8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc!

Điền Chính Quốc đứng đằng xa, không vội bước lại gần. Hôm nay cậu vẫn mặc giản dị như lần trước, nhưng có một vẻ đẹp khác thường. Trước đây anh thường say mê ngắm nhìn cậu, có lúc anh buột miệng

"Chính Quốc, vì sao em mặc gì cũng đẹp?" Câu trả lời là một cái lườm.

Chính Quốc! Lại là những kỷ niệm ngày xưa! Phác Trí Mẫn mày không nên tự huyễn hoặc bản thân nữa, không nên nghĩ nhiều!

Điền Chính Quốc tắt điếu thuốc hút dở, tiến lại gần Phác Trí Mẫn đang đờ đẫn đứng đó.

"Có thể đi với tôi một lát không?"

"Được thôi..."

Hai người im lặng đi bên nhau, được một đoạn đường dài, Điền Chính Quốc vẫn chưa có ý mở lời. Không kiên nhẫn được nữa anh liền hỏi

"Chúng ta đi đâu đây?"

"Đến rồi"

Trạm xe buýt? Họ ngồi xe buýt ư?

"Lên xe đi"

Không kịp hỏi gì, anh bước theo Điền Chính Quốc như một cái máy. Xe buýt tối thứ Bảy đông nghẹt, hai người đứng cách nhau mấy hành khách, hít thở khó khăn, hoàn toàn không thể cử động. Khi xe buýt qua khoảng tám, chín trạm, Điền Chính Quốc đột nhiên vươn tay kéo Phác Trí Mẫn xuống xe. Vừa xuống xe, cậu lại bỏ tay ra một mình bước lên trước.

Anh nhìn cảnh vật xung quanh, toàn là những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát nhau

"Đây là đâu?"

Điền Chính Quốc đi chậm lại, quay đầu nói

"Không nhận ra ư?"

Anh nên biết nơi này sao?

Thành phố lớn như vậy, không phải chỗ nào anh cũng biết. Nhưng sao trông cậu lại buồn đến thế giống như anh đã phạm phải tội tày trời nào đó.

Nhìn vẻ ngơ ngác của Phác Trí Mẫn mắt cậu như tối lại.

"Bỏ đi!"

Điền Chính Quốclạnh lùng buông hai từ, rồi quay đầu đi, bước chân vừa vội vàng vừa gấp gáp.

Phác Trí Mẫn không hiểu chuyện gì, ngẩn người nhìn con phố phồn hoa xung quanh, bỗng anh hiểu ra đây chính là con đường đi học ngày xưa!

Con đường anh và Điền Chính Quốc đã bao lần đi qua đây ư?

Sao lại có thể như vậy!

Đâu là dấu vết thuộc về con đường ồn ào ngày xưa Những người bán hàng rong, những quán cơm vừa ngon vừa rẻ bên đường đâu cả rồi?

"Sau khi về nước, anh không quay lại nơi này sao?"

Điền Chính Quốc ngoái đầu hỏi giọng lạnh lùng.

"Không... Tôi..."

Không phải không muốn đến chỉ là...

"Công việc quá bận"

Lý do như vậy, ngay đến Phác Trí Mẫn cũng cảm thấy buồn cười.

Cậu liếc nhìn anh, nét mặt dửng dưng

"Không cần nói gì cả tôi hiểu"

Cậu ấy hiểu gì? Phác Trí Mẫn không biết.

Họ đi vào trường. Ngôi trường trăm năm tuổi không thay đổi nhiều lắm, Phác Trí Mẫn phiêu diêu như đi trong mộng. Những cây cổ thụ, những ngôi nhà cũ kỹ, những sinh viên mỉm cười lướt qua họ... Cảm giác ngậm ngùi, chua xót trong lòng anh chưa bao giờ hiện hữu rõ rệt như lúc này, thì ra anh đã xa cách từng ấy năm.

"Ấy!"

Phác Trí Mẫn dừng lại, chỉ vào một tiệm tạp hóa ở ngã rẽ bên đường

"Cửa hàng này vẫn còn, không biết có phải vẫn là đôi vợ chồng ngày xưa bán không?"

"Không."

"Đổi chủ khác từ khi tôi chưa tốt nghiệp"

"Thế ư?" Phác Trí Mẫn ngẩng đầu cười.

"Tôi đi mua chút gì ăn nhé, đói lắm rồi"

Chủ quán là một phụ nữ trẻ, vừa dỗ con vừa chào họ. Phác Trí Mẫn mua bánh mì và nước ngọt, Điền Chính Quốc còn lấy thêm một lon bia cậu trả tiền. Anh nghĩ lại trước đây, Chính Quốc thường rất cố chấp trong vấn đề ai trả tiền, lúc đó có còn quá trẻ nên chưa hiểu thế nào là sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của một người đàn ông, có lẽ Chính Quốc rất mệt khi ở bên anh!

"Cậu bắt đầu uống rượu từ bao giờ vậy?"

Phác Trí Mẫn buột miệng hỏi, chợt nhớ đến những cái hôn điên cuồng mang hơi rượu tối hôm trước, anh lúng túng cúi đầu không dám nhìn cậu

"Chính trong mấy năm đó."

Cậu im lặng giây lát, giọng dửng dưng

Đúng thế, chính là mấy năm đó.

"Chúng ta tìm chỗ nào ngồi một lát đi."

Sân vận động lúc tám giờ vẫn rất đông người chơi thể thao, phần đông là sinh viên, cũng có vài người đi dạo xung quanh.

Họ ngồi xuống một góc sân, Phác Trí Mẫn cười nói

"Sân vận động này là hồi ức đau khổ nhất của tôi".

Điền Chính Quốc mỉm cười một cái hiếm hoi

"Tám trăm mét phải không"

"Đúng vậy"

Phác Trí Mẫn ngượng nghịu thừa nhận

"Thành tích cao nhất của tôi khi chạy tám trăm mét là sáu phút mười giây. Còn nhớ hồi đó, cậu đã nói một câu bằng vẻ mặt khó tin.

Anh đột nhiên dừng lại, Điền Chính Quốc quay sang nhìn anh rồi hỏi

"Tôi đã nói gì?"

Điền Chính Quốc đã nói

Phác Trí Mẫn, anh chạy chậm như vậy tại sao lúc trước em lại để anh đuổi kịp nhỉ?

"...Ấy kia có phải là Giáo sư Kim ở khoa cậu không?"

Phác Trí Mẫn chỉ về phía người đàn ông đang đi dạo một mình phía xa.

Điền Chính Quốc nhìn theo tay anh, gật đầu đứng dậy

"Tôi qua đó một lát"

Phác Trí Mẫn nhìn cậu bước về phía đó. Giáo sư Kim trông thấy Điền Chính Quốc nét mặt rất vui vẻ. Họ trò chuyện mấy câu, rồi vỗ vai cậu vẻ ngợi khen.

Anh biết Giáo sư Kim hoàn toàn là do quan hệ với Điền Chính Quốc

Lúc đó Điền Chính Quốc bận bịu với công việc gia sư, ngay cả Phác Trí Mẫn cũng khó mà gặp được. Để có thời gian bên cậu khi nào không phải lên lớp là anh đến nghe giảng ở khoa Chính Quốc

Phác Trí Mẫn đã nghe môn Hình pháp học của Giáo sư Kim suốt cả một học kỳ. Có điều cho đến bây giờ, ngay đến cả kiến thức cơ bản nhất của môn Hình pháp học như "suy đoán vô tội" anh cũng không nắm được. Không như Điền Chính Quốc, mới cùng anh đi nghe mấy tiết Toán cao cấp, mà đến khi thi cuối kỳ cậu đã có thể giúp anh ôn tập.

Không biết Điền Chính Quốc nói gì mà Giáo sư Kim nhìn về phía anh, nheo mắt gật đầu rồi mới rời đi.

Đợi cậu quay lại anh hiếu kỳ hỏi

"Cậu và giáo sư nói gì với nhau thế".

"Tôi bảo tôi và một người bạn trở lại thăm trường"

Điền Chính Quốc quay sang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ

"Giáo sư vẫn còn nhớ anh đấy"

"Có lẽ giáo sư có ấn tượng rất sâu sắc về tôi."

Một trong những lần cùng Điền Chính Quốc đi nghe giảng, anh đã gây ra chuyện nực cười.

Giáo sư Kim là người có tư tưởng rất cởi mở, mỉm cười vui vẻ

"Em ấy là bạn trai của ai?"

Điền Chính Quốc mặt đỏ bừng, lúng túng đứng lên

"Của em ạ"

Giáo sư đương nhiên biết Điền Chính Quốc ông hài hước nói

"Em Điền một mình mình học là chưa đủ, giáo dục gia đình thực ra cũng hết sức quan trọng. Đường đường là người yêu của sinh viên Luật mà chẳng hiểu gì về pháp luật thì không ổn chút nào, đúng không?"

Phác Trí Mẫn còn nhớ lúc đó cả hội trường lại cười nghiêng ngả.

Điền Chính Quốc mỉm cười

"Đúng là ấn tượng rất sâu sắc"

Phác Trí Mẫn kinh ngạc nhìn, cậu đang cười ư? Cuối cùng cậu đã không còn giữ bộ mặt lạnh lùng, cậu không còn coi anh là người lạ nữa sao?

Phác Trí Mẫn hơi ngoảnh mặt sang một bên, che giấu sự xúc động đang làm mặt mình đỏ dần lên. Anh nói giọng thiếu tự nhiên

"Ai bảo lúc đó em thấy chết mà không cứu!" Phác Trí Mẫn dần chuyển đổi cách xưng hô

Anh vẫn còn thù dai chuyện này? Điền Chính Quốc chìm trong những cảm xúc hỗn độn, lại có chút buồn cười. Quả thực hôm đó cậu không nghe được câu hỏi của giáo sư. Vậy ra anh ấy cho rằng cậu lãnh đạm đến mức đang chiến tranh lạnh mà vẫn có tâm trạng nghe giảng?

Nếu cậu đủ lạnh lùng, đủ lý trí thì bây giờ đã không ngồi ở đây bên cạnh anh.

Điền Chính Quốc buồn rầu nói

"Muộn rồi tôi đưa anh về".

Họ vẫn ngồi xe buýt. Về đến nhà Phác Trí Mẫn dừng lại quay sang phía cậu

"Đến rồi"

"Nhanh thế sao?" Điền Chính Quốc giật mình

"Vậy...tạm biệt"

"Tạm biệt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro