9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Trí Mẫn đi mấy bước, Điền Chính Quốc vẫn đứng yên, dưới ngọn đèn đuờng

"Em..."

Mắt cậu lướt qua anh nhìn về phía xa, định nói gì đó rồi lại thôi. Lát sau Điền Chính Quốc mới lên tiếng

"Tôi xin lỗi về chuyện tối qua..."

"Không sao."

Phác Trí Mẫn luống cuống

"Tối qua em say mà.."

"Thế ư?"

Điền Chính Quốc ngập ngừng, giọng nói trở lại về giễu cợt mà anh đã quen bấy lâu. Lát sau, cậu sải bước đến bên cúi xuống áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào đôi môi nóng rực của Trí Mẫn. Nhìn sâu vào mắt anh, Chính Quốc thì thầm

"Trí Mẫn em rất tỉnh"

Xưa nay vẫn vậy

Tỉnh táo nhìn bản thân dần chìm đắm.
.

.

.

"Hôm nay đầu óc em để đi đâu thế?"

Lúc cả nhóm thảo luận về vụ án mới nhận, Mẫn Doãn Kì đột nhiên hỏi.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì

"Em cho rằng ý kiến của em không tồi."

"Không tồi đúng là không tồi, rất hay là khác, nhưng em vẫn không tập trung"

"Thôi được" Điền Chính Quốc ném cây bút trong tay lên bàn 

"Anh muốn hỏi gì?"

Mẫn Doãn Kì cười hiếm khi cậu ta thiếu kiềm chế như vậy

"Anh bạn họ Phác của chúng ta đã trở về đúng không?"

Điền Chính Quốc nhướn mày "Sao anh biết?"

Chẳng lẽ cậu để lộ đến thế? 

"Hôm đó anh ở dưới tầng nhìn thấy hết." 

Mẫn Doãn Kì trầm ngâm "Hình như em ấy thay đổi khá nhiều."

Đúng là thay đổi nhiều Điền Chính Quốc im lặng.

Lúc đó Kim Thạc Trấn đẩy cửa vào hét to

"Hôm nay Đoàn mời cơm, các cậu nhất định phải đi với tôi." 

Đoàn luật sư thành phố và văn phòng luật sư Trấn Kì Quốc có quan hệ rất tốt, mặc dù trong công việc nhiều lúc không khỏi có va chạm, nhưng quan hệ vẫn rất tốt Kim Thạc Trấn vừa giúp họ một vụ án, nên có lẽ họ mời cơm để cảm ơn.

Những người trong Đoàn luật sư cũng không hẳn đều vô tư, ai chẳng biết "đóa hồng" Lam Tiêu đã có tình ý với Điền Chính Quốc của văn phòng luật sư này! Mời họ đi ăn chẳng qua chỉ là cái cớ. Lam Tiêu có sở trường tấn công còn khả năng phòng thủ của Điền Chính Quốc trước nay cực kì kín kẽ. Bữa tiệc hôm nay chắc thú vị lắm đây, Kim Thạc Trấn bắt đầu mong chờ

Nhà hàng Magic Shop ở khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, màn đêm vừa buông, thành phố bừng sáng trong ánh đèn màu rực rỡ. Qua ba tuần rượu, Kim Thạc Trấn và các đồng nghiệp sôi nổi hẳn lên, tiếng cười nói to dần. Mẫn Doãn Kì ngồi cạnh cửa sổ, tai vẫn nghe mọi người nói chuyện nhưng mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa sổ.

Đêm ở thành phố ánh sáng muôn màu, người qua lại như nước chảy.

Đợi đã có phải là...

"Anh Doãn Kì không uống đi nhìn gì thế?" Luật sư Lưu ngó đầu ra ngoài, theo ánh mắt Mẫn Doãn Kì nhìn xuống dưới. Bên kia đường một chàng trai cầm máy ảnh chụp cái gì đó. Người đó có mái tóc đen nâu bồng bềnh, áo sơ mi rộng màu thẫm, quần bò rách gối cổ còn đeo lủng lẳng hai chiếc máy ảnh.

"Gu của anh như thế này á" Luật sư Lưu có lẽ đã ngấm hơi men, giọng nói đầy phấn kích không nhìn rõ mặt nhưng có vẻ là sinh viên

Đó không phải hình mẫu của Mẫn Doãn Kì. Quay đầu anh thấy người đẹp Lam Tiêu vẫn đang kiên nhẫn tán tỉnh Điền Chính Quốc còn cậu đáp lại một cách khách khí. Nếu em ấy có mặt ở đây... thì hay phải biết

"Chính Quốc" Mẫn Doãn Kì thu hút sự chú ý của cậu rồi chỉ ra ngoài cửa sổ 

Không chỉ Điền Chính Quốc mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng ai cũng nhìn ra với vẻ mặt mơ hồ

Điền Chính Quốc phát hiện ra chàng trai lẫn trong đám người bên kia đường đang loay hoay lấy góc quay chính là Phác Trí Mẫn, anh để cốc rượu trong tay xuống bàn nói nhanh

"Em ra ngoài một lát"

Ngoài Mẫn Doãn Kì vẫn còn tương đối tỉnh táo, những người khác đều chếnh choáng gục xuống cửa sổ, nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc cao lớn nhanh nhẹn vượt qua đường, dừng lại cạnh cột đèn cách chàng trai đó đang quay phim một đoạn, nhưng chỉ đứng nhìn không lên tiếng. Phác Trí Mẫn hình như không biết có người theo dõi mình nhưng bất chợt quay đầu lại... Thật đáng tiếc anh đứng quay lưng nên họ không thể nhìn rõ 

Sau đó...

Tất cả trố mắt Điền Chính Quốc! Cậu làm gì vậy?

Tại sao lại kéo tay người ta?

Điền Chính Quốc! Một Chính Quốc trước nay vốn lạnh lùng, xa cách với người khác sao lại có động tác quyết liệt như vậy!

Mọi người không ai bảo ai đều quay đầu nhìn người phụ nữ duy nhất trong bàn tiệc. Lúc này sắc mặt của người đẹp Lam Tiêu tối sầm lại

Có gì lạ đâu! Vốn tưởng Điền Chính Quốc lạnh lùng với phụ nữ và đàn ông là do bản tính cậu lạnh lùng! Thì ra lúc cần cậu cũng nóng bỏng quyết liệt như  vậy

Đây quả thật là một đòn đau đối với Lam Tiêu

Mẫn Doãn Kì nhìn áo khoác của Điền Chính Quốc vắt trên tay ghế

"Áo khoác của Chính Quốc vẫn còn ở đây, nhất định phải quay lại."

Lát sau Điền Chính Quốc quả nhiên quay lại, nhìn mọi người vẻ có lỗi quay sang luật sư Lưu nói

"Anh Lưu tôi có việc về truớc nhé" Bữa cơm hôm nay coi như luật sư Lưu mời. 

Lưu Vũ Dương còn chưa kịp nói gì, Mẫn Doãn Kì chen vào

"Em đi như vậy chẳng nể mặt mọi người, hay là mời Phác Trí Mẫn đến đây người cũ đã lâu không gặp." 

Lam Tiêu nói giọng hờn dỗi

"Luật sư Điền có bạn trai sao phải lén lút vậy không giới thiệu với mọi người được sao?"

Phác Trí Mẫn vẫn đứng ở bên kia đường, đối diện nhà hàng Magic Shop băn khoăn không biết mối quan hệ giữa anh và Điền Chính Quốc là gì. Bạn không ra bạn, người tình không ra người tình... Còn chưa nghĩ được gì thì điện thoại reo hóa ra là điện thoại của Điền Chính Quốc

"Tôi không đi được..."

"Vậy cũng được"

"Anh đến đây nhé!"

Tắt máy. Cậu không cho anh cơ hội thương lượng. Đành vậy anh ngước nhìn tấm biển "Nhà hàng Magic Shop" rồi quả quyết sang đường.

Điền Chính Quốc đợi ở cửa anh do dự

"Tôi vào có tiện không?'

"Chỉ có mấy đồng nghiệp đừng ngại!"

Nhưng nên xuất hiện với tư cách gì?

Cuối cùng anh vẫn nuốt câu hỏi ấy vào trong. Thời gian gần đây Điền Chính Quốc thỉnh thoảng đến tìm Phác Trí Mẫn nhưng anh cố tình giữ khoảng cách vì vậy sự việc lần này khiến anh lúng túng.

Không nên như thế này, nên cách xa cậu thì hơn ...

Khi cả hai bước vào, mọi ánh mắt đều hướng vào Phác Trí Mẫn trông cậu vẫn còn rất đẹp khác hẳn với những chàng trai phụ nữ khác nhưng không có gì nổi trội

Người đầu tiên lên tiếng là Mẫn Doãn Kì

"Phác Trí Mẫn em về sớm thế sao?" 

"Anh Doãn Kì đã lâu không gặp."

"Đúng là đã lâu không gặp" Mẫn Doãn Kì niềm nở 

Điền Chính Quốc giới thiệu đơn giản, Phác Trí Mẫn vừa ngồi xuống ghế thì nữ luật sư Lam Tiêu đi đến gần anh nói chuyện rất lịch sự

"Anh Phác nghe nói Điền Chính Quốc rất nổi tiếng khó đánh đổ không hiểu anh đã dùng chiêu gì để có được anh ấy?"

Mẫn Doãn Kì cau mày, sao lại hỏi một câu vô duyên đến thế! 

Thực ra Lam Tiêu cũng không có ác ý, chỉ là do thói quen thẳng thắn do quá trình thường xuyên tiếp xúc với đàn ông nên mới ăn nói gây hấn như vậy. Có lần Lam Tiêu đã mắng một đồng nghiệp trình độ non kém ngay giữa tòa án, vì vậy không nên hy vọng thái độ nhẹ nhàng tế nhị ở Lam Tiêu. Hỏi như vậy có lẽ cũng vẫn còn tương đối lịch sự

"Vậy nếu tôi không làm thì cô cũng sẽ dùng thủ đoạn để dành người còn gì?"

Cả phòng im lặng ai cũng lặng lẽ thẩm định lời nói của anh, Lam Tiêu bị chế nhạo đến mức tối sầm mặt không nói được gì

Mẫn Doãn Kì định đỡ lời cho Phác Trí Mẫn nhưng có vẻ không cần rồi

"Thực ra Điền Chính Quốc rất dễ theo đuổi"

"Quan trọng là phải có bộ mặt dày quyết không từ bỏ mục tiêu, cứ gào khóc ầm ĩ nhất định Chính Quốc phải giơ tay đầu hàng."

Ánh mắt mọi người dồn vào Điền Chính Quốc, chẳng lẽ anh chàng uyên bác kiêu ngạo này thực sự thích kiểu theo đuổi như vậy?

"Người đàn ông có được bằng cách đó liệu có bao nhiêu tình cảm với anh? Anh ấy có hiểu anh không rồi sẽ có một ngày anh ta cảm thấy chán ghét và bỏ rơi anh?" Lam Tiêu nói với vẻ đắc thắng

"A.." Kim Thạc Trấn nãy giờ im lặng, đột nhiên ngắt lời Lam Tiêu. Anh ta nhìn Phác Trí Mẫn với ánh mắt láu lỉnh

"Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là người năm xưa đã bỏ Điền Chính Quốc đi Mỹ đúng không?'

Thế ư? Ngoài Mẫn Doãn Kì và Điền Chính Quốc những người còn lại đều tròn mắt nhìn Phác Trí Mẫn. Thì ra đây chính là người đã bỏ Điền Chính Quốc?

Phác Trí Mẫn cũng bị bất ngờ, anh đã bỏ Điền Chính Quốc ư? Tại sao? Sao lại nói vậy. Lại nữa, vì sao người đàn ông đẹp trai này ánh mắt nhìn anh có vẻ thán phục?

"Không, không phải..."

Còn chối ư? Kim Thạc Trấn sử dụng chiến thuật đánh vu hồi

"Cậu đã từng đi Mỹ phải không?

"Vâng."

"Trước đây bạn là bạn trai của Điền Chính Quốc?"

"Đúng.."

"Thế thì đúng rồi."

"Chứng cứ đã rõ, tội danh đã thành!"

"Sao? Luật sư các anh vẫn dễ dàng định tội cho người khác như thế ư ?"

"Sao không hỏi rõ lí do tôi đi mà vu khống tôi bỏ Điền Chính Quốc đi Mỹ, các anh là luật sự vậy ư?"

Cả phòng im bặt, Kim Thạc Trấn đang định nói điều gì đó thì Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mẫn đứng dậy

"Xin lỗi, chúng tôi đi trước"

Không có ai ngăn họ, tất cả im lặng lẽ nhìn hai người rời khỏi bàn ăn.

Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thốc vào người tâm trạng rối bời, Phác Trí Mẫn băn khoăn nhìn người đàn ông đi truớc cách anh mấy bước, cuối cùng không chịu được nữa đành lên tiếng

"Điền Chính Quốc sao em không nói gì?"

"Nói gì?"

"Họ tưởng rằng...anh bỏ em? nhưng sự thật không hề như vậy vì sao em không giải thích?"

Người kiêu ngạo như cậu sao có thể chịu được sự hiểu lầm như vậy!

"Giải thích thế nào?"

Điền Chính Quốc dừng lại, nhìn mặt cậu, Phác Trí Mẫn giật mình. Trong khoảnh khắc đó dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cao áp anh bỗng thấy con người con lớn ngạo mạn này sao cô đơn đến thế, nhưng giọng nói thân thuộc đã vang lên vừa nhỏ vừa trầm nhưng rành rọt

"Cả tôi cũng cho là thế"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro