6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vào giờ cao điểm tan tầm, Phác Trí Mẫn không vội về nhà mà hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố

Mãi đến vừa rồi anh mới không thể không thừa nhận, mình thật sự đã hoàn toàn khác trước. Trước đây anh không nhút nhát như vậy, bây giờ rõ ràng rất muốn gặp cậu nhưng lại không dám.

Trước đây dù Điền Chính Quốc có lạnh nhạt đến đâu, xa cách cỡ nào anh vẫn vui vẻ chạy theo. Nhưng giờ đây, ngay cả can đảm để nói với cậu đôi ba câu cũng không có

Điền Chính Quốc từng gọi anh là sunshine, là ánh mặt trời cậu muốn cự tuyệt mà không thể, nhưng bây giờ một chút ánh nắng trong lòng anh cũng không còn lấy gì để chiếu sáng cho người khác?

Một chiếc BMW màu trắng dừng đột ngột trước mặt Phác Trí Mẫn không ngẩng đầu, bước tránh sang bên, bỗng nghe thấy một giọng nói thân thuộc vang lên 

"Lên xe đi"

Phác Trí Mẫn ngẩng đầu kinh ngạc, chính là cậu!

Thấy anh vẫn đứng đó, cậu cau mày nhắc lại 

"Ở đây không dừng xe được, lên xe đi"

Phác Trí Mẫn chưa kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ nườm nượp trên đường.

"Thích cơm ta hay cơm Tây?" Điền Chính Quốc hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.

"Cơm ta" Anh trả lời theo phản xạ, nói xong mới thấy hình như mình đã lỡ lời, cơm Tây cơm ta gì cậu đâu có ý mời mình?

Điền Chính Quốc liếc nhìn "Anh vẫn nhớ cách dùng đũa chứ?"

Phác Trí Mẫn giả bộ không nhận ra vẻ giễu cợt của cậu, anh dè dặt hỏi

"Cậu định mời cơm tôi ư ?"

"Anh đã nhặt được cái ví cho tôi, về tình về lý tôi đều nên cảm ơn mới phải"

"Thực ra chẳng cần khách khí như vậy" Phác Trí Mẫn nói, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn, lẽ nào anh và cậu đã đến nước nói với nhau những lời khách khí dửng dưng như vậy ?

Bữa tối ở nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng mặc dù món ăn rất ngon, cảnh quan rất đẹp, thái độ phục vụ chu đáo nhưng vẫn không thể cải thiện tâm trạng của Trí Mẫn, đối diện với một khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm chắc chắn không thể nuốt trôi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề gữa hai người. Điền Chính Quốc nghe máy

"A lô, đúng anh đang ở nhà hàng Tứ Xuyên... không, còn có Phác Trí Mẫn nữa... tình cờ gặp nhau... được rồi"

Điền Chính Quốc đột nhiên đưa điện thoại cho anh 

"Chính Phong muốn nói chuyện với anh."

Anh bối rối đón điện thoại từ tay Chính Quốc

"A lô!"

"A lô, anh Trí Mẫn" Giọng Điền Chính Phong dịu dàng xa xôi.

"Chính Phong đã lâu không gặp"

"Đúng, đã lâu không gặp"

Nói xong hai câu đó cả hai đều lim lặng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng Chính Phong lên tiếng trước

"Anh Trí Mẫn mấy năm nay anh sống thế nào?"

"Vẫn tốt, thực ra cũng bình thường chẳng có gì đặc biệt."

Phác Trí Mẫn cố tỏ ra thoải mái, Không để ý lúc đó Chính Quốc chăm chú nhìn mặt anh

"Anh cho em biết cách liên lạc đi, hôm nào có thời gian chúng ta gặp nhau"

"Được." 

Phác Trí Mẫn đọc số điện thoại của mình.

"Vậy...tạm biệt"

"Tạm biệt"

Cúp máy xong anh trả điện thoại cho Điền Chính Quốc nhưng cậu không nhận 

"Lưu số điện thoại của anh vào"

Anh nhìn cậu, không nói gì chỉ lặng lẽ ghi số điện thoại mình vào. 

Bữa ăn tối trôi qua trong không khí nặng nề, thậm chí kéo dài đến lúc họ ra về.

Phác Trí Mẫn xuống xe, quay đầu nhìn cậu vẻ áy náy

"Cảm ơn đã đưa về"

Cậu gật đầu phóng xe đi.

Phác Trí Mẫn đứng mãi ở đó, như không hiểu vừa xảy ra chuyện gì, không biết anh đã đứng bao lâu, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt lạ lùng của người qua đường mới sực tỉnh, vội rảo bước về nhà.

.

.

.

Sắp hết giờ làm việc Kim Thái Hanh kéo tay Phác Trí Mẫn lao xuống cầu thang, một lúc lâu sau họ mới xuống được tầng một, bỗng y kêu lên

"Trời ơi tao quên đồ mày đứng đây nhé tao xuống ngay."

Phác Trí Mẫn đứng đợi ngoài cửa chợt cảm thấy gáy nóng ran. Anh quay ngoắt lại quả nhiên bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Hóa ra là Điền Chính Quốc

Trái tim anh nhảy vọt lên Điền Chính Quốc đến tìm mình ư? Đã một tháng trôi qua kể từ bữa ăn tối đó, cả hai người không hề liên lạc với nhau. Có phải lần này cậu đến tìm anh không? 

Chân bất giác bước về phía cậu

"Sao cậu lại đến đây?"

"Tôi chờ một người."

"Chờ..." Biết mình lại lỡ lời anh vội im bặt.

"Điền Chính Quốc!" Cùng với tiếng nói trong trẻo, một chàng trai mảnh khảnh, xinh đẹp xuất hiện, Phác Trí Mẫn cảm thấy tức thở 

"Người tôi chờ đã đến, tôi đi trước đây." 

Điền Chính Quốc điềm tĩnh nhìn anh rồi đến bên chàng trai kia hai người sánh vai nhau đi.

"Được tạm biệt" Anh mấp máy môi.

Phác Trí Mẫn đứng chết lặng nhìn theo hai người đi về phía bãi đỗ xe, bỗng không còn sức để cử động đôi chân, khi Kim Thái Hanh chạy đến kéo tay lôi đi anh mới sực tỉnh

"Đi thôi, sao lại đứng ngây ra thế? Nhanh lên, kẻo lại không kịp hóa trang..."

Không cần hoá trang, bộ dạng Phác Trí Mẫn đã đủ ngây ngô cử chỉ chậm chạp, hoàn toàn có thể làm nổi bật một Kim Thái Hanh nhanh nhẹn, hoạt bát

___________________________

Điền Chính Quốc lại đứng chờ người ấy.

Phác Trí Mẫn nhìn qua cửa sổ, Chính Quốc trang nhã gọn gàng trong bộ trang phục giản dị, quần âu áo sơ mi đứng đợi dưới lầu. Trong tháng này, cách bốn năm ngày cậu lại đứng đó cùng đi với chàng trai kia.

Hôm nay là cuối tuần, cậu lại đến

Trước đây chưa bao giờ cậu đợi anh.

"Trí Mẫn Trí Mẫn" Kim Thái Hanh lại gọi rối rít

"Hôm nay là ngày nghỉ mày lại đi với tao đi..."

"Được rồi."

"Cái gì mày có biết tao định đi đâu không?"

"Lại vẫn gặp gỡ đối tượng chứ gì!" Phác Trí Mẫn chán nản nói.

Thấy lần trước anh làm đúng "yêu cầu" y nhất định không buông, tuần nào cũng bắt anh đi cùng làm "chân gỗ" cho mình.

Có điều làm chân gỗ cho y cũng rất thú vị, đằng nào anh cũng không phải lo lắng đến hình ảnh của mình, để ý đến mình hay không, chỉ cần đến ăn cơm và nhìn Kim Thái Hanh uốn éo cũng thấy thú vị rồi.

"Vậy hôm nay đi gặp ai?" Phác Trí Mẫn lơ đãng.

"Ha... ha một trang nam nhi tuấn tú, bác sỹ ngoại khoa, ăn cơm Tây nhé ha.. ha!"

Điệu bộ của y làm anh bật cười. Tuy nhiên cũng phải thừa nhận y cũng giỏi, đối tượng ngày càng ưu tú, chỉ có điều đến giờ vẫn chưa có ai nào chính thức cắn câu

Hôm nay để kịp giờ hẹn Phác Trí Mẫn ra về đúng giờ, vì vậy không thể tránh được cuộc chạm trán với Điền Chính Quốc ở tầng trệt. Anh đành cúi đầu đi qua không ngờ Kim Thái Hanh lại đứng lại, giận dữ nhìn chằm chằm vào mặt chàng trai đi cạnh Chính Quốc

"Quá đáng thế là cùng!"

Kim Thái Hanh nghiến răng nói. Phác Trí Mẫn chưa kịp phản ứng đã bị y kéo đến trước mặt Điền Chính Quốc và chàng trai kia

"Hồ li tinh, lại định tán tỉnh người khác hả" Kim Thái Hanh áp sát chàng trai nói giọng đe dọa

"Còn anh vẫn muốn đưa người ta đi cưa cẩm đàn ông hả?"

Anh chàng nhìn Thái Hanh vẻ khiêu khích

Hai người càng nói càng to tiếng. Phác Trí Mẫn ngơ ngác nhìn họ không biết phải làm gì, lúng túng nhìn Điền Chính Quốc

"Chào!"

Sắc mặt Chính Quốc rất xấu, cũng phải thôi người tình bị mắng là "hồ li tinh" ai còn vui được.

"Xin lỗi, cậu ấy nóng nảy nhưng không có bụng dạ gì đâu" Phác Trí Mẫn bênh vực Kim Thái Hanh

Mắt Điền Chính Quốc ánh lên vẻ thù hận, giọng lạnh lùng

"Anh định đi xem mắt?"

"Không à... phải..." Phác Trí Mẫn không biết nói thế nào nhưng thái độ ngập ngừng ngược lại càng khiến người ta khẳng định

Điền Chính Quốc im lặng nghiêm mặt bỏ đi.

"Chính Quốc chờ em với" Chàng trai vừa cãi nhau với Kim Thái Hanh thấy cậu bỏ đi vội vã chạy theo 

Lúc đó Phác Trí Mẫn không có thời gian nghĩ đến tâm trạng của mình, bởi vì thái độ của y thật kỳ quặc cậu ấy... òa khóc ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro