23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau dậy muộn là lẽ đương nhiên.

Vẫn là Điền Chính Quốc đánh thức. Không biết cậu đã dậy từ lúc nào mà quần áo đã rất chỉnh tề tay cầm điện thoại di động của anh

"Điện thoại của anh"

"Ừm." Phác Trí Mẫn khó nhọc mở mắt, giơ tay nhận điện thoại vừa cầm máy đã nghe thấy tiếng chị Triệu Khả Vi quát tháo loạn xạ

"Phác Trí Mẫn em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chúng tôi đang ở sân bay đợi một mình em đấy. Nhanh lên cho tôi! đừng có lề mề như rùa ấy, làm cho bao nhiêu người đợi em dài cổ này!" Triệu Khả Vi nói liền một hồi, giọng gay gắt.

Lúc này Phác Trí Mẫn mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ trên điện thoại, vội vàng bật dậy 

Anh luống cuống mặc quần áo rồi thu xếp hành lí

Điền Chính Quốc cau mày, bèn giữ tay anh lại

"Anh bình tĩnh nào, cài nhầm khuy áo rồi."

Trời đất! Phác Trí Mẫn cúi đầu, nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Điền Chính Quốc đang cài lại khuy áo cho anh. Sự ngượng ngùng bị cái vội vàng lấn át giờ bỗng trở lại, Phác Trí Mẫn xấu hổ đỏ mặt.

"Được rồi" Cảm nhận bầu không khí thân thiết ấm áp bao quanh hai người, cậu gác lại suy tư riêng của mình, nhanh nhẹn cầm chìa khóa xe giục Phác Trí Mẫn

"Nhanh lên, lấy đồ đi, em đưa anh ra sân bay."

Lúc đến sân bay, chỉ còn 20 phút là máy bay sẽ cất cánh, Phác Trí Mẫn vội vàng xuống xe nhưng bị Điền Chính Quốc giữ lại

"Anh không kịp mất" Đột nhiên Phác Trí Mẫn im bặt, ngẩn người nhìn vật lạ trên ngón đeo nhẫn của anh từ lúc nào.

Một chiếc nhẫn bạch kim giản dị, thiết kế đơn giản, không hề cầu kì hoa mỹ, chỉ có những viên đá nhỏ xíu gắn thành hình tròn bao quanh những nét chạm trổ tinh tế, hết sức trang nhã, tự nhiên.

"Em mua từ bao giờ thế?"

"Không nhớ. Lâu lắm rồi, tối qua em mới tìm lại."

Phác Trí Mẫn giơ bàn tay lên, say mê ngắm nhìn cái nhẫn, nó hài hòa một cách kì lạ với những ngón tay của anh. Dưới ánh mặt trời mùa đông, nó phát ra những tia sáng rực rỡ long lanh. 

"Anh chỉ còn chưa đầy mười phút!" Điền Chính Quốc mỉm cười giục anh

Mười phút? Trong đầu anh lập tức hiện ra khuôn mặt cau có của Triệu Khả Vi. Chết chắc rồi...

Không kịp nói lời tạm biệt, anh xách hành lí chạy thẳng. Trong khi chạy không kìm chế được, thỉnh thoảng anh cúi đầu nhìn vào cái nhẫn lấp lánh trên tay, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc vô bờ.

***

Thiên Tân

Đoàn đại diện cho tạp chí của công ti KM đi Thiên Tân lần này là để đàm phán chuyện hợp tác với một tạp chí của Thiên Tân. Vốn không liên quan đến Phác Trí Mẫn nhưng do anh thạo tiếng Anh, nên đi theo làm phiên dịch.

Do đã chuẩn bị chu đáo, cuộc đàm phán diễn ra khá thuận lợi. Ba ngày sau, hai bên đã ký hợp đồng hợp tác.

Về đến khách sạn Triệu Khả Vi đã nằm vật ra giường như người ốm nặng.

Phác Trí Mẫn nhìn điện thoại trên bàn, do dự không biết có nên gọi cho Điền Chính Quốc hay không

"Gọi nhanh lên, điện thoại công quỹ đấy."

Anh giật mình, quay người thấy Triệu Khả Vi trở mình, mắt vẫn nhắm nghiền. Không biết có phải đang nói mê không...?

Nhấc máy bấm dãy số quen thuộc

Giọng nói trầm ấm của Điền Chính Quốc lập tức vang lên

"Trí Mẫn"

"Em đi làm về chưa?"

"... Anh đang gọi về nhà mà."

Phác Trí Mẫn ngẩn người vì sự ngớ ngẩn của mình.

Bên kia cũng im lặng giây lát, Phác Trí Mẫn có thể nhận ra cậu đang thở dài 

"Mấy ngày nay anh làm những gì?"

Phác Trí Mẫn bắt đầu kể tình hình công việc. Khi không biết nói gì Điền Chính Quốc thường chuyển đề tài, vậy là gọi hết cả giờ đồng hồ. Cúp máy rồi mà anh vẫn đắm mình trong cuộc điện thoại vừa xong

Còn bên kia Điền Chính Quốc cũng đã gác máy cầm bút lên nhưng chần chừ chưa viết được chữ nào

Nói nhiều như vậy mà không ho, có lẽ anh ấy đã hết cảm rồi

.

.

Văn phòng luật sự dạo này thắng lợi liên tục. Sau cuộc họp hàng tuần mọi người đều vui vẻ chưa muốn giải tán, họ dứt khoát đòi ba vị luật sư khao một bữa. Lại thêm Kim Thạc Trấn là người thích tụ tập vui vẻ, anh ta vung tay vẻ hào phóng

"Được rồi, được rồi, khao thì khao, muốn đi ăn ở đâu các vị cứ đề xuất, luật sư Điền của chúng ta sẽ bao tất."

Vòng vo mãi hóa ra lại đẩy trách nhiệm sang người khác? Điền Chính Quốc từ khi kết thúc cuộc họp đến giờ không nói gì, giờ chỉ buông hai chữ ngắn gọn

"Lý do?"

"Còn lý do nào nữa?" Kim Thạc Trấn tỏ vẻ bí mật

"Lẽ nào em không biết, từ cổ chí kim, kẻ bị chém thường là công thần hay sao. Công càng lớn càng sớm bị chém."

Có lý Điền Chính Quốc thụ giáo, gật đầu chịu chém.

Mọi người hoan hô ầm ĩ, thảo luận sôi nổi địa điểm liên hoan, mặc dù ý kiến bất đồng nhưng có một điểm rất thống nhất đó là ai cũng chọn nhà hàng sang trọng.

Mẫn Doãn Kì vừa nghe vừa lắc đầu nói với Điền Chính Quốc

"Em phải chuẩn bị tinh thần tốt đấy."

Điền Chính Quốc cười, không thành vấn đề

Bàn mãi vẫn chưa quyết định chọn địa điểm nào trong tiếng ồn ào đột nhiên có người đề nghị

"Hay chúng ta tổ chức ở nhà luật sư Điền mọi người thấy thế nào?"

Cả phòng lập tức im lặng, mắt hướng về người vừa nói, thì ra đó là Minh Viễn sinh viên thực tập mới về.

Bị mọi người nhìn Minh Viễn vốn không có ý gì bỗng trở nên lúng túng

"Tôi thấy đến nhà hàng không bằng đến nhà luật sư Điền ăn lẩu, chúng ta tự chuẩn bị không phải vui hơn sao?"

Mọi người cùng đồng tình, nhưng không tiện phụ họa. Trong ba vị luật sư của phòng, ngoài Kim Thạc Trấn tính tình cởi mở, vui vẻ, còn hai vị kia rất khó gần, nhất là luật sư Điền xưa này công tư luôn phân minh, ngoài quan hệ công việc, luôn có khoảng cách với mọi người.

Nhưng... ai cũng muốn đến thăm nhà của luật sư Điền

"Đúng đấy! đúng đấy" 

"Sao anh không nghĩ ra nhỉ, nhà em rất rộng, đến đó là hay nhất, chúng ta ăn uống cũng thoải mái. Thế nào cho một câu trả lời đi"

Nghe luật sư Kim nói vậy, mọi người đều chờ câu trả lời của cậu. Điền Chính Quốc thấy buồn cười trước những con mắt chờ đợi của mọi người, thầm nghĩ ngày mai anh mới trở về, tối nay tìm việc gì đó làm cũng tốt liền gật đầu

"Nếu mọi người không cảm thấy như vậy là quá hời cho tôi, rất hoan nghênh mọi người đến nhà chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro