19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số đầu tiên tạp chí của công ti KM đã phát hành. Người đàn ông trẻ có nụ cười viên mãn trên trang bìa chính là nhân tài mới của nổi của giới kiến trúc, liên tục mấy năm giành giải lớn trong dự án kiến thiết triển lãm quốc tế, danh tiếng đang nổi như cồn.

Hôm nay được tan làm sớm nên anh ở lại công ti cùng ăn cơm với mọi người. Cơm tối xong, ai về nhà nấy, lên xe bus mới phát hiện đã lên nhầm tuyến xe. Tuyến này đi về hướng chỗ ở cũ của anh, Phác Trí Mẫn vội xuống xe ở bến sau. Nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ về nhà sớm quá đi dạo siêu thị khá lâu hơn chín giờ mới về nhà mở cửa thấy phòng thật trống trải

Anh đã vào nhà bếp, lấy những đồ vừa mua cho vào tủ, mì chính, dầu ăn, muối. Bếp chẳng có gì, không biết hàng ngày cậu ăn uống thế nào?

Trong phòng ngủ vẫn còn một ít quần áo chưa thu dọn. Mở tủ, bên trong treo đầy pajima, comple và áo sơ mi của cậu, đơn điệu và lạnh lẽo. Hình như Điền Chính Quốc rất thích màu xám anh treo quần áo của mình cạnh quần áo của cậu, rồi đứng ngắm nghía bất giác bật cười

Nhưng lại buồn

Điền Chính Quốc...

Điền Chính Quốc!

Cởi giày lên giường đi ngủ. Hai hôm nay Phác Trí Mẫn đều ngủ ngoài phòng khách, tự nhiên giờ lại không muốn thay đổi. Một cảm giác lạ lẫm ập đến ngay bản thân anh cũng không lý giải nổi, có lẽ vì ngày mai.

Ngày mai thứ sáu, Chính Quốc sẽ trở về.

Quần áo chưa kịp thay anh đã ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như anh nghe thấy có tiếng bước chân. Phác Trí Mẫn trở mình, lúc lâu sau mới tỉnh hẳn trong phòng tối om

Tỉnh dậy lần sau thì trời đã sáng rõ. Tung chăn dậy ư? Phác Trí Mẫn phân vân, có lẽ đêm quá lạnh anh đã vào phòng ngủ lấy chăn đắp chăng?

Nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt soi gương thấy phần tóc gáy và mái đã dài khá nhiều anh phải tranh thủ tìm chỗ sửa lại mới được. Chuẩn bị đồ đi làm, vừa mở cửa, anh bỗng sững người.

Điền Chính Quốc trong bộ comple là phẳng phiu đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa, có vẻ như sắp mở cửa.

Anh tròn mắt nhìn người đứng trước mặt

"Chính Quốc? Sao em lại ở đây em đã nói tối mới về cơ mà?"

"Ừm" Cậu bỏ chìa khóa vào cặp, trả lời qua loa rồi lách qua anh đi vào phòng khách.

Lát sau cậu đi ra tay cầm bản tài liệu, thấy vẫn đứng ngây ngoài cửa cậu cau cặp lông mày thanh tú.

"Anh không đi làm?"

"À anh đi ngay"

Không biết tại sao Phác Trí Mẫn bỗng trở nên vội vã. Lần đầu tiên anh ý thức được quan hệ của họ đã khác. Mà sau này cũng sẽ được như thế, mỗi sáng người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Điền Chính Quốc...

"Em đưa anh đi."

Phác Trí Mẫn lẽo đẽo theo sau Điền Chính Quốc vào thang máy

"Không cần đâu anh đi một mình cũng được" Văn phòng và tòa soạn xa quá, không cùng đường.

Điền Chính Quốc ấn nút gara xe ở tầng 1, lạnh nhạt nói

"Em đến khu tòa án X, tiện đường"

"Vậy cũng được"

Lên xe Phác Trí Mẫn hỏi

"Em về từ tối hôm qua phải không? Nếu không sao lại có bản tài liệu ở phòng khách."

"Đúng" Cậu trả lời không mấy hào hứng, mắt vẫn chăm chú nhìn đường.

Phác Trí Mẫn mím môi

"Lúc nào thế... sao không gọi anh?"

"Hơn mười một giờ" Cậu trả lời có vẻ miễn cưỡng dừng lại một lát lại nói 

"Không cần thiết."

Ánh mắt Phác Trí Mẫn trở nên hơi ảm đạm, quay sang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đang là giờ cao điểm đường rất đông. Chẳng lẽ quan hệ giữa Chính Quốc và anh cứ bế tắc mãi như thế này sao?

"Chính Quốc buổi trưa nếu em cũng ở khu X chúng có thể cùng ăn trưa không?"

Cậu mấp máy môi, quay sang nhìn Phác Trí Mẫn nhưng anh vẫn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ tiếng nói như thoảng qua, anh ấy vừa nói với ai?

Cậu quay đầu, giọng lạnh nhạt

"Buổi trưa có thể em không có ở đó"

Thực ra buổi sáng cậu cũng không có ở đó.

***

"Điền Chính Quốc" Mẫn Doãn Kì trợn tròn mắt nhìn người vừa đẩy cửa đi vào văn phòng, bắt chước động tác thời học sinh, lấy tay dụi dụi mắt cười 

"Lẽ nào mắt mình có vấn đề, hay là mình bị ảo giác?"

"Em lại thấy không chỉ mắt anh có vấn đề" Điền Chính Quốc liếc nhìn anh ta rồi đi ngay vào phòng làm việc.

Mẫn Doãn Kì đi theo Điền Chính Quốc vào phòng ngồi xuống ghế

"Hơn bảy giờ tối hôm qua gọi điện cho em là vẫn ở Trùng Khánh sao bây giờ lại ở đây?"

"Lúc đó em đang ở sân bay" Điền Chính Quốc ngồi vào bàn, lật giở tài liệu.

"Công việc xong chưa?"

"Cũng tạm ổn"

Điền Chính Quốc nói tạm ổn là gần như công việc không còn vấn đề gì nữa

Mẫn Doãn Kì nhiều lúc không khỏi không khâm phục Điền Chính Quốc công việc ở Trùng Khánh giải quyết một tuần e là vẫn vội, vậy mà cậu ta hoàn thành trước một ngày. Không biết cậu ta làm thế nào!

"Tối qua em về nhà rất muộn phải không? Sao vội thế, hôm nay về cũng được mà" Mẫn Doãn Kì lẩm bẩm

"Nếu không phải em cũng độc thân như anh thì anh đã nghĩ em vội về với vợ."

Cây bút máy đang lướt trên giấy dừng lại đột ngột vạch nên một đường như xé rách tờ giấy.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, nói như đuổi khách

"Anh, nếu em nhớ không lầm sáng nay anh phải làm việc với bên tòa án cơ mà?"

Vân Hi thấy Điền Chính Quốc từ phòng họp đi ra, vội đưa tập tài liệu trong tay cho cậu

"Luật sư Điền tài liệu anh cần, em đã đánh máy xong."

"Còn đây là giấy mời dự lễ kỉ niệm 100 năm thanh lập trường đại học Thượng Hải, giấy mời ở chỗ luật sư Kim và luật sư Mẫn nhân tiện em cầm về cho anh."

"Cảm ơn" 

Điền Chính Quốc quay đầu đón lấy tờ giấy mời, giở ra xem bên trên có in biểu tượng trường đại học Thượng Hải trong đó viết ngày 15 tháng 11 là ngày kỉ niệm 100 trường đại học Thượng Hải

Vân Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường

"Luật sư Điền nếu không có việc gì em về đây."

"Không có việc gì đâu, cậu có thể về."

"Vậy em về trước" Vân Hi thu xếp đồ của mình, chợt nhớ ra điều gì nói 

"Luật sư Điền, điện thoại di động của anh đã đổ chuông mấy lần."

Vừa rồi đi gặp khách hàng anh quên không mang điện thoại. Có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc là của khách hàng cậu gọi lại cho họ, trao đổi mấy câu rồi cúp máy. Còn cuộc gọi kia, cậu bấm phím màu xanh.

Đầu dây kia lập tức bắt máy

"Điền Chính Quốc"

"Có việc gì?" Cậu hỏi vừa miễng cưỡng vừa lạnh nhạt.

Đối phương có vẻ bối rối bởi câu nói của cậu ngập ngừng một lát mới rụt rè lên tiếng

"Anh không tìm thấy chìa khóa."

Phác Trí Mẫn đứng đợi cậu ở bên kia đường, lưng đeo túi mặc áo thun bên trong và khoác một chiếc áo gió bên ngoài, cúi đầu như đang đếm ô gạch lát đường.

Đèn đỏ. Điền Chính Quốc dừng bước, từ xa cậu đã nhìn thấy anh

Có rất nhiều thứ của anh không thay đổi hai tư tuổi vẫn ăn mặc như một học sinh. Khi đứng đợi vẫn có thói quen cúi xuống đếm gạch lát đường.

Lúc đó cậu luôn là người khiến anh phải chờ đợi

Có lần đợi lâu quá anh đã phát bực với cậu

"Chính Quốc anh đã đếm đến chín trăm chín mươi chín em mới đến, lần sau nếu để anh đếm đến một nghìn thì anh sẽ mặc kệ em!"

Một lần khác, khoa Luật có cuộc họp đột xuất. Cuộc họp dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc cậu chạy đến chỗ hẹn, nhưng lần này anh lại không hề giận dỗi chỉ nhìn cậu với vẻ tội nghiệp

"Điền Chính Quốc anh đã đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi."

Còn năm năm nay em đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?

Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro