệm tử thi."

Lý Dư An do dự một phen, nói: "Chúng tôi đã liên lạc rồi, nhưng người nhà nạn nhân rất lưỡng lự, hình như không muốn cho lắm."

Phác Trí Mân thở dài: "Tôi đi giải thích cho bọn họ vậy."

Một người phụ nữ đang canh giữ ngoài cửa, thấy Phác Trí Mân đi tới liền vội vàng hỏi: "Cậu là cảnh sát hình sự phụ trách vụ án của tiểu Dịch nhà chúng tôi sao?" Phác Trí Mân đoán tiểu Dịch này có lẽ chính là nạn nhân bị phân xác. Cậu gật đầu nhẹ giọng nói: "Cháu là pháp y phụ trách giải phẫu."

Nghe thấy hai chữ "giải phẫu", người phụ nữ nhăn mặt hỏi: "Không giải phẫu không được sao? Đứa nhỏ cũng đã mất rồi, giày vò nữa con bé không thể nào yên nghỉ được."

Phác Trí Mân kiên nhẫn giải thích: "Là như này, chúng cháu giải phẫu nạn nhân để xác nhận nguyên nhân tử vong, như vậy có thể thu hẹp phạm vi của hung thủ, có lợi cho việc phá án."

Người phụ nữ vẫn còn có chút do dự, Phác Trí Mân nói: "Xin hãy yên tâm, cảnh sát chắc chắn sẽ cho mọi người một lời giải thích. Bắt được hung thủ mới có thể rửa sạch nỗi oan, con gái cô mới có thể thật sự yên nghỉ."

Mẹ nạn nhân cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm nào đó, hỏi: "Nhưng sau khi giải phẫu thì sao? Phải khâu con bé lại lần nữa sao?"

Phác Trí Mân: "Chuyện này cô yên tâm, cháu bảo đảm sẽ để mọi người nhìn thấy cô ấy hoàn chỉnh."

Người phụ nữ xoắn ngón tay, chần chừ nói: "Được... được rồi, xin nhờ cậu."

Lý Dư An vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo mẹ nạn nhân ký tên vào giấy đồng ý. Phác Trí Mân thở phào nhẹ nhõm: "Chuẩn bị giải phẫu đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

***

Sau khi tiễn mẹ nạn nhân đi, Phác Trí Mân quay đầu hỏi: "Cảnh sát Lý, anh còn gì muốn nói sao?"

Lý Dư An lấy lại tinh thần, tung ra một tin tức khiến tất cả mọi người đều phấn chấn: "Chúng tôi còn tìm được điện thoại di động của nạn nhân."

Điền Chính Quốc lập tức nhảy dựng lên: "Để cùng với chỗ quần áo kia sao? Còn có thể khởi động máy được không?"

Lý Dư An gật đầu: "Đã để cho bên phòng kỹ thuật cầm đi rồi, điện thoại đã lâu không sạc không khởi động được, sạc xong sẽ mang qua đây."

Điền Chính Quốc xoa tay, vỗ vỗ bả vai Phác Trí Mân: "Đi thôi pháp y Phác, đi say hallo với nạn nhân."

Phác Trí Mân đứng trước bàn giải phẫu nói: "Nội tạng của nạn nhân có máu bầm, phổi phù nề nghiêm trọng, có thể xác định là chết đuối. Căn cứ vào chiều dài xương khuỷu tay bên trái của nạn nhân có thể tính được chiều cao của nạn nhân là 1m68, không có dấu vết từng sinh con."

Điền Chính Quốc chỉ kịp "Ừ" một tiếng, nghe điện thoại, sau đó chạy ra khỏi phòng giải phẫu, không bao lâu sau lại chạy về, còn cầm theo một túi vật chứng.

Phác Trí Mân hỏi: "Cái đó là gì?"

Mắt Điền Chính Quốc sáng lên: "Điện thoại của nạn nhân, đã khởi động máy mở khóa, mau xem xem."

Phác Trí Mân cũng tiến lại gần, Điền Chính Quốc hưng trí bừng bừng mở nhật ký cuộc gọi trong điện thoại. Nhật ký cuộc gọi cho thấy chiếc điện thoại này trước khi tắt máy chỉ từng gọi cho ba người, lần lượt là gọi cho "mẹ", "anh trai", nhiều cuộc gọi hơn dẫn đến một số không xác định không có ghi chú.

Điền Chính Quốc ghi lại gửi cho Trịnh Hiệu Tích.

Sau khi ấn mở phần mềm trò chuyện trong điện thoại ra, phát hiện có một hộp thoại được ghim lên đầu, mở ra đều là tin nhắn mập mờ, nạn nhân và đối phương có vẻ là quan hệ người yêu. Hình đại diện của đối phương là một thiếu gia thoạt nhìn rất có tiền, trông cũng khá đẹp trai.

Phác Trí Mân cảm thấy không đúng, hỏi: "Bối cảnh gia đình của nạn nhân như thế nào?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, nói: "Nạn nhân tên Lâm Dịch, chỉ là gia đình trung lưu bình thường."

Phác Trí Mân suy nghĩ một hồi: "Vậy nạn nhân hẳn là sẽ không có cơ hội quen biết những người như vậy mới đúng, chỉ có một vài khả năng: Thứ nhất, có người giới thiệu bọn họ làm quen, nhưng đọc tin nhắn không giống như vậy, tôi hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ thông tin gì về người thứ ba. Thứ hai, bọn họ tình cờ quen nhau, nhưng khả năng cũng không lớn, nhìn bài đăng của thiếu gia này thì những nơi anh ta đến đều là trường đua ngựa, sân golf... Nạn nhân làm công việc gì?"

Điền Chính Quốc tiếp lời: "Giáo viên cấp hai, quan hệ xã giao vô cùng đơn giản, bình thường đam mê mua sắm và ở nhà xem anime, không có sở thích cưỡi ngựa và chơi golf. Các đồng nghiệp đều nói rằng chưa từng thấy cô ấy có đối tượng, nhưng cô ấy lại tuyên bố có một người bạn trai cao giàu và đẹp trai."

Phác Trí Mân nhíu mày: "Chẳng lẽ cái gọi là bạn trai cao giàu và đẹp trai chính là cái này? Nếu nạn nhân là giáo viên cấp hai vậy thì căn bản có thể loại trừ giết vì tài sản, chúng ta có thể đi theo hướng giết vì tình?"

Điền Chính Quốc gật đầu, lúc này Trịnh Hiệu Tích đột nhiên đẩy cửa tiến vào, thở không ra hơi nói: "Anh... anh tra được rồi..."

Trịnh Hiệu Tích dựa vào cửa bình ổn hơi thở rồi nói: "Tên của người đàn ông này là Thôi Nam Giản, là một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc cho một công ty mỹ phẩm ở Phong Thủy. Không phải con nhà giàu, không có phú bà bao dưỡng. Hình đại diện của anh ta hẳn là không phải bản thân anh ta, mức lương của anh ta không trả nổi cho những hàng hóa xa xỉ này."

Phác Trí Mân giễu cợt nói: "Chẳng lẽ là người này giả vờ làm con nhà giàu tán gái rồi bị phát hiện? Nhưng cũng không đến mức phải giết người chứ? Một người dân thường giữ khuôn phép, dở chút trò khôn vặt qua lại với con gái tôi miễn cưỡng có thể hiểu được. Nhưng chỉ vì bị phát hiện mà phải giết người, tôi không thể hiểu nổi."

Điền Chính Quốc bị từ "giữ khuôn phép" kia làm giật mình: "Chờ đã, tôi chỉ nói lỡ như, lỡ như những hàng hóa xa xỉ kia là hàng thật, hơn nữa còn thuộc về anh ta. Vậy Thôi Nam Giản đã lấy nhiều tiền như vậy từ đâu?"

Trịnh Hiệu Tích không hiểu: "Anh đã tra rồi, anh ta không mua cổ phiếu hay là bất kỳ sản phẩm quản lý tài sản nào, không tham gia vào bất kỳ dự án nào, cũng không đứng tên bất động sản nào cả."

Phác Trí Mân quay đầu hỏi hắn: "Ý của cậu không phải là..."

Điền Chính Quốc nói: "Đúng vậy."

"Thôi Nam Giản, có phải có tham gia vào một số giao dịch phi pháp không? Cách nhanh nhất để kiếm tiền trên thế giới này đều được viết trong bộ luật."

Bọn họ đi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Thôi Nam Giản, tổng kết lại một chút thì chính là bất thường, rất bất thường.

Trong xã hội hiện đại, mọi người ít nhiều đều từng nhận được các cuộc gọi quấy rối và lừa đảo, nhưng Thôi Nam Giản thì không. Nhật ký cuộc gọi của anh ta quá sạch sẽ, mỗi một cuộc gọi đều đến từ trong phạm vi thành phố Phong Thủy, không bắt bẻ được một chút nào.

Không có chỗ sơ hở vốn dĩ chính là một loại mâu thuẫn.

Trịnh Hiệu Tích gãi đầu: "Có phải chúng ta tìm sai hướng rồi không? Nói không chừng không phải là anh ta thì sao?"

Phác Trí Mân quả quyết nói: "Cho dù có phải là anh ta hay không thì chúng ta cũng không thể bỏ qua manh mối này. Trước mắt diện tình nghi của anh ta là rất lớn. Chúng ta vẫn nên liên lạc với cha mẹ Lâm Dịch trước, nói không chừng có thể biết được một ít tin tức về Thôi Nam Giản."

Điền Chính Quốc đồng ý nói: "Đúng vậy, em và Trí Mân đi tìm cha mẹ Lâm Dịch. Anh Hiệu Tích, anh liên lạc với anh Lý cùng Trần Viên một chút, bảo bọn họ tìm được Thôi Nam Giản, theo dõi anh ta, đừng để bị phát hiện."

Trịnh Hiệu Tích đáp một tiếng, vội vàng rời đi. Mà Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân dựa theo địa chỉ tìm đến nhà Lâm Dịch, gõ cánh cửa ngăn cách sinh tử này.

Bởi vì đã thông báo qua điện thoại trước, khi cha mẹ Lâm Dịch nhìn thấy hai người cũng không bất ngờ. Mẹ Lâm Dịch pha hai cốc trà, ngồi xuống bắt đầu lau nước mắt.

Đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đối với thời khắc này Điền Chính Quốc đã không còn lấy làm lạ. Nhưng hắn rõ ràng có thể dùng kiềm chế đau buồn kể lại với mẹ của nạn nhân, nhưng nhìn gương mặt già nua này, hắn nói không nên lời.

Nỗi đau mất đi người thân, không phải một câu chia buồn là có thể trấn an. Bọn họ là người ngoài cuộc, không có tư cách lại càng không có lập trường khuyên người ta bớt đau buồn.

Vì thế Điền Chính Quốc chỉ có thể căng da đầu đặt camera chấp hành pháp luật, mở miệng hỏi: "Xin hỏi quan hệ giữa hai người và nạn nhân là?"

Người phụ nữ trả lời: "Tôi là mẹ của con bé."

Người đàn ông ngồi bên cạnh cũng nói: "Tôi là cha con bé."

Quy trình mà thôi, đã sớm biết rồi. Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Lần cuối cùng Lâm Dịch liên lạc với hai người khi còn sống là khi nào?"

Mẹ của Lâm Dịch đưa tay lau khô nước mắt, nhớ lại: "Khoảng ngày 28, buổi trưa con bé gọi điện cho chúng tôi nói chuẩn bị đi du lịch, vé cũng đã mua xong rồi. Tiểu Dịch cũng đã từng nói trước với chúng tôi là muốn đi du lịch, chúng tôi cũng không quản gì. Nếu tôi biết sẽ trở thành như thế này... Tôi sẽ không bao giờ cho phép con bé đi."

Mắt thấy mẹ Lâm Dịch lại sắp sụp đổ, Điền Chính Quốc tận dụng triệt để nói: "Cô ấy đi một mình sao? Hay là có ai cùng đi?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Con bé nói có một người đi cùng với con bé, là một cô gái, hình như họ Kha. Tôi nhớ quan hệ giữa hai đứa khá tốt."

Phác Trí Mân yên lặng ghi nhớ cô gái họ Kha này. Điền Chính Quốc hỏi: "Lâm Dịch có bạn trai không?"

Mẹ Lâm Dịch: "Không có, con bé vẫn luôn không muốn yêu đương, chúng tôi sắp xếp xem mắt, con bé còn cãi nhau với chúng tôi. Cho nên vẫn thuận theo con bé trước."

Điền Chính Quốc dẫn dắt nói: "Có phải nào là cô ấy yêu đương nhưng không nói cho hai người biết, cho nên mới từ chối đi xem mắt không?"

Mẹ Lâm Dịch do dự một chút: "Có khả năng, nhưng con bé không có lý do gì mà không nói cho chúng tôi biết. Tôi và cha con bé cũng sẽ không ngăn cản con bé tự do yêu đương."

Điền Chính Quốc dịu giọng nói: "Nói không chừng cô ấy có nguyên nhân của riêng mình. Đúng rồi, phòng của Lâm Dịch chúng tôi có thể xem một chút không? Vẫn chưa kịp thu thập bằng chứng."

Người phụ nữ gật đầu: "Không sao."

Bà ấy quay người mở cánh cửa của một căn phòng nhỏ, để hai người đi vào. Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân thay giày bước vào, bắt đầu tìm kiếm manh mối có lợi cho vụ án.

Phòng Lâm Dịch không lớn, nhưng dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, muốn tìm đồ cũng không phải là rất khó. Ngoại thất không có gì bất thường, nhưng tủ quần áo lại thu hút sự chú ý của Phác Trí Mân.

Cậu vẫy tay bảo Điền Chính Quốc qua xem, chỉ vào một chiếc áo sơ mi nói: "Nếu như tôi không nhìn lầm thì đây hẳn là Dior, giá cả bốn nghìn tệ trở lên, lương tháng của Lâm Dịch là bao nhiêu?"

Điền Chính Quốc cau mày: "Lương giáo viên trường công không tính là rất cao, hơn nữa cô ấy vẫn chưa thi đỗ chức danh cao cấp, cộng thêm hiệu suất thì một tháng khoảng chừng sáu nghìn tệ. Theo lý thì sức mua sắm của cô ấy không có mua loại vật phẩm này mới đúng?"

Phác Trí Mân quay lại hỏi mẹ Lâm Dịch: "Xin hỏi, khái niệm tiêu dùng bình thường của Lâm Dịch là như thế nào vậy ạ? Có thói quen mua hàng hóa xa xỉ không ạ?"

Người phụ nữ đứng cạnh cửa trả lời: "À à, bình thường tiểu Dịch khá tiết kiệm. Tiền lương một tháng của con bé chỉ hơn sáu nghìn tệ, có lúc ở với chúng tôi, những lúc khác ở trong ký túc xá của trường học không trả tiền thuê nhà có thể tiết kiệm ba bốn nghìn tệ. Con bé cũng không thích hàng hóa xa xỉ, đồ đắt nhất mà con bé từng mua chính là những con búp bê nhỏ kia, hình như con đắt nhất cũng chỉ hơn hai nghìn tệ?"

Điền Chính Quốc nghe hiểu, con búp bê nhỏ mà bà ấy nói hẳn là mô hình thủ công đặt trên bàn làm việc của Lâm Dịch, giá trị đồ vật yêu thích nhất cũng chỉ khoảng hai nghìn tệ, vậy tại sao cô ấy lại mua áo sơ mi đắt tiền mà mình không có hứng thú?

Phác Trí Mân đột nhiên gọi hắn một tiếng: "Tìm được rồi, cậu qua đây xem xem."

Điền Chính Quốc tiến lại gần, phát hiện trong tủ quần áo của Lâm Dịch có một cái hộp nhỏ, bên trong là hóa đơn và biên lai lớn nhỏ, còn có tờ giấy viết đầy những lời ngọt ngào. Một tờ trong số đó viết: "Khi em ở bên cạnh anh, anh có thể ôm lấy em, hôn em, chăm sóc em, quan tâm em. Khi em không ở bên cạnh, anh chỉ có thể nghĩ đến em, nhớ em, khát khao em, mong đợi em."

Tờ giấy này được đính cùng với hóa đơn của Dior.

Điền Chính Quốc đọc xong tờ giấy này, gắng gượng đè xuống sự buồn nôn rồi nói: "Phỏng chừng là Thôi Nam Giản đưa, mặc dù có hóa đơn, nhưng chúng ta phải xác nhận xem thứ này là thật hay là giả, mang về đi."

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro