15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những người dường như nhất định sẽ gặp nhau, hơn nữa lại cùng một nguyên do như Phác Trí Mẫn và Điền Chính Phong

Bây giờ, khi nhìn thấy anh Chính Phong lại mỉm cười, nụ cười ấy đau đớn thế nào chắc không ai hình dung được.

Haizz! Điền Chính Phong đã lâu không gặp.

"Trí Mẫn cuối cùng cũng gặp lại anh"

Đúng vậy, cuối cùng họ cũng gặp nhau.

"Anh đến thăm Chính Quốc à?"

"Anh ấy vừa ngủ, nếu có thời gian anh có thể cùng tôi tới nhà anh ấy không? Tôi cần lấy giúp anh ấy một ít đồ dùng"

"Cũng được"

"Em ấy... không sao chú?"

"Không sao. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi chú ý ăn uống là ổn."

"Thế thì tốt rồi" Phác Trí Mẫn nói nhỏ.

Trên đường đi, họ cũng chỉ trao đổi với nhau về những chuyện gần đây.

"Tôi đã định đi gặp anh từ lâu, nhưng công ty điều động công tác bận quá mãi mới tranh thủ về được một chuyến Chính Quốc lại đột nhiên bị ốm. Cuối cùng, tôi cũng đã trải nghiệm sự vật vả của một người trưởng thành đi làm"

"Tôi không ngờ cậu lại trở thành một chàng trai mạnh mẽ như vậy!"

"Anh cũng thế đấy thôi? Hồi xưa, anh cầm máy ảnh chụp chơi vậy mà về sau lại trở thành phóng viên ảnh chuyên nghiệp"

"Bây giờ tôi cũng chỉ chụp chơi thôi"

"Nếu sếp của anh mà nghe được những lời này chắc sẽ giận lắm... Đến rồi, ở đây"

Điền Chính Phong dừng lại, lấy chìa khóa mở cửa Phác Trí Mẫn chần chừ một lát rồi cũng vào theo.

Nhà của Điền Chính Quốc ở tầng mười hai của một khu chung cư cao cấp, phòng rất rộng nhưng ít đồ đạc, không hề có vật nào thừa, chỉ có bộ ấm chén trên bàn và mấy cuốn tạp chí để trên giá là minh chứng cho việc căn hộ này vẫn có người ở.

"Mấy năm nay anh ấy bận nhiều việc, thỉnh thoảng chúng tôi mới gặp nhau."

Điền Chính Phong vừa thu xếp đồ vừa nói. Đến mở tủ lạnh ra cậu ấy ngao ngán lắc đầu

"Quả nhiên chẳng có gì, anh ấy có lẽ là người không biết tự chăm sóc bản thân nhất trên đời. Lần trước đến đây, thấy anh ấy đang ăn mì ăn liền tôi mới kéo anh ấy đi siêu thị không ngờ lại gặp anh đó Trí Mẫn"

Điền Chính Quốc vẫn vậy sao anh lại không biết? Cậu luôn có chuyện quan trọng hơn ăn uống để làm.

"À đúng rồi"

Điền Chính Phong bỗng nhiên nói

"Tôi sắp kết hôn anh biết không? Chú rể là sếp của tôi chúng tôi gặp nhau rất lãng mạn nha"

Phác Trí Mẫn ngạc nhiên nhìn Điền Chính Phong

"Cậu sắp kết hôn ư?"

"Đúng vậy tôi sắp kết hôn"

"Trước đây, tôi không hiểu gì nên mới nói những lời đó với anh về sau mới biết có những thứ không thể tranh giành được, với Chính Quốc lòng tôi đã nguội lạnh từ lâu"

"Vì sao?"

"Có lẽ vì tôi không thể kiên nhẫn chờ đợi được như anh ấy. Anh ấy có thể chờ đợi hết năm này sang năm khác trong vô vọng, nhưng tôi thì không thể."

Điền Chính Phong trầm mặc giây lát rồi nói

"Khoảng ba năm trước khi Chính Quốc thắng một vụ án lớn, tôi và mấy người bạn trong văn phòng anh ấy đến chúc mừng hôm đó anh ấy uống say nên tôi phải đưa về. Chính Quốc nôn đến mê man khi tôi đang dọn dẹp giúp anh ấy đột nhiên anh ấy ôm chặt lấy tôi hỏi dồn dập "Tại sao anh không trở về? Em sắp từ bỏ tất cả rồi, tại sao anh vẫn không chịu trở về"

Chính Phong ngừng lại cười chua chát.

"Nếu những lời đó vẫn chưa đủ khiến tôi tuyệt vọng thì... Anh lại đây với tôi"

Điền Chính Phong kéo Phác Trí Mẫn vào phòng làm việc rút ra một cuốn sách, lật một trang đưa cho anh

"Đây là do tôi vô tình phát hiện ra, không chỉ cuốn này..."

Đờ đẫn nhìn vào trang sách, Phác Trí Mẫn thấy những câu thơ viết vội từ nét chữ viết láu có thể cảm nhận được nỗi day dứt, đau khổ khôn cùng của người viết lúc đó.

Gập cuốn sách lại Phác Trí Mẫn không còn nghe thấy những gì Điền Chính Phogn nói nữa.

"Lúc nhỏ, mẹ Chính Quốc thường ôm tôi nói nếu dì ấy có một cậu con trai đáng yêu như thế này thì tốt quá, mẹ tôi đứng bên nói hay là hai nhà đổi con cho nhau. Điền Chính Quốc thông minh hiểu chuyện từ nhỏ nên có lẽ mẹ tôi quý anh ấy còn hơn cả tôi."

Trên đường về bệnh viện, Chính Phong kể lại chuyện cũ

"Đến giờ tôi vẫn còn nhớ hình dáng của dì tiếc là ...."

"... Cha mẹ Chính Quốc mất như thế nào?"

"Tôi cũng không rõ lắm lúc ấy tôi mới chín tuổi. Hình như gặp tai nạn chú bị ngã từ tầng bốn xuống còn dì sức khỏe vốn đã không tốt, đau buồn sinh bệnh nên không lâu sau cũng ra đi theo chú"

Như nhớ ra điều gì, ngừng một lúc Chính Phong lại tiếp

"Có lần tình cờ tôi nghe mẹ nói sau khi dì ấy mất mới phát hiện số thuốc trị bệnh vẫn còn nguyên trong ngăn kéo có thể dì ấy muốn tự sát"

"Tự sát?!"

Phác Trí Mẫn sững sờ. Lúc đó Điền Chính Quốc mới mười tuổi, sao mẹ cậu có thể nhẫn tâm như vậy?

"Có lẽ vì dì ấy quá yêu chồng" Chính Phong tư lự, rầu rĩ nói

"Thực ra Chính Quốc rất giống mẹ..."

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc họ đã đến bệnh viện gặp cô y tá quen Chính Phong ở hành lang, cô ta nói

"Bạn trai anh vừa được thay chai nước truyền giờ lại ngủ rồi"

Điền Chính Phong cảm ơn cô y tá, cười giải thích

"Anh ấy là anh trai tôi"

Đi đến cửa phòng Chính Phong bỗng đưa cho Trí Mẫn các túi đựng đồ đang cầm trong tay

"Anh vào đi, tôi không vào nữa."

Đồ đạc không nhiều, nhưng Phác Trí Mẫn có cảm tưởng chúng nặng đến mức anh không đủ sức mang.

"Trí Mẫn" Điền Chính Phong vui vẻ mỉm cười với anh

"Không phải tôi thua anh mà tôi thua Chính Quốc"

Nhìn theo Điền Chính Phong đi xa dần, Phác Trí Mẫn không biết nói gì để giữ cậu ấy lại.

Phòng không khóa Phác Trí Mẫn đẩy cửa bước vào. Đó là căn phòng đôi một cái giường còn trống, giường của cậu cạnh cửa sổ. Tiếng mở cửa không làm Chính Quốc thức giấc, cậu được truyền nước vẫn đang ngủ.

Trái tim Phác Trí Mẫn như bị một sợi dây vô hình siết chặt anh tiến đến bên cậu, nó lại thít chặt thêm một chút

Điền Chính Quốc nằm trên giường, khuôn mặt gầy gò xanh xao, cặp lông mày trong giấc ngủ cũng cau lại. Sau khi gặp lại, thực ra chưa lúc nào anh nhìn kĩ cậu bây giờ có thể ngắm kỹ hơn rồi. Anh bất giác đưa tay vuốt hàng lông mày cau lại của cậu khẽ đụng vào hàng mi khép chặt. Tưởng tượng nếu chủ nhân thức giấc nhất định sẽ là đôi mắt với cái nhìn lạnh lùng, thậm chí đầy giễu cợt. Cuối cùng tay anh vô tình nhích xuống dừng lại ở đôi môi hơi tái của cậu. Nghe nói, những người có đôi môi như vậy phàn lớn đều bạc tình.

Chính Quốc sao em không như vậy? Lẽ nào em không hiểu, anh không thể trở lại như ngày xưa, như năm năm trước, trong năm năm đó mọi thứ đều thay đổi

Sau đó, trước khi ý thức được mình đang làm gì đôi môi anh đã thay những ngón tay. Cặp môi của Phác Trí Mẫn hơi lạnh do vừa từ ngoài vào môi Điền Chính Quốc lại ấm nóng, nhưng hơi ấm này khiến anh xót xa nước mắt anh ứa ra, từng giọt lăn xuống.

Mãi đến khi... tay anh bị một bàn tay nắm chặt.

Điền Chính Quốc!

Em tỉnh rồi ư?

Trong một thoáng đầu óc Phác Trí Mẫn trở nên trống rỗng, mắt bị mờ bởi nước mắt khuôn mặt Điền Chính Quốc mơ hồ nhưng giọng nói phẫn nộ vẫn rất rõ

"Anh đang làm gì vậy?" Chính Quốc nghiến răng

"Phác Trí Mẫn rốt cuộc anh có ý gì?"

"Anh..."

Phác Trí Mẫn vừa mở miệng đã vội im bặt, mọi ý nghĩ bay đâu mất. Trong mấy giây anh bối rối nhìn cậu, cảm thấy bàn tay mỗi lúc càng bị siết chặt như hận không thể bóp nát nó cho thỏa lòng. Anh cố nén nước mắt nhưng không thể cứ thế tuôn ra như suối

Sao lại như vậy? Anh nghe rất rõ vật từng kiên cố trong mình đang bị đập vỡ, âm thanh của nó khiến anh hoảng sợ. Nhưng vẻ mặt dữ dằn của Điền Chính Quốc lại khiến anh mềm lòng, anh cũng không biết mình đang làm gì chẳng phải anh muốn đoạn tuyệt với quá khứ, kể cả với cậu? Nhưng vừa rồi anh đã làm gì? Phác Trí Mẫn hoàn toàn mất phương hướng.

Chạy đi thôi! Ý nghĩ vừa mới lóe lên, lập tức thúc đẩy biến nó thành hành động. Không biết bằng sức mạnh nào mà anh có thể thoát khỏi bàn ta siết chặt như kìm của cậu vụt chạy ra ngoài.

Sau lưng giọng Điền Chính Quốc quát to

"Phác Trí Mẫn anh dám đi?"

Đáng chết

Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mẫn mở cửa cậu ngồi bật dậy dứt dây truyền ở tay, định chạy ra cửa ngăn lại. Nhưng do nằm lâu, chân rất yếu nên loạng choạng ngã vật ngay tại giường.

Phác Trí Mẫn không hề biết chuyện này

Anh hoảng loạn theo một nhóm người đi vào thang máy, những người cùng đi thoạt nhiên nhìn chàng trai mắt đỏ hoe chạy vào thang máy, nhưng lập tức họ trở về với suy nghĩ riêng của mình. Cũng phải thôi, bệnh viện là nơi hàng ngày chứng kiến bao nhiêu tình huống sống chết vui buồn, một người đẫm nước mắt đi vào thang máy có gì là lạ?!

Ra khỏi thang máy yên tĩnh, tiếng ồn ào ở hành lang đập vào tai khiến anh choáng váng. Hành lang rất đông người bỗng nhiên Phác Trí Mẫn không biết mình phải đi hướng nào

"Đi đâu bây giờ?"

Chẳng phải anh đã sớm biết đó sao? Thế giới rộng lớn như vậy, thế mà không nơi nào không có Điền Chính Quốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro