7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thái Hanh! Một người nói cười suốt ngày sao lại đang khóc?

"Thái Hanh không cãi nổi người ta, khóc ăn vạ hả? Chán thế!"

"Mày không biết thì thôi!" 

"Cậu ta đã cướp người bạn trai đầu tiên của tao."

À! Quả nhiên có mối thù sâu đậm! Phác Trí Mẫn bỗng chốc như tìm thấy kẻ địch chung, vỗ vai an ủi y

"Trái đất rộng lớn thiếu gì người tốt."

"Tao không giận cậu ta cướp mất người của tao, giận bởi vì cậu ta đã cướp được mà không biết quý trọng, để anh ấy bị tại nạn, cậu ta bỏ rơi anh ấy khi anh ấy bị gãy chân. Vì sao anh ấy không thích tao, có phải vì tao không nổi trội bằng cậu ta không" Hu hu...

Phác Trí Mẫn hoàn toàn bất ngờ, im lặng không nói được nữa, không ngờ Kim Thái Hanh suốt ngày cười nói lại có tâm sự phức tạp như vậy. Có lẽ người bề ngoài càng xởi lởi, tâm hồn càng yếu đuối, dễ tổn thương.

Vì chuyện đó, hai người lần đầu đến muộn.

Hai vị bác sỹ ngoại khoa ưu tú kia liệu có thấy hai chàng trai rất thú vị?!

Đây có thể xem là trong họa có phúc không?

Do đối phương quá nhiệt tình, đầu tiên bốn người đi xem phim, đi hát karaoke sau lại cùng đi ăn đêm, chơi đến hơn mười một giờ mới về.

Nhìn thấy cửa nhà mình Phác Trí Mẫn thở phào

"Bác sĩ Trương, đến nhà tôi rồi, cảm ơn anh đã đưa về"

"Vậy thì chúc ngủ ngon,  cám ơn cậu Phác Trí Mẫn vì một buổi tối tuyệt vời"

"Tôi cũng vậy, chúc ngủ ngon!"

Đèn ở hành lang bị hỏng, ánh sáng lờ mờ, Phác Trí Mẫn đi đến cửa tầng bốn lối lên phòng mình, mò mẫm tìm chìa khóa. Đột nhiên một bóng người dáng cao lớn xuất hiện khiến anh giật mình, đánh rơi chiếc chìa khoá xuống đất.

"Chính Quốc..."

Lời còn chưa nói hết, anh bị kéo vào một vòng ôm vững chãi, đôi môi không hề phòng vệ của anh bất ngờ bị ép chặt, chà sát bởi đôi môi mềm nóng bỏng. Những cái hôn tới tấp dữ dội điên cuồng lên mặt lên cổ anh như đang xả nỗi tức giận tích tụ lâu ngày. Cổ áo bị bật tung, Phác Trí Mẫn vừa cảm thấy lạnh nơi lồng ngực, lập tức thấy nóng ran khi môi cậu ập xuống chiếm đoạt

Phác Trí Mẫn không kịp phản ứng, đầu óc quay cuồng như thấm men, không khí nồng nàn phảng phất mùi rượu. Mùi rượu ư cậu đã uống rượu sao ?

Phác Trí Mẫn tỉnh lại nói trong hơi thở

"Điền Chính Quốc!"

Người cậu như cứng lại, đầu cậu vẫn gục vào cổ anh thở gấp.

Họ cứ đứng như vậy, rất lâu sau cậu mới lên tiếng với giọng khàn đặc

"Phác Trí Mẫn em thua rồi"

Thế là thế nào?

"Bằng ấy năm đã trôi qua, em vẫn thua anh, thua một cách thảm hại!"

Vì sao giọng cậu nghe cay đắng đến vậy.

"Chính Quốc em nói gì vậy? Em say phải không?" 

Im lặng một lúc đột nhiên Điền Chính Quốc đẩy anh ra. Trong sáng sáng lờ mờ Phác Trí Mẫn thấy đôi mắt đẹp của cậu đầy bất lực đau đớn như con thú bị thương, nhưng giọng nói của cậu tỉnh táo lạ thường

"Em không say, mà là em điên!"

Điền Chính Quốc quay người bỏ đi, cũng đột ngột như khi xuất hiện. Nếu không thấy đau nhói ở môi anh sẽ tưởng đó là một giấc mơ.

Nhặt chiếc chìa khóa, mở cửa vào nhà, anh vẫn đứng ngây, nếu không có tiếng chuông điện thoại không biết anh còn đứng bao lâu.

Giọng nói vui vẻ của Kim Thái Hanh vọng ra trong điện thoại

"Anh ấy hẹn tao tối mai đi xem phim hà... ha"  Nụ cười như xé vải của Kim Thái Hanh vang lên từ đầu dây bên kia

"Trí Mẫn à có lẽ bắt đầu từ ngay mai tao sẽ chăm sóc bản thân kĩ hơn!"

Qua ngày hôm sau anh bị Kim Thái Hanh kéo đi mua sắm cho một ngày đi chơi hai người của y. Không biết anh đã phải ngồi chờ đợi và xách bao nhiêu túi quà và quần áo của Kim Thái Hanh

Mãi hơn hai giờ chiều, y mới chịu buông tha cho Phác Trí Mẫn. Anh về nhà ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trời đã tối, nhìn đồng hồ trên tường đã bảy rưỡi.

Bụng đói cồn cào, mở tủ lạnh thì chẳng còn gì ăn anh đành cầm ví đi siêu thị.

Xuống tầng một, vừa ngang qua bồn hoa trước cổng, Phác Trí Mẫn bỗng khựng lại ngước mắt lên

Bên kia đường dưới ngọn đèn cao áp Điền Chính Quốc đứng lặng nhìn anh qua làn khói thuốc vấn vít!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro