20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vội vã băng qua đường, nhìn sang thấy bên cạnh anh có một người đàn ông nước ngoài trông rất béo, hai người đang vui vẻ nói chuyện cậu đi chậm lại, tiến đến gần họ, loáng thoáng nghe thấy ông ta nói

"Your spoken English is perfect."

"Thanks, I've been there for five years."

Một thứ tiếng Anh lưu loát không cần suy nghĩ phát ra từ miệng anh, tự nhiên như tiếng mẹ đẻ. Bàn tay Điền Chính Quốc bỏ trong túi bất giác nắm lại.

Đúng lúc ngẩng đầu Phác Trí Mẫn nhìn thấy cậu, anh cười với cậu quay sang người đàn ông nước ngoài

"My husband is coming, maybe he know how to go there."

"Chính Quốc em có biết đường X đi thế nào không?"

Cậu gật đầu, trực tiếp nói với người đàn ông, ông ta gật đầu cảm ơn rồi chào tạm biệt

Chỉ còn hai người Phác Trí Mẫn bỗng lúng túng, không biết nói gì khi đối diện cậu cuối cùng Điền Chính Quốc lên tiếng trước

"Chìa khóa của anh đâu?"

"... Có lẽ mất rồi" Anh bối rối cúi đầu, không nhìn vào mắt cậu

"Hoặc là... sáng nay anh quên không mang theo."

Nhìn vẻ bối rối của anh, Điền Chính Quốc cảm thấy có thứ gì đó từ từ dâng lên trong lòng mình

Nếu không nhận ra anh đang nói dối thì cậu không xứng đáng là luật sư. Sau này nếu có lúc làm chuyện trái pháp luật thì tốt nhất nên im lặng, nếu không chỉ nói đến hai câu là bị phát hiện đang nói dối.

"Đi thôi"

Điền Chính Quốc bước lên trước, cố gắng kiềm chế niềm vui bởi vì lời nói dối của Phác Trí Mẫn, cũng vì từ "my husband" anh vừa nói với ông khách qua đường.

"Em không vào nhà sao?" Tay anh nắm chặt chìa khóa của Điền Chính Quốc vừa đưa anh do dự hỏi.

"Em quay lại văn phòng, còn một số việc phải làm" Điền Chính Quốc lạnh nhạt nói.

Chìa khóa vẫn nắm chặt trong tay, anh hỏi

"Thế bao giờ em về?"

Điền Chính Quốc nhìn anh mắt lóe lên vẻ khó hiểu

"Anh muốn chờ em?"

Phác Trí Mẫn gật đầu, ngập ngừng giải thích

"Bởi vì anh cầm chìa khóa của em"

"Văn phòng cũng có chìa khóa dự phòng, anh không cần đợi em" Điền Chính Quốc không nhìn anh nữa, lời nói không rõ là thất vọng hay gì ngữ khí rất lạnh lùng thậm chí còn pha chút giễu cợt

"Em không quen để người khác đợi."

Căn phòng lạnh ngắt, lúc đi cũng thế, lúc về cũng thế.

***

Lại là mười một giờ đêm.

Điền Chính Quốc mở cửa, theo thói quen cậu đưa tay lần sờ công tắc bật điện trên tường, nhưng lúc sắp bật đèn lại dừng lại.

Đèn đang sáng.

Cậu dừng tay, nhìn khắp phòng, tivi vẫn mở nhưng không thấy người đâu. Bước đến tắt tivi, lúc đi qua sofa liếc thấy bên trên có người nằm ngủ như con tôm, cậu rón rén bước lại gần

Điền Chính Quốc say sưa ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc đang ngủ thật muốn gọi dậy mắng một trận

Trời lạnh thế này mà nằm ngủ ở sofa không biết anh có đầu óc không nữa?

Rõ ràng là vừa bực vừa cáu nhưng cậu lại cúi xuống, thận trọng, khẽ khàng bế anh lên

Cơ thể mềm mại áp vào lòng cậu hơi thở ấm áp nhẹ nhẹ phả lên áo vést lạnh ngắt của Điền Chính Quốc

Những năm xa cách chưa bao giờ cậu dám mơ có ngày này, Phác Trí Mẫn nằm trong vòng tay cậu, giơ tay, cúi đầu, Phác Trí Mẫn đã hoàn toàn thuộc về cậu.

Điền Chính Quốc hơi cúi xuống, nhẹ nhàng áp má lên đôi má mềm mại của Phác Trí Mẫn, ngủ ở ngoài lâu như vậy mà vẫn ấm thật.

Phác Trí Mẫn bỗng cựa mình trong vòng tay cậu, Điền Chính Quốc nín thở anh tỉnh rồi ư?

Anh chỉ muốn tìm tư thế dễ chịu hơn, đầu càng vùi sâu vào ngực Điền Chính Quốc ngủ càng say, hoàn toàn không biết có người tim đập rộn ràng bởi động tác cựa mình ấy

Anh... Điền Chính Quốc thở dài, trái tim cậu mỗi lúc càng thêm mềm yếu không thể kiểm soát được.

Điền Chính Quốc xoay người dùng cùi tay đẩy cánh cửa, đặt Phác Trí Mẫn lên giường cúi xuống cởi áo ngoài những ngón tay cậu hấp tấp cởi từng khuy áo, hơi thở mỗi lúc một gấp

Cậu khéo léo nhấc cánh tay anh lên để kéo áo ra, cơ thể Phác Trí Mẫn ấm nóng mềm mại trong bộ đồ pajima khiến tim cậu đập mạnh, hơi thở dồn dập không thể nào kìm chế được bản thân.

Lấy tấm chăn đắp cho anh, cậu vội vàng rời phòng ngủ.

Nán lại lâu hơn Điền Chính Quốc không dám chắc mình không tìm cách đánh thức người đang ngủ.

Điền Chính Quốc vào nhà tắm một lát rồi vào phòng khách. Lúc đi qua phòng ngủ, anh đột nhiên dừng bước đẩy cửa nhìn vào phòng ngủ.

Trông Trí Mẫn ngủ rất ngon, không hề cựa quậy co người vùi sâu trong tấm chăn như sợ lạnh.

...

Bây giờ là lúc nào? Ban ngày hay ban đêm? Sao anh lại ngủ trên giường?

Từ trong chăn ngồi dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn. Phác Trí Mẫn vẫn còn ngái ngủ bước xuống giường nhưng không tìm thấy dép của mình đâu

Ơ, dép đâu rồi nhỉ?

Điền Chính Quốc từ bếp đi ra, nhìn thấy Phác Trí Mẫn mặc bộ đồ ngủ nhảy lò cò trong phòng khách, bất giác cau mày

"Anh làm gì thế?"

"Dép của anh.."

Nhìn thấy rồi ở gầm sofa, nhảy một cái là đến.

Anh đi xong dép ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Điền Chính Quốc

"Ừm anh tìm dép đi trong nhà." Phác Trí Mẫn lúng túng

"Thay quần áo đi" Cậu lạnh lùng ném mấy từ, quay lưng về phía anh

Thay xong quần áo anh bước ra thấy Jungkook đang ăn sáng. Phác Trí Mẫn hơi do dự, ngồi xuống cạnh Điền Chính Quốc anh cũng bắt đầu ăn.

"Tí anh muốn đi dạo phố" Giọng anh lí nhí nhưng chẳng lọt một câu vào tai Điền Chính Quốc, cậu phất lờ đi lời nói của anh mà ậm ừ vài ba câu 

***

Lang thang không mục đích trên đường phố đông đúc, Phác Trí Mẫn có chút lạc lõng. Có lẽ đi dạo phố là lựa chọn sai lầm khung cảnh náo nhiệt như vậy chỉ khiến người ta càng thêm buồn.

Một tháng qua đi như một giấc mơ.

Hai con người vốn đi hai con đường, đột nhiên gắn với nhau bởi một quan hệ hôn nhân. Không hề chuẩn bị đốt cháy giai đoạn nhưng vẫn không thoát khỏi sự khó khăn xa lạ sau nhiều năm xa cách

Cha anh

Cuộc hôn nhân trước đây của anh.

Hình như vấn đề cũng ở chính bản thân anh.

Phác Trí Mẫn cười đau khổ.

Đi dạo qua mấy cửa hàng, thử hai chiếc áo sweather rồi ngắm mình trong gương, anh cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp

Có lẽ là do tâm trạng

Anh sực nhớ ra cần phải sửa lại tóc.

Trong thành phố, nơi dễ tìm nhất là cửa hiệu làm đầu, ra khỏi cửa hàng thời trang vừa ngẩng đầu lên đập anh đã thấy ngay một cửa hiệu cắt tóc

Cắt tóc nghệ thuật!

Một cái tên rất quen Phác Trí Mẫn lục tìm trong trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra đó là cửa hiệu mà nhiều lần Kim Thái Hanh đã giới thiệu với anh.

Đẩy cửa vào ngồi chờ một tiếng đồng hồ mới đến lượt.

"Anh định cắt thế nào?"  Thợ cắt tóc hỏi

"Tùy anh xử lí tôi muốn cắt ngắn đi và nhuộm màu gì đó sáng một chút"

"Tốt quá!" Anh ta cao hứng

"Tôi thích nhất là được tự do sáng tạo."

Câu nói vang lên từ phía sau nghe như nói thầm. Phác Trí Mẫn cũng không để ý, đợi hơn một tiếng đồng hồ nữa...

Ra khỏi cửa hiệu với tâm trạng vui vẻ khi diện kiểu tóc mới, màu tóc được nhuộm vàng còn mái với gáy tóc được tỉa gọn gàng, anh khá hài lòng với kiểu tóc hiện tại

Nhìn người trong tủ kính, càng nghĩ càng thấy buồn cười không nhịn được Phác Trí Mẫn bật cười thành tiếng. Người qua đường cũng ngạc nhiên nhìn anh

Đoán là Điền Chính Quốc không về sớm, anh giải quyết bữa tối ngoài đường, hơn tám giờ mới về nhà.

Mở cửa quả nhiên trong phòng tối om.

Đang mò mẫm tìm công tắc điện, thì một giọng đàn ông trầm ấm vang lên

"Về rồi sao?"

"Chính Quốc?" Vì chưa chuẩn bị tâm lí nên Phác Trí Mẫn giật mình.

Tiếng nói vọng ra từ ban công cậu đứng quay lưng về phía anh không ngoảnh đầu lại. 

Không khí nặng nề bao quanh họ.

"Tại sao anh không nghe điện thoại?" Điền Chính Quốc trầm giọng hỏi, điếu thuốc lóe lên trên tay.

Điện thoại ư? 

Phác Trí Mẫn lấy điện thoại trong túi ra, thấy đã tắt máy

"Điện thoại anh hết pin"

Hết pin? Thì ra là vậy. Dường như Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của cậu bỗng trở nên mệt mỏi

"Anh ngủ sớm đi."

"Ừm.." Phác Trí Mẫn trả lời, nghĩ một lát anh nói như đã hạ quyết tâm

"Chính Quốc...anh có chuyện muốn nói"

"Chuyện gì?"

Phác Trí Mẫn cắn môi ấp úng

"Anh cảm thấy chúng mình thế này không giống như vợ chồng..."

"Thế ư?" Giọng cậu vẻ giễu cợt 

"Vậy vợ chồng phải như thế nào? Về mặt này anh có kinh nghiệm hơn

Đằng sau mãi chưa có tiếng trả lời, Điền Chính Quốc tắt điếu thuốc ngoảnh đầu nhìn, Phác Trí Mẫn đang cầm túi đứng cách đó chừng ba, bốn mét, môi mím chặt mặt tái nhợt

"Anh mua áo cho em" Phác Trí Mẫn nói, mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà 

"Em có muốn thử không?"

Nỗi buồn lại trỗi dậy, Điền Chính Quốc nắm tay một cách vô ý thức.

Bao nhiêu năm qua đến mơ cậu cũng không ngờ rằng có ngày Phác Trí Mẫn đứng trước mặt cậu, giơ tay có thể chạm vào, hoàn toàn không phải là ảo giác. Bây giờ anh ấy đã thực sự đứng trước mặt cậu, cậu còn muốn gì nữa?

"Anh... " Điền Chính Quốc bỗng dịu giọng nhưng giọng nói dịu dàng đột ngột dừng lại, mặt tái nhợt khi nhìn thấy mái tóc của anh

Cảm nhận ánh mắt gay gắt của cậu, Phác Trí Mẫn ngẩng đầu lên. Điền Chính Quốc đang nhìn mái tóc của anh ư? Trí Mẫn lúng túng

"Anh... anh mới sửa tóc."

"Em có mắt tự nhìn được"  Giọng nói khô khan, ánh mắt như ngưng lại cuối cùng cậu quay mặt đi dường như nếu tiếp tục nhìn cậu sẽ không chịu nổi.

Điền Chính Quốc lại châm thuốc hút, mãi lâu sau mới lên tiếng, giọng cậu như kìm nén điều gì đó

"Anh đi ngủ đi."

"Nhưng..."

"Bây giờ anh không nên nói gì nữa" Điền Chính Quốc thô bạo ngắt lời.

Mặc dù rất mệt nhưng Phác Trí Mẫn không hề buồn ngủ, nằm trên giường nghe tiếng bước chân của cậu từ ban công sang phòng làm việc rồi từ phòng làm việc đến phòng khách sau đó là tiếng đóng cửa, cuối cùng tất cả hoàn toàn yên tĩnh.

Phác Trí Mẫn không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào.

.....

Dạo này mình xin phép ra chap muộn xíu nhé, mình cần ôn tập chuẩn bị cho kì thi hsg sắp tới, vẫn mong được mọi ng ủng hộ🫰

plss đừng xem chùa❌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro