5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời chuyển dần về phía Tây ráng chiều dày đặc.

Đứng trước cửa sổ phòng làm việc ở tầng mười, Điền Chính Quốc bỗng cảm thấy lạ lùng, không hiểu sao hôm nay mình lại có tâm trạng đứng ngắm ráng chiều.

Có lẽ bởi vì người ấy đã trở lại.

Vừa đẩy cửa bước vào, Vân Hi đã nhìn thấy Chính Quốc đứng cạnh của sổ, quay lưng về phía mình ngón tay kẹp điều thuốc, con người cậu có vẻ chơi vơi... chơi vơi? Vân Hi không tin vào mắt mình. Tại sao Vân Hi lại dùng từ đó để nói về luật sư Điền, một người vốn luôn điềm tĩnh và tự tin?

Nghe tiếng mở cửa, Điền Chính Quốc quay lại hỏi "Chuyện gì thế?"

"À" Vân Hi bừng tỉnh, nói nhanh

"Luật sư Điền, ông Cố Lâm Thần phó tổng công ty Tô Thị đã đến."

"Mời ông ta vào" 

Điền Chính Quốc dứt mạch suy nghĩ, tập trung vào công việc. Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, 5 giờ rồi mà người ấy vẫn chưa đến.

Khó khăn lắm mới tiễn Cố Lâm Thần về, Điền Chính Quốc mệt mỏi dựa người vào tay nghế nhắm mắt thư giãn đột nhiên một bàn tay đập bốp vào vai làm cậu choàng tỉnh, cậu ngao ngán mở mắt

"Anh Thạc Trấn hả?"

Sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Chính Quốc từ chối làm nghiên cứu sinh đến làm việc ở "Văn phòng luật sư" cùng với Kim Thạc Trấn, hiện họ đang hợp tác với nhau. Kim Thạc Trấn và một người bạn khác – Mẫn Doãn Kì cũng là đồng nghiệp, đều là đàn anh cũ của Chính Quốc. Mẫn Doãn Kì học trước cậu một khoá, còn Kim Thạc Trấn đã tốt nghiệp trước đó 

Người đàn ông cực kỳ khôi ngô, đường bệ đến ngồi đối diện Chính Quốc, hai chân vắt chéo hỏi

"Hết giờ em định làm gì ?"

Điền Chính Quốc không buồn ngẩng đầu lên

"Tăng ca"

"Không phải chứ!" Kim Thạc Trấn kêu lên "Hôm nay là ngày nghỉ mà!'

"Ngày nghỉ thì sao?"

"Đây đích thực là câu nói của một Điền Chính Quốc máu lạnh, vô tình, làm việc như điên"

Điền Chính Quốc nheo mắt

Kim Thạc Trấn vươn người về phía trước

"Chính Quốc anh muốn hỏi em, rốt cuộc em bị làm sao hay là có bệnh khó nói?"

Đối với con người vô duyên như vậy, nếu chấp anh ta khác nào mình bị thần kinh. Vân Hi bước vào đặt hai tách cà phê lên bàn, Điền Chính Quốc hỏi 

"Hôm nay anh Phác có đến không?"

Vân Hi nghĩ một lát rồi lắc đầu  

"Dạ Không"

Điền Chính Quốc "ừ" để chứng tỏ mình đã biết nói với Vân Hi

"Không còn việc gì nữa, cậu có thể nghỉ sớm"

Vân Hi lắc đầu

"Hôm nay em không vội, bao giờ luật sư Điền về, có cần em mua chút gì ăn không?"

"Không cảm ơn!"

Vân Hi đi ra không giấu nổi thất vọng.

Kim Thạc Trấn cười khùng khục

"Cậu thư kí rõ ràng có ý với em, mối tình công sở cũng được đấy chứ !"

"Người ta là người đúng đắn anh đừng nói bừa" Điền Chính Quốc cảnh cáo Kim Thạc Trấn

Gỗ đá đến thế thì chịu thật! Kim Thạc Trấn thầm lắc đầu. Điền Chính Quốc đối xử với mọi người cả con trai đến phụ nữ luôn chu đáo lịch sự, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Cũng có nhiều hàng ngàn chàng trai, cô gái khổ sở với cái tên "Điền Chính Quốc"

Cũng không thể trách họ tự chuốc khổ vào thân. Không kể vẻ bề ngoài tuấn tú, chỉ riêng danh tiếng của cậu trong giới luật sư mấy năm gần đây lại thêm cái vẻ lạnh lùng rất đựoc mọi người ưa chuộng cũng đủ làm siêu lòng bất kỳ ai.

"Rốt cuộc gu của em như thế nào? Bao nhiêu người đẹp vây quanh, em không hề rung động không có chút thiện cảm..."

Anh chàng Kim Thạc Trấn càng nói càng hứng khởi, Điền Chính Quốc chỉ ừ hữ cho xong.

Có lẽ cũng thấy ngán màn độc diễn của mình, Kim Thạc Trấn không nói nữa nhưng lát sau hai mắt sáng bứng lên

"Anh biết rồi nhất định là cậu em Điền Chính Phong của chúng ta, xem chừng em đối xử với em ấy là tốt nhất"

Điền Chính Phong thường đến văn phòng luật sư này, nên Kim Thạc Trấn không lạ gì Chính Phong

"Em ấy là em trai em"

"Thôi đi, hai người đâu có quan hệ huyết thống" 

"Điều đó cũng chẳng thay đổi được gì." 

Thái độ Điền Chính Quốc vẫn thờ ơ, nhưng Thạc Trấn hiểu, cậu lắc đầu tỏ ý không muốn tiếp tục câu chuyện, sự cố chấp của cậu khiến Kim Thạc Trấn khó chịu

"Luật sư Điền" Vân Hi lại bước vào tay cầm bức thư

"Vừa rồi có một người đưa đến"

Điền Chính Quốc biết đó là cái gì

"Thế anh ấy đâu?"

"Anh ấy chỉ để lại cái này rồi đi luôn."

"Đi rồi sao?" 

"Đi bao lâu rồi?"

"Chưa đến một phút."

Cậu không kịp nghĩ vớ lấy chìa khoá xe và áo khoác chạy ra ngoài, Kim Thạc Trấn theo sau gọi

"Em đi đâu?" Nhưng Điền Chính Quốc hình như không nghe thấy.

Ở cửa Kim Thạc Trấn gặp Mẫn Doãn Kì vừa từ tòa án trở về

"Chuyện gì thế?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

Anh nhìn theo Điền Chính Quốc vừa đi khỏi, nói vẻ trầm ngâm

"Có lẽ em biết vì sao."

"Em biết? Mau nói đi, nói đi!"

"Vừa rồi ở tầng dưới em có gặp một người, thoạt đầu tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ đúng là em ấy"

"Ai ? Đừng có vòng vo" Kim Thạc Trấn có vẻ sốt ruột.

"Anh thấy Điền Chính Quốc là người thế nào?" Mẫn Doãn Kì không trả lời ngay mà hỏi lại.

"Lãnh đạm, lý trí, khách quan" Kim Thạc Trấn nói giọng phán xét.

"Vậy người đó chính là sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan của Chính Quốc" Kim Thạc Trấn vẫn trong mắt tò mò

"Là bạn trai trước đây của Chính Quốc"

Dù không cùng một khóa nhưng cùng ở một ký túc xá Mẫn Doãn Kì rất hiểu tình hình của Điền Chính Quốc.

"Bạn trai ư?" 

"Chính Quốc đã từng có bạn trai sao?"

"Đúng, về sau em ấy Đi Mỹ nên đã chia tay với Chính Quốc"

"Ý em là..." 

"Điền Chính Quốc bị người ta đá ư?"

"Đúng vậy hơn nữa lại không một lời tạm biệt, khi em ấy đi rồi Chính Quốc mới biết tin. Chuyện này hồi ấy cả trường đều biết, Chính Quốc đau khổ một thời gian, uống rượu, hút thuốc... cả trường ai chả biết"

"Không phải chứ..." 

Kim Thạc Trấn không thể tưởng tượng ai có thể lại bỏ rơi Điền Chính Quốc. Hèn nào cậu ta không thèm đếm xỉa đến người khác, thì ra chim sẻ sợ cành cong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro