18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Cục Dân Chính đã có mấy đôi đến chờ, họ ngồi sát nhau thầm thì nói chuyện. Chỉ có anh và Điền Chính Quốc mỗi người đứng một góc như tượng, thu hút những cái nhìn hiếu kì của những đôi xung quanh.

Chàng trai mặt tròn ngồi cạnh Phác Trí Mẫn tò mò nhìn anh rất lâu khiến Phác Trí Mẫn bắt đầu cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lịch sự mỉm cười. Thấy vậy chàng trai cũng cười đáp lại rồi lân la bắt chuyện

"Hai anh cũng đến đăng kí?"

Ồ, hỏi hay lắm! Phác Trí Mẫn gật đầu.

Chàng trai nhìn Điền Chính Quốc vẻ ngưỡng mộ

"Chồng anh đẹp trai thế!"

"Này!" Chàng trai ngồi bên cạnh cậu ấy lập tức lên tiếng 

"Chồng em còn đẹp trai hơn!"

Phác Trí Mẫn bật cười. Hạnh phúc của họ sao mà tự nhiên thế đầy ắp như sắp trào ra ngoài... Anh nhìn Điền Chính Quốc cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể hiện bất kì biểu cảm nào.

"Hai anh quen nhau như thế nào?" Chàng trai lại bắt chuyện dường như rất tò mò về họ.

Quen nhau như thế nào ư? 

"Chuyện xảy ra lâu rồi."

Phác Trí Mẫn không tiện từ chối, anh nói vừa đủ hai người nghe

"Lúc đó em ấy mới vào đại học còn tôi thì đại học năm ba, thích chụp ảnh, thường mang máy ảnh chạy khắp nơi, một lần nhìn thấy em ấy đứng cạnh một cái cầu vậy là tôi bấm máy và bị em ấy phát hiện..."

"Em đi ra ngoài một lát"

Điền Chính Quốc đột nhiên đứng lên, ngắt lời anh, không đợi anh phản ứng mà đi luôn

Chàng trai nhìn theo Chính Quốc sự ngưỡng mộ ban đầu biến thành sự thông cảm

"Chồng anh lạnh lùng thế."

"Đúng đấy!" Phác Trí Mẫn  phụ họa.

Lát sau nhân viên hành chính xuất hiện không thấy Điền Chính Quốc trở lại, Phác Trí Mẫn ra ngoài tìm thấy cậu đứng ngoài cửa hút thuốc, quay lưng về phía anh

"Bây giờ anh đi cũng vẫn kịp" Nghe tiếng bước chân của anh, cậu nói mà không quay đầu lại

Biết cậu không nhìn thấy, nhưng anh vẫn lắc đầu

"Vào đi"

"Phác Trí Mẫn đây là lựa chọn của anh" Giọng cậu nặng nề vang lên 

"Bắt đầu từ bây giờ, coi như chúng ta dày vò lẫn nhau suốt đời em sẽ không buông tha anh"

Mới chớm thu tiết trời còn chưa lạnh lắm nhưng đột nhiên Phác Trí Mẫn cảm thấy hơi lạnh từ trong gió, lạnh từ bàn chân lên tới ngực.

Sau đó là những thủ tục Phác Trí Mẫn không khỏi băn khoăn, chỉ bằng mấy thứ đó, vài tờ giấy, một con dấu, mà có thể ràng buộc suốt đời hai con người vốn xa lạ nhau, bất luận họ từng như thế nào.

Hơn một tiếng đồng hồ trước anh còn chưa hề nghĩ rằng anh và cậu lại trở thành vợ chồng dường như sự thay đổi quá nhanh này khiến anh nghi ngờ những gì đang xảy ra có phải là hiện thực...?

"Kí tên đi" Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Điền Chính Quốc

"Bây giờ anh không còn cơ hội để hối hận nữa."

Lúc đó anh mới sực tỉnh thấy mình tần ngần quá lâu trước tờ giấy, vội kí nhanh vào vị trí được chỉ, đoạn đưa tờ giấy cho nhân viên hành chính.

"Thưa anh" Nhân viên hành chính cầm tờ khai nghi ngờ hỏi lại 

"Anh có thật lòng ưng thuận không?"

Sắc mặt Điền Chính Quốc rất xấu.

"Tất nhiên" Phác Trí Mẫn cười

Từ Cục Dân Chính đi ra Điền Chính Quốc ném chìa khóa cho anh

"Chuyển đồ đạc của anh đến nhà em"

Phác Trí Mẫn làm bộ không để ý câu nói châm biếm của cậu, nắm chặt chìa khóa trong tay, cảm giác bất an bỗng dưng lại đến. Nhanh quá nhưng liệu đây có phải là sai lầm tất yếu không?

Điền Chính Quốc rút trong cặp một tấm thẻ ngân hàng

"Mọi chi tiêu đều thanh toán ở đây, mật mã là XXXXX nhớ chưa?"

Phác Trí Mẫn gật đầu lại vội lắc đầu

"Không cần anh cũng có..."

Điền Chính Quốc nhìn vào mắt anh

"Em không muốn ngày đầu tiên sau khi cưới chúng ta đã cãi nhau về chuyện tiền nong."

Phác Trí Mẫn biết Điền Chính Quốc rất cố chấp, đành nhận tấm thẻ trong đầu lờ mờ cảm thấy có gì không ổn.

"Vậy còn em? Anh không hiểu sao cậu tự gạt mình sang một bên.

"Em phải đi Trùng Khánh một tuần" 

"Một giờ nữa máy bay cất cánh."

.

.

.

Có lẽ anh là chàng dâu cô đơn nhất trên thế giới này.

Buổi tối thứ ba sau khi cưới Phác Trí Mẫn ngồi thừ một mình trong căn hộ cao cấp ở tầng mười hai của cậu nhìn vào đống đồ vừa mang từ nhà đến.

Những thứ này để ở nhà bếp, những thứ này để ở phòng khách còn những đồ nghề làm ảnh này nữa... Anh cần một phòng tối. Còn quần áo để đâu? Trong phòng ngủ ư?

Có cần gọi điện hỏi Điền Chính Quốc? Anh nhìn máy điện thoại.

Phác Trí Mẫn do dự giây lát nhấc máy điện thoại gọi cho Điền Chính Quốc. Chuông reo ba hồi mới nhấc máy.

"A lô" Trong máy là giọng trầm ấm của cậu

"A lô" Phác Trí Mẫn nói xong mới nhận ra giọng mình không bình thường, vội trấn tĩnh 

"Anh đây."

"Có chuyện gì?"

"À, là thế này... đồ đạc của anh để đâu?"

Bên kia im lặng, tiếp đó là tiếng cười mỉa mai

"Điền phu nhân, chồng anh sức khỏe và tâm thần đều bình thường tạm thời chưa có ý định ly thân."

Cuộc gọi này thật tồi tệ, Phác Trí Mẫn nắm chặt điện thoại cuối cùng hỏi

"Bao giờ em về?"

"...Tối thứ sáu."

"Được anh chờ em" Phác Trí Mẫn buột miệng không kịp suy nghĩ, nói xong mới ý thức được câu nói quá nhiều hàm ý tự dưng nín thở.

Bên kia cũng im lặng, sau đó tút một tiếng trong điện thoại vọng ra tín hiệu tắt máy. Phác Trí Mẫn ngơ ngẩn, em ấy đã tắt máy! Em ấy không muốn nói chuyện với mình!

...

Điền Chính Quốc cúp máy đẩy cửa bước vào nhà hàng, tổng giám đốc công ty thương mại thấy cậu vào vội cầm ly rượu đứng lên

"Luật sư Điền đi đâu vậy. Nào lại đây tôi mời cậu một ly, buổi đàm phán hôm nay quả là thú vị."

Điền Chính Quốc vui vẻ nhận ly rượu, cụng ly với ông ta rồi uống cạn.

Ngoài chuyện phiếm và tâng bốc nhau, họ đã ăn uống được nhiều hơn một giờ đồng hồ tổng giám đốc đó nói

"Luật sư Điền tôi thấy chúng ta ăn uống cũng đã tàm tạm, hay bây giờ chúng ta đổi địa điểm?"

Cánh đàn ông lập tức hiểu ý, cười ồ lên.

Nhìn thái độ họ không nói cũng biết địa điểm muốn đổi là nơi nào cậu vội nói

"Tổng giám đốc và mọi người cứ tự nhiên, tôi phải về khách sạn."

Khó khăn lắm mới thoát ra được, Điền Chính Quốc không muốn trở về khách sạn ngay cậu quay người đi theo hướng ngược lại.

Trùng Khánh là một thành phố tráng lệ, dễ làm người ta bị hoa mắt, mất phương hướng. Điền Chính Quốc đi chầm chậm trên quảng trường nào đó lướt qua những người già, những đôi tình nhân, trẻ em tận hưởng bầu không khí yên tĩnh trong cái ồn ào của thành phố đang phát triển mạnh.

Đột nhiên có ánh đèn flash lóe sáng khiến cậu quay đầu, cách cậu mấy bước có người đang chụp ảnh

Đột nhiên nhớ đến Phác Trí Mẫn lần đầu tiên gặp anh cũng là trong thứ ánh sáng lóe lên từ máy flash như vậy. Sau đó cậu nhìn thấy một thiếu nữ tay cầm máy ảnh nhìn cậu cười.

Bất kì ai cũng không thích bị chụp hình trộm nhưng lúc đó cậu chẳng nói gì chỉ cau mày nhìn

Thoạt đầu chàng trai đó cảm thấy xấu hổ nhưng lập tức tỏ ra bạo dạn

"Này tôi đang chụp một cảnh rất đẹp, tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện?"

Vốn đã hơi bực mình định bỏ đi. Không ngờ anh đuổi theo hỏi

"Này, sao cậu lại bỏ đi?"

Trong những tình huống thế này mà không biết cách ứng phó một cách thông minh thì quả thật không đáng mặt sinh viên giỏi khoa luật

"Anh đang chụp ảnh phong cảnh cơ mà? Tôi nhường nó cho anh đấy."

Lúc đó anh mới đỏ mặt ấp úng nói

"Được rồi tôi thừa nhận chụp trộm cậu"

Biết nhận lỗi coi như được cứu, cậu quay người định đi nhưng anh vẫn lẵng nhẵng bám theo. Đi được một đoạn không chịu được cậu quay đầu hỏi

"Anh đi theo tôi làm gì?"

"Cậu chưa nói cho tôi biết tên là gì học khoa nào?"

"Vì sao tôi phải nói cho anh?"

"Cậu không nói làm sao tôi biết địa chỉ để gửi ảnh?"

"Không cần."

"Được" Anh gật đầu tỏ vẻ bất cần

"Vậy tôi đành rửa xong chạy khắp nơi hỏi thăm."

Cậu bất lực "Anh đứng lại."

"Làm gì thế? Cậu sợ tôi không tìm thấy ư?" Anh bướng bỉnh nói

"Mặc dù cả trường có mấy vạn sinh viên nhưng có chí thì nên. Tôi sẽ đi từng phòng hỏi thế nào cũng tìm được."

Nếu vậy cậu còn mặt mũi nào ở trong cái trường này nữa? Điền Chính Quốc bất lực nghiến răng

"Điền Chính Quốc khoa luật quốc tế năm nhất" Nói xong cậu đi thẳng bỏ đi, đi khá xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười của anh

Hai ngày sau, quả nhiên anh đến tìm thận trọng lấy ra bức ảnh như lấy một vật quý. Trong ảnh cậu đang trầm tư dưới ánh hoàng hôn"Cậu xem, lần đầu tiên tôi xử lý ánh sáng tốt như vậy đấy! Cậu đã nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua tán lá chưa?"

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt anh thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp... đi thẳng vào lòng cậu không thèm hỏi một tiếng thậm chí không kịp từ chối.

Phác Trí Mẫn là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của Điền Chính Quốc, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho cậu

Năm năm xa cách, một người đàn ông khác...

Điền Chính Quốc nhắm mắt.

Thừa nhận đi Chính Quốc, rằng mày đang phát điên lên vì ghen


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro