11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày tháng cứ thế trôi qua, hôm nay xem thông báo nghỉ lễ Quốc Khánh đăng trên báo, Phác Trí Mẫn mới phát hiện thì ra đã giữa tháng tám rồi

Kim Thái Hanh đến bên kéo áo Phác Trí Mẫn

"Trí Mẫn mày sao thế? Dạo này, mày cứ là lạ thế nào ấy."

"Thế ư? Tao không sao?"

"Chả là đang nghĩ, bỗng dưng có nhiều ngày nghỉ như vậy không biết sẽ làm gì.

Sau giờ làm việc Phác Trí Mẫn vẫn không biết mình nên đi đâu làm gì. Sắp đến ngày lễ, đường phố đông đúc hẳn lên, các cửa hiệu trang hoàng như mới. Phác Trí Mẫn đi bộ men theo những ô cửa kính lộng lẫy, thỉnh thoảng dừng lại mua ít đồ ăn vặt rồi lại tiếp tục đi không mục đích.

Đến khi nhìn thấy chiếc cổng quen thuộc mới nhận ra mình đứng trước ngôi trường cũ. Phác Trí Mẫn giật mình từ chỗ làm đến đây anh đã đi bộ gần nửa vòng thành phố

Bây giờ anh còn muốn quay lại với tôi không? 

Lời của Chính Quốc lại vang lên bên tai. Phác Trí Mẫn dừng bước nhắm mắt đợi cho cơn đau nhói trong tim dịu bớt

Trở về bên cậu đó là điều anh đã bao lâu nghĩ đến. Khi ở nước ngoài, có những lúc thẫn thờ một mình anh bắt đầu mơ ngày gặp lại Điền Chính quốc, mơ hai người hạnh phúc bên nhau. Đó là mong mỏi duy nhất của anh trong những ngày cô đơn đằng đẵng. Mọi sức mạnh và sự kiên nhẫn của anh đều có được từ những tưởng tượng hạnh phúc đó. Tuy nhiên sau khi về nước, khi Điền Chính Quốc có thể biến ước mơ của anh thành hiện thực thì anh lại lùi bước.

Anh và Chính Quốc đều không còn là những sinh viên đơn thuần nữa. Vết rạn nứt năm năm xa cách luôn nhắc họ những tổn thương đó, có lẽ chỉ là vết nứt nhỏ nhưng đau đớn vô cùng.

Nỗi buồn ập đến trong tim càng lúc càng rõ nét cổ họng nghẹn ứ, nước mắt ứa ra, từng giọt lăn trên má. Rồi không kìm được anh ngồi xuống đất, gục mặt vào tay bật khóc thành tiếng.

Từ đó trở đi, bất kì một điểm đích nào cũng đều không có Chính Quốc nữa...

_________________________

Ga cuối cùng là thành phố A

Tối qua sau khi từ trường cũ trở về anh đi ngủ sớm. Bốn giờ sáng hôm sau đã tỉnh giấc, sau đó không sao ngủ tiếp được nữa. Nằm nhắm mắt nhìn lên trần nhà, rồi trở dậy thu xếp ít hành lý đi ra ga tàu.

Đây là lần đầu tiên anh trở lại thành phố A sau khi về nước.

Khi tàu vào ga đã 11 giờ trưa. Ở đây đang mưa, lạnh hơn thành phố nơi anh làm việc, gió lạnh buốt mặt và chân tay tê tái.

Đứng trên bậc thềm nhà ga, áo khoác vắt một tay, tay kia nắm chặt quai vali. Phác Trí Mẫn nhìn thành phố nơi mình lớn lên, lòng bồn chồn như đang ngóng chờ điều gì sắp đến nhưng không biết đó là cái gì.

May là bến xe bus không thay đổi, tuyến đường cũng không đổi rất dễ tìm.

Hình như có người đã nói muốn hiểu một thành phố chỉ cần ngồi xe bus vài lần, bởi vì nó sẽ đưa ta đến tất cả những nơi phồn thịnh, có tiềm năng nhất thành phố. Phác Trí Mẫn nhìn khách qua đường, nhìn các cửa hiệu thành phố chìm trong màn mưa, chập chờn, nhạt nhòa giống như tâm trạng của anh

Nhảy xuống xe, những ngôi nhà cũ hiện ra trước mắt. Phác Trí Mẫn đã lớn lên ở đây không ngờ có ngày đứng trước ngôi nhà quen thuộc bản thân lại có cảm giác xa lạ dường như đó không phải là nhà của mình.

Lần trở về này anh muốn gặp lại mẹ. Đã năm năm hai người không liên lạc với nhau, không biết bây giờ mẹ còn sống ở đây không.

Bên ngoài trời dần mưa nặng hạt hơn Phác Trí Mẫn ướt lướt thướt chạy vào hành lang gõ cửa, không có ai mở cửa.

Đi vắng? Hay là chuyển đi nơi khác?

Đứng đợi cả giờ đồng hồ, vẫn không ai trở về quần áo ướt dán vào người chân tay tê cứng

Đột nhiên nhớ lại hình như hồi nhỏ có lần từ trường trở về quần áo ướt sũng anh đứng đợi cha cả tiếng đồng hồ ngoài cửa mới thấy ông chạy về. 

Ông hoảng hốt ôm anh vào lòng dỗ dành

"Cha đoảng quá, cha đoảng quá, Mẫn mẫn đánh ta đi!"

Lúc luống đuống mới có được mụn con nên rất mực cưng chiều anh lúc nào cũng muốn bên cạnh bày ra nhiều trò chơi cùng con trai. Những lúc như vậy trông ông giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có vẻ đạo mạo xa cách của một ông thị trưởng quyền lực. Chỉ có điều ông quá bận, không có thời gian chơi với con trai. Bạn bè nhiều đứa ghen tị bởi anh có cha làm chức to, nhưng hồi đó ít ai biết cậu bé Phác Trí Mẫn viết trong bài tập làm văn 

Mơ ước của tôi là cha hàng ngày về nhà đúng giờ, mỗi ngày không có mấy chú đến nhà nói chuyện với cha cả mấy giờ liền

Nhưng hễ có thời gian là ông ở bên con trai, chơi đùa với anh cả ngày hoàn toàn không giống như mẹ anh. Trong kí ức tuổi thơ của Phác Trí Mẫn, mẹ là một người đàn bà lạnh lùng khó tính và rất hay cáu, chẳng mấy khi cười với anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro