17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc vai hề này mi còn định diễn đến bao giờ!

"Vậy anh nói đi! Anh muốn gì ở tôi? Là người tình bí mật của anh ở Trung Quốc hay chỉ là vụ ngoại tình đáng xấu hổ của anh? Phác Trí Mẫn nói cho anh biết, anh đừng ảo tưởng" Cậu cố gắng kìm chế, mới không đến bóp cổ anh

"Không phải... Anh và... anh và anh ấy..."  Bị cơn thịnh nộ bất ngờ của cậu làm cho sợ hãi, Phác Trí Mẫn lắp bắp không nói thành câu

Chuyện giữa anh và Kim Nam Tuấn không phải một hai câu có thể nói rõ được, anh bối rối không biết nói thế nào. Điều duy nhất anh có thể nghĩ ra chỉ là

"Anh đã ly hôn"  Anh buột miệng, nhờ đó cũng trấn tĩnh hơn và nhắc lại như một cái máy 

"Anh đã ly hôn!" Phác Trí Mẫn nhắc lại

Ly hôn? Điền Chính Quốc tái mặt, sự phẫn nộ biến thành nụ cười gằn đáng sợ 

"Anh dựa vào đâu để cho rằng tôi cần một người đã ly hôn?"

Phác Trí Mẫn sững người, mắt tối lại vai rũ xuống. Đã lường trước tình huống này cơ mà? Vì sao còn đến đây để cho con tim lại chết thêm lần nữa? Chỉ vì mấy câu thơ ấy, vì bức ảnh ấy, sao mình lại nực cười đến vậy!

Nhưng anh vẫn muốn cho cậu biết

"Anh và anh ấy không phải như vậy..." Phác Trí Mẫn định thanh minh.

"Đủ rồi!" Điền Chính Quốc không kìm được ngắt lời anh

"Không cần miêu tả quan hệ của vợ chồng anh, nếu anh muốn được an ủi, chia sẻ thì anh đã tìm nhầm người rồi."

Môi anh mấp máy nhưng không ra tiếng. Nói hay không thực ra cũng có khác gì đâu? Sự thể đã không thể cứu vãn.

"Anh đi đây" 

"Xin lỗi đã làm phiền em"

Cậu không ngăn cản, hình như đang rơi vào mê cung rối rắm, không thể lý giải nào đó.

Vừa mở cửa, nghe thấy tiếng của cậu

"Chờ đã"

Anh quay đầu thấy cậu đứng lên cầm chìa khóa xe trên bàn

"Tôi đưa anh về."

Phác Trí Mẫn mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu, lắc đầu

"Không cần anh về một mình cũng được."

"Anh hoàn toàn có thể" Giọng cậu châm biếm

"Nhưng nếu xảy ra bất trắc thì tôi sẽ là nghi phạm đầu tiên. Lúc đó sao tránh khỏi dây dưa đến nhau"

Đúng là tư duy của luật sư! Quả là thấu đáo Phác Trí Mẫn đành nhượng bộ

"Vậy thì phiền em"

"Đây là lần cuối cùng" Điền Chính Quốc nói.

.

.

Phác Trí Mẫn chưa bao giờ đi xe với tốc độ kinh khủng như vậy. Người lái mặt bình thản xe lao vun vút. Khi dừng lại mặt anh tái mét, chân đứng không vững nhưng cậu thì ung dung như người vừa đi bách bộ

"Cho tôi một lý do" Cậu nhìn phía trước.

Anh ngước nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cậu bụng đau đến mức không thể đoán được ý cậu là gì.

"Nói với tôi là anh yêu tôi."

Phác Trí Mẫn lặng người, đột nhiên nghẹn giọng

"Chính Quốc anh..."

"Thôi!" Cậu ngắt lời anh đột ngột vừa thô bạo 

"Không cần nói nữa!"

Anh thảng thốt nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của cậu

Lát sau cậu nói

"Anh đi đi! Ngày mai tôi sẽ trả lời."

Có lẽ do say xe cả đêm đó Phác Trí Mẫn ngủ không yên. Sáng sớm nửa mơ nửa tỉnh, chuông điện thoại réo vang anh gần như lập tức nhận máy.

"A lô."

"Tôi đang ở tầng trệt anh mang chứng minh thư xuống."

Nói xong cậu ngắt máy luôn Phác Trí Mẫn không có cơ hội hỏi thêm, vội bật dậy mặc quần áo cầm chứng minh thư xuống lầu. Điền Chính Quốc đỗ xe ở bên đường anh chần chừ giây lát rồi quả quyết mở cửa xe vào trong.

"Mang chứng minh thư chưa?"

"Mang rồi" Phác Trí Mẫn băn khoăn 

"Cầm chứng minh thư làm gì?"

"Đến Cục dân Chính"

"Cục dân Chính?" Phác Trí Mẫn có vẻ mơ hồ

"Đúng vậy" Điền Chính Quốc nói như một chuyện không liên quan đến cậu 

"Chúng ta đi đăng kí kết hôn."

Kết hôn?! Phác Trí Mẫn kinh ngạc nhìn cậu tưởng nghe lầm

"Điền Chính Quốc...?"

"Không muốn thì xuống xe" Điền Chính Quốc không nhìn anh ném ra một câu.

Anh nhìn khuôn mặt cương quyết của cậu bỗng hiểu ra. Cậu đang ép anh, cũng đang ép chính mình. Bất chấp kết quả thế nào cậu muốn một cái kết, hơn nữa không còn cơ hội lựa chọn. Nếu bây giờ anh xuống xe thì có nghĩa giữa họ đã thực sự không thể cứu vãn.

Phác Trí Mẫn hít một hơi thật sâu

"Đi thôi"

"Anh chắc chắn chứ?"

Phác Trí Mẫn gật đầu tất cả đã được định đoạt, nhưng anh lại rất bình tĩnh

"Em còn nhớ em từng nói gì không? Sau này em nhất định là chồng anh, vậy tại sao anh không sớm thực hiện quyền lợi của mình cơ chứ"

Cậu nghiêng đầu, giọng cứng nhắc

"Còn thực tế đã chứng minh, suy nghĩ đó chỉ tạo nên sai lầm anh vẫn muốn đi vào vết xe đổ ư?"

Phác Trí Mẫn mỉm cười, nhắc lại

"Lái xe đi"

______________________

happi 1k lượt xemm💗🤞

mong mn tiếp tục ủng hộ và nhớ vote cho tuii với nhaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro