21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Phác Trí Mẫn tỉnh dậy cảm thấy cổ họng khô rát, theo kinh nghiệm nhiều năm có lẽ anh lại bị cảm.

Điền Chính Quốc đã ra khỏi nhà từ sớm, anh đi tìm thuốc uống, ăn bữa trưa qua loa, vẫn thấy khó chịu bèn đi ngủ.

Khi tỉnh giấc, bên ngoài cửa sổ thấy trời đã tối. Điền Chính Quốc đứng cạnh giường đặt tay lên trán anh, cậu có vẻ lo lắng

Phác Trí Mẫn nhìn cậu tưởng mình đang nằm mê. 

Điền Chính Quốc bỏ tay ra, nói dịu dàng

"Dậy đi em đưa anh đến bệnh viện"

"Không cần không nghiêm trọng đâu anh chỉ bị cảm thôi."

"Anh đang sốt"

"Anh uống thuốc rồi" Phác Trí Mẫn kiên quyết.

Điền Chính Quốc nhìn anh gật đầu, không nói gì rồi bước đi. Phác Trí Mẫn tưởng cậu không kiên nhẫn được nữa, bỗng nhiên lại thấy thất vọng.

Nhưng không ngờ Điền Chính Quốc đến bên tủ quần áo lấy một chiếc áo đến bên giường rồi giúp anh thay chúng

....

Nước trong chai truyền chầm chậm nhỏ giọt, cuối cùng anh vẫn tới bệnh viện.

Nghĩ lại vừa rồi cậu gần như cưỡng bức để mặc áo cho anh, Phác Trí Mẫn vẫn hơi xấu hổ đỏ mặt liếc trộm người đang đọc tài liệu trước mặt, tự dưng thấy bực với chính mình bỗng dưng lăn ra ốm!

Cảm thấy có ánh mắt nhìn, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên Phác Trí mẫn vội vàng cụp mắt nhìn sang chỗ khác. 

Từ bệnh viện trở về, sau khi đặt anh lên giường cậu mới đóng cửa tắt đèn đi vào phòng làm việc.

Không biết do ngủ đẫy giấc từ chiều hay do tác dụng của truyền nước mà tinh thần của Phác Trí Mẫn đã khá lên nhiều không hề muốn ngủ. Nằm trên giường trở mình mấy lần, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, suýt nữa nhảy lên.

Trời ơi! ngày mai phải đi Thiên tân mà anh chưa chuẩn bị gì hết. Không biết mấy ngày vừa rồi làm những gì mà quên bẵng đi một chuyện quan trọng như vậy.

Phác Trí Mẫn lật đật trở dậy, bắt đầu thu xếp hành lí.

Trong lúc vội vàng, Phác Trí Mẫn làm rơi tờ chứng nhận xuống nền nhà, anh cúi xuống nhặt nhưng một bàn tay nhanh hơn đã nhặt giúp.

Ôi! 

Vừa đứng dậy tay anh lập tức bị nắm chặt. Điền Chính Quốc nhặt tờ chứng nhận lên mặt tối sầm lại xẵng giọng hỏi

"Anh làm gi vậy?"

"...Chuẩn bị hành lí."

Bị cậu nắm chặt tay, Phác Trí Mẫn cảm thấy rất đau, muốn vùng vẫy nhưng lại bị nắm chặt hơn

Liếc nhìn hành lí đã chuẩn bị gần xong, mắt Điền Chính Quốc càng tối lại

"Anh định đi đâu?"

Chợt nhớ chưa nói với Điền Chính Quốc anh ngoan ngoãn trả lời

"Đi Thiên Tân"

Thiên tân?

Cơn giận của Điền Chính Quốc trào lên. Nếu không phải cậu tình cờ, không, không phải tình cờ! nếu cậu không đến xem anh ngủ chưa thì có lẽ sáng sớm mai anh sẽ biến mất trong khi cậu không hay biết gì?

Rốt cuộc anh có ý thức chút nào cuả một người làm vợ hay không! Phác Trí Mẫn có hiểu rằng bây giờ anh đã là vợ cậu, không thể bỏ cậu lại một mình ra đi như lần trước?

Vết thương cũ lại rỉ máu tay Điền Chính Quốc không kìm chế nổi nắm mạnh hơn, ánh mắt tăm tối hướng vào anh

"Được anh nói đi, lần này anh định đi mấy năm?"

Cậu đang nói gì vậy? Phác Trí Mẫn cảm thấy đầu mình nặng trịch như lúc sốt tay anh càng lúc càng thêm đau

"Chính Quốc buông anh ra!"

Buông ra ư? 

Đừng hòng!

Cố sức vùng vẫy thoát ra anh lại ngã vào lòng cậu. Điền Chính Quốc cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Phác Trí Mẫn, nhưng đó không phải là một nụ hôn ngọt ngào, nó quyết liệt và đầy giận dữ

Nụ hôn của cậu như muốn nuốt cả người anh không cho anh thở. Vòng tay Điền Chính Quốc siết chặt anh vào lòng để anh trở thành một phần của cậu

"Chính Quốc..."

Phác Trí Mẫn cố vùng ra anh cảm nhận sự phẫn nộ trong mỗi động tác của cậu nhưng không hiểu vì sao.

Hơi thở nhẹ nhàng của anh lại như liều thuốc kích thích đối với cậu, sự giẫy giụa của anh càng khiến cậu thêm ham muốn. Cậu bế anh lên giường, đè lên người anh rồi nhìn chằm chằm vào người đang nằm dưới mình đó là vật sơ hữu duy nhất mà cậu có.

"Trí Mẫn đây là nghĩa vụ vợ chồng."

Cậu điên cuồng hôn lên da thịt mềm mại của Phác Trí Mẫn, để lại dấu ấn mạnh mẽ của mình trên đó. Động tác vừa trực tiếp, vừa cưỡng chế khiến anh run rẩy.

"Chính Quốc... đau anh!"

Động tác của Điền Chính Quốc hơi ngừng lại. Đau? Anh mà cũng biết đau ư?

Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc không còn nhìn thấy nụ cười của anh. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì, là nỗi cô đơn trống trải sau niềm vui của mỗi lần thành công...

Làm sao anh hiểu được!

Lúc đó anh đang trong vòng tay của một người đàn ông khác..

Áo ngủ bị anh kéo ra một nửa, eo bị kẹp chặt giữa cặp đùi rắn chắc, tay bị kẹp chặt khiến anh không thể cựa quậy, đành để mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Cảnh tượng trước mắt và cảm giác đê mê nơi bàn tay khiến lý trí Điền Chính Quốc hoàn toàn mụ mị. Ánh mắt cậu nhìn anh như có lửa, đây là điều cậu khao khát nghĩ đến không biết bao nhiêu lần... Dục vọng kìm nét suốt năm năm đã bùng cháy nó hoàn toàn đè bẹp cậu

Bàn tay điên cuồng lướt đến những nơi cậu muốn chiếm hữu, những cái hôn cháy bỏng rơi khắp cơ thể... Sự kích thích mang chút thù hận khiến đầu óc Phác Trí Mẫn không thể suy nghĩ được gì, đầu óc nặng trĩu, cả người anh như rơi vào thế giới mộng ảo.

Đến khi chuông điện thoại lảnh lót vang lên, đập vào tâm trí phiêu diêu của anh, Phác Trí Mẫn mơ hồ nhớ ra tiếng chuông kì quái đó là của Kim Thái Hanh

"Điện thoại..."

Bây giờ mà anh vẫn còn nghĩ đến điện thoại sao? Điền Chính Quốc vẫn tiếp tục, nhưng tiếng chuông bướng bỉnh quái ác không để cho cậu yên giơ tay tắt máy.

Cuối cùng Phác Trí Mẫn đã có thể thở được, tiếng thở gấp chuyển thành tiếng ho sặc sụa anh vốn bị cảm, cơn ho mãi không ngừng.

Tiếng chuông điện thoại đã tắt trong phòng chỉ còn tiếng ho của Phác Trí Mẫn

Nửa người Điền Chính Quốc vẫn đè lên người anh nhưng không tiếp tục, lý trí vừa mất đi đã bắt đầu quay trở lại. Phác Trí Mẫn dưới cơ thể cậu quần áo xộc xệch, những vết đỏ dày đặc trên da thịt như đang tố cáo sự thô bạo vừa rồi của cậu. Điền Chính Quốc thậm chí cảm nhận được từng cái run rẩy của tấm thân trắng sữa mềm mại ngoan ngoãn một cách tội nghiệp dưới cơ thể cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro