10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mẫn không hiểu thế nào gọi là "cả tôi cũng cho là vậy"?

"Đến giờ tôi vẫn hoài nghi, không biết những lời nói năm xưa của tôi có phải lý do thực sự khiến anh ra đi hay không? 

Giọng Điền Chính Quốc vẫn đều đều nhưng từng tiếng từng tiếng nặng tựa ngàn cân, đè lên trái tim anh

Sao cậu lại nói như vậy? Sao cậu có thể nói như vậy

Anh vẫn nhớ từng chi tiết của ngày hôm đó. Nghe Chính Phong nói vậy, anh lập tức đi tìm cậu để kiểm chứng. Điền Chính Quốc không thể lừa dối anh, nếu cậu thừa nhận thì có nghĩa sự thực đúng là như vậy. Anh hoàn toàn tin cậu, nhưng nếu cậu ấy cũng thích Chính Phong thì sao?

Trên đường đi tình huống xấu nhất mà anh có thể tưởng tượng ra chỉ là Điền Chính Quốc thừa nhận cậu yêu Điền Chính Phong. Anh tuyệt nhiên không ngờ, đón mình lại là cái nhìn đáng sợ ánh mắt căm hận và những lời lẽ tàn nhẫn đau đớn như dao cứa.

Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! 

Phác Trí Mẫn, tôi muốn mình chưa bao giờ quen anh!

Khẩu khí và thái độ tuyệt tình đó, đến giờ nhớ lại anh vẫn thấy trái tim như nứt vỡ. Tại sao bây giờ cậu lại nói như vậy. Chính anh đã bỏ rơi cậu sao?

"Em nói vậy là có ý gì?" Phác Trí Mẫn cúi nhìn đăm đăm vào đôi giày dưới chân mình, hỏi khẽ nhưng vẫn rành rọt

Trong đám đông đang qua lại, việc hai người dừng lại cũng ít nhiều cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Điền Chính Quốc kéo anh đến một nơi yên tĩnh, buông tay anh ra châm thuốc hút.

Phải nói thế nào với anh ấy đây, nói sự thật ư? 

Không thể!

Lát sau cậu chậm rãi lên tiếng

"Hôm đó cha anh đến tìm tôi"

Liếc nhìn vẻ mặt thảng thốt của anh, khuôn mặt thanh tú của cậu dần dần hiện lên nụ cười châm biếm

"Không ngờ, đúng không? Tôi cũng không ngờ bạn trai của tôi lại là thiếu gia của ngài thị trưởng"

Anh và Điền Chính Quốc cùng là người thành phố A. Hồi ấy họ còn lấy làm phấn khởi, coi điều đó là duyên trời định trớ trêu thay bây giờ nó lại trở thành khoảng cách ngàn trùng.

Nếu cậu biết anh là con trai ông thị trưởng, nhất định cậu cũng biết...

Phác Trí Mẫn lo lắng hỏi

"Chuyện của cha tôi, chắc em cũng biết..."

"Tôi biết" Điền Chính Quốc gật đầu

Phác Kỳ Minh tham ô cả vạn đồng tiền công quỹ, sự việc bại lộ đã tự sát trong tù. Sự kiện chấn động thành phố A một thời.

Phác Trí Mẫn nhắm mắt. Không còn quan trọng nữa

"Cha tôi... đã nói gì với em?" 

Điền Chính Quốc nhắm mắt, cậu vẫn nhớ rất rõ những lời ông Phác nói năm đó

Cậu là một chàng trai ưu tú. Mẫn Mẫn thích cậu, tôi cũng không phản đối. Nếu cậu đồng ý, cậu có thể đi Mỹ với Mẫn Mẫn, tôi sẽ lo liệu tất cả. Mọi giấy tờ, nhà ở, trường học... tôi sẽ liên hệ cậu không phải bận tâm...

Thật là điều kiện lý tưởng.

"Tôi là một sinh viên nghèo sống bằng tiền học bổng và làm thêm, theo anh ông ấy sẽ nói gì?"

Phác Trí Mẫn im lặng anh rất hiểu cha mình ông không bao giờ quan hệ với người không có giá trị lợi dụng. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra những lời cha có thể nói với Điền Chính Quốc. Nếu không tại sao cậu lại tàn nhẫn với anh đến như vậy?

"Xin lỗi..."  Hóa ra mọi chuyện là như vậy. Mọi suy nghĩ của anh về chuyện này bấy lâu vậy là sai hoàn toàn. Phác Trí Mẫn trở nên bối rối cảm thấy tất cả hỗn loạn như biển cuộn sóng trào

"Câu xin lỗi vừa rồi của anh là cho ai? Cho anh hay cha anh? Nếu thay cha xin lỗi thì hoàn toàn không cần thiết" Điền Chính Quốc bình thản búng tàn thuốc lá, những đốm lửa bé xíu rơi lả tả xuống đất.

Phác Trí Mẫn yếu ớt biện hộ

"Lúc đó... lúc đó quả thực tôi không biết..."

"Sao anh không hỏi thẳng tôi?" 

"Anh cũng chẳng thèm hỏi lại, đã vội xử tôi án tử hình. Phác Trí Mẫn anh thử nghĩ xem, tôi đã hận anh thế nào trong suốt những năm qua?"

"Hận sao?"

Phác Trí Mẫn kinh hoàng lùi lại, nhưng không ra khỏi phạm vi tầm tay của Điền Chính Quốc, cánh tay bị nắm chặt mạnh đến nỗi anh tưởng xương mình bị bóp nát.

"Tôi chưa bao giờ gây sự với anh tại sao anh gây sự với tôi? Đã gây sự rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng?" Giọng Điền Chính Quốc đầy oán hận và tuyệt vọng đến nỗi ngay câu "Xin lỗi" Phác Trí Mẫn cũng không dám nói. Anh nhắm mắt một cách vô thức không dám nhìn cậu.

"Bây giờ tôi muốn hỏi anh" Điền Chính Quốc dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn anh như thiêu đốt 

"Nếu hồi đó anh biết tất cả, anh có ra đi không?"

Phác Trí Mẫn sững người, không ngờ cậu lại hỏi như vậy.

Nếu là năm năm trước, nhất định anh sẽ đáp "không" mà chẳng hề do dự. Hồi đó anh đi Mỹ chỉ nghĩ đơn thuần là chạy trốn mong thoát khỏi đau khổ trong tình yêu. Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ, anh đã hiểu mọi chuyện của năm năm trước là một cuộc đào tẩu do cha anh vạch ra, nếu không trong mấy ngày làm sao ông có thể hoàn tất mọi thủ tục xuất cảnh cho con trai? Nếu không tại sao mọi công việc của anh ở Mỹ đều đã được sắp xếp trong khi mình không hay biết gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu năm xưa anh không muốn đi cũng sẽ bị áp tải lên máy bay.

Phác Trí mẫn cúi đầu

"Xin lỗi"

Điền Chính Quốc đã hiểu cậu vội buông anh ra sự thất vọng và giận dữ trong đôi mắt ấy khiến anh cảm thấy không khác gì bị vây hãm 

"Vậy bây giờ thì sao?"

Sao lại bây giờ? anh không hiểu.

"Bây giờ anh có muốn quay lại với tôi không? Điền Chính Quốc nói thẳng.

Thế giới xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh Phác Trí Mẫn kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc chỉ thấy tim đập thình thịch.

"Tôi không muốn lãng phí thời gian trong chuyện này cũng không có hứng làm quen một người khác rồi lại vun đắp mối tình khác cho nên anh là người phù hợp nhất, không phải thế sao?"

Thật ư? Phác Trí Mẫn lặng người, lòng anh mỗi lúc thêm se lại.

Bởi vì quen nhau, bởi vì phù hợp?

Nhưng Điền Chính Quốc cậu có thực sự hiểu Phác Trí Mẫn đứng trước mặt cậu không? Người mà ngay bản thân anh ấy có lúc cảm thấy xa lại với chính bản thân mình...?

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Anh không còn sức chạy theo một trái tim nữa, không muốn chạy theo một tình cảm có nguy cơ tan vỡ, không muốn lần thứ hai chịu đựng cái âm thanh khiến cả thế giới bỗng sụp đổ dưới chân một lần nữa.

Cho nên Điền Chính Quốc "Anh xin lỗi"

Hãy tha thứ cho sự yếu đuối của anh. Nhưng có một điều chính anh cũng ngờ rằng giờ đây ngay cả cậu cũng không thể mang lại dũng khí cho anh nữa

Thì ra anh từ chối nhanh như vậy. Điền Chính Quốc bình tĩnh nói

"Anh không cần trả lời tôi nhanh như vậy, anh..."

Anh nhẹ nhàng ngắt lời 

"Anh đã từng kết hôn"

Nghẹn lời, sững người Điền Chính Quốc bàng hoàng nhìn anh nói dằn từng chữ

"Anh... anh nói gì"

Phác Trí Mẫn nhìn bóng mình ngả trên đất nhắc lại

"Anh đã từng kết hôn rồi hai năm trước ở Mỹ."

Mặt Điền Chính Quốc sạm lại hơi thở của cậu có thể làm cho không khí xung quanh đóng băng cậu quắc mắt nhìn anh dường như muốn bóp chết Phác Trí Mẫn

Nhiều phút trôi qua, cuối cùng một tiếng cười khô khốc và giọng nói lạnh người

"Phác Trí Mẫn có lẽ tôi đã điên nên mới để anh dày vò như thế"



Bắt đầu ngược ruiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro