14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó Phác Trí Mẫn liên tục phải đi chụp hình ngoại cảnh. Công việc chụp ảnh hôm nay khá thuận lợi, anh trở về tòa soạn từ rất sớm. Ở phòng rửa tay anh bắt gặp chị Dư Tuệ và mấy đồng nghiệp đang rôm rả bàn tán chuyện gì đó. 

"Trí Mẫn chắc em không phải làm chuyên mục mà chủ biên giao nữa rồi"

"Sao ạ?"

"Hạ Vũ chưa gặp nhân vật nổi tiếng thì đã bị từ chối thẳng thừng. Lúc đầu cậu ta còn tự mãn lắm bây giờ thì mất mặt rồi, giọng chị nói có vẻ rất đắc ý"

"Đúng thế, nghe đâu gọi điện đến văn phòng nhưng đều do trợ lí nghe điện thoại, viện cớ luật sư bị Điền ốm"

"Bị ốm?"

Phác Trí Mẫn đang định đi, nghe vậy vội dừng lại hỏi

"Thật sao?"

"Chắc chắn là giả bộ thôi, hôm qua chị còn nhìn thấy cậu ta trên tivi mà."

Những chương trình truyền hình vừa phát sóng thường được làm từ trước có lẽ nào cậu ốm thật

Phác Trí Mẫn ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc rối bời. Thỉnh thoảng lại tự giễu cợt bản thân mình sao phải quan tâm đến cậu ta đến thế?

"Trí Mẫn anh có điện thoại" Một người đồng nghiệp đưa điện thoại cho anh

"Hình như người này đã gọi hai lần từ sáng đến giờ rồi"

Phác Trí Mẫn cầm điện thoại lên nghe

"A lô! vâng... Xin chào..."

"Phác Trí Mẫn phải không" Giọng người đàn ông trong điện thoại nghe rất trầm ấm

"Là tôi, Mẫn Doãn Kì đây"

.

.

Quán cà phê serendipity mà Mẫn Doãn Kì hẹn anh nằm trên con đường phía Đông thành phố

Sau một hồi hàn huyên

"Tìm em khó quá, may có lần tôi nghe Chính Quốc nói em là phóng viên ảnh của tập đoàn KM"

Thấy Phác Trí Mẫn ngơ ngác Mẫn Doãn Kì bật cười

"Sao thế, nhắc đến Chính Quốc em thấy lạ lắm sao?"

Thực ra Điền Chính Quốc chẳng nói gì hết

Người phục vụ đưa thực đơn đến.

Chọn xong đồ uống Mẫn Doãn Kì đi vào vấn đề chính

"Chắc em cũng ngạc nhiên lắm khi tôi tìm đến"

Đúng là rất ngạc nhiên, người đàn ông điển trai lịch thiệp này tuy Phác Trí Mẫn có quen nhưng không thân thiết lắm. Trong một thời gian dài ấn tượng của anh về anh ta chỉ là bạn cùng phòng của Điền Chính Quốc

"Thú thật tôi nghĩ mãi không hiểu, vì sao hồi đó em trở thành người yêu của Chính Quốc. Bởi vì em cũng biết, có bao nhiêu người đẹp mê cậu ta, trong đó không ít người có ưu thế hơn em"

Phác Trí Mẫn không rõ tại sao tự nhiên Mẫn Doãn Kì nhắc lại chuyện cũ vào lúc này, anh không nói gì chỉ yên lặng nghe

"Chắc em không tưởng tượng được hồi đó bọn tôi tò mò về em thể nào đâu, sau này gặp rồi thì ai cũng ngạc nhiên. Điền Chính Quốc vốn điềm tĩnh, ai cũng nghĩ người yêu em ấy phải là người chín chắn, hiểu biết, nhưng em..."

Mẫn Doãn Kì lúng túng

"Em hoàn toàn không giống những gì bọn tôi hình dung".

"Thú thực, lúc đầu tôi cũng không đặt niềm tin vào mối quan hệ của hai người, nhưng Chính Quốc ngày càng tỏ ra giống một chàng sinh viên hai mươi tuổi bình thường. Em ấy thường bị cô làm cho phát cáu, có lúc còn vui vẻ để bọn tôi sai giặt quần áo cho cả phòng. À, phải rồi, chính là lần sinh nhật em ấy..."

Những chuyện đó đã xảy ra với Điền Chính Quốc ư? Quả là khó tin.

Hôm sinh nhật Điền Chính Quốc, anh đi khắp thành phố mà vẫn không tìm được món quà vừa ý, cuối cùng hơn mười giờ đêm mới thất thểu đứng dưới sân khu ký túc xá. Trên tay chẳng có quà, anh đành chúc mừng sinh nhật suông.

Điền Chính Quốc giận dỗi "Hôm nay anh đi đâu vậy? Quà đâu?

Dĩ nhiên Phác Trí Mẫn chẳng lấy ra được gì. Điền Chính Quốc lườm anh một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn giương cờ trắng đầu hàng "Thôi được rồi, anh nhắm mắt lại đi".

Anh nghe lời sau đó Chính Quốc cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ.

Phác Trí Mẫn còn nhớ sau khi mở mắt anh đã thảng thốt kêu lên "Chính Quốc, hôm nay không phải là sinh nhật anh"

Tách cà phê hơi chao đảo rồi rơi "cạch" xuống bàn.

Tại sao người đàn ông này bỗng dưng lại nhắc nhiều đến quá khứ như vậy? Đừng kể nữa được không?

"Anh hẹn em đến đây, bảo là có chuyện muốn nói, chính là những chuyện này ư?" Phác Trí Mẫn ngắt lời.

Mẫn Doãn Kì dừng lại, mặt không chút cảm xúc, nhìn anh rồi lắc đầu nói

"Trí Mẫn em thật tàn nhẫn".

Đúng thế, với ai anh cũng tàn nhẫn

Mẫn Doãn Kì không nói thêm lời nào, lẳng lặng lấy giấy bút trong túi viết mấy chữ rồi đưa cho anh. Phác Trí Mẫn cầm đọc, đó là tên một bệnh viện và số giường bệnh.

Cái gì thế này?

"Với cách làm việc như em ấy, chết non cũng không lạ, huống hồ là bệnh xuất huyết dạ dày "cỏn con..."

Giọng Mẫn Doãn Kì bỗng chuyển lạnh

"Tôi đưa địa chỉ bệnh viện cho em, đến hay không là tùy. Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phác Trí Mẫn..!"

Giọng Mẫn Doãn Kì chất đầy sự trách móc "Làm người không nên quá ích kỷ!"

Nói xong, anh ta tính tiền rồi bỏ đi, để lại Phác Trí Mẫn ngồi chết lặng trên ghế, đờ đẫn vì thông tin vừa rồi. Bóp chặt mảnh giấy trong tay. Xuất huyết dạ dày, bệnh viện, Chính Quốc... Do anh sao? Hóa ra là do anh?

Cà phê đã nguội Phác Trí Mẫn rời khỏi quán, bên ngoài trời đã đổ mưa từ lúc nào. Sao lại mưa vào lúc này? Cơn mưa còn không có dấu hiệu ngừng, ngày một rả rích.

May mà vẫn bắt được taxi, tài xế là một chàng trai trẻ cởi mở anh hỏi địa chỉ cần đến.

Trên đường đến nơi cần đến mắt anh luôn hướng ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài lướt qua trước mặt Phác Trí Mẫn anh cũng không biết đang nhìn thấy gì. Dọc đường không hề gặp đèn đỏ, họ đến bệnh viện rất nhanh, anh dễ dàng tìm được phòng bệnh của Điền Chính Quốc. Phác Trí Mẫn đứng ngoài cửa cánh tay nặng như đeo đá không thể nào giờ lên gõ cửa.

Hay là bỏ đi? Nhưng chân anh cũng trở nên nặng nề. không thể cất bước.

Có một khoảnh khắc Phác Trí Mẫn cảm thấy mình sẽ đứng mãi như thế không dám tiến đến gần, cũng không thể rơi xa cho dù vũ trụ biến đổi, sông cạn đá mòn, anh sẽ mãi mãi đứng ngoài cửa phòng bệnh của cậu.

Nhưng làm gì có mãi mãi? Cái cần đến sẽ đến muốn trốn cũng không thể. Cửa đột nhiên được mở ra từ phía trong Phác Trí Mẫn không kịp tránh, đứng ngây ra đối diện với người vừa mở cửa.

Điền Chính Phong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro