24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chạy bon bon, Minh Viễn ngồi ở ghế phụ, không nén nổi niềm vui. Vừa rồi phân công nhiệm vụ, một số người sẽ đi mua nguyên liệu làm lẩu, Minh Viễn được phân công cùng với Điền Chính Quốc về nhà chuẩn bị. Điền Chính Quốc được đi riêng với mình! hôm nay đúng là ngày may mắn của Minh Viễn

Liếc trộm luật sư Điền, khuôn mặt cực kì tuấn tú, cương nghị của người đàn ông tài hoa khiến Minh Viễn thoáng đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Mặc dù mới về văn phòng thực tập cùng với luật sư Điền hơn một tuần Minh Viễn đã nhận ra đây là một người đàn ông rất mực ưu tú, chính trực, không thể không bị hấp dẫn bởi một người như vậy!

"Luật sư Điền anh thích một người như thế nào?" Minh Viễn thăm dò

Cậu cũng thấy khó trả lời.

"Luật sư Điền cũng không biết sao?" Minh Viễn thất vọng nói, vậy là cậu không có phương hướng phấn đấu rồi, phải tìm cách khác vậy.

"Luật sư Điền từng thích ai chưa?" Minh Viễn nhắm mắt tưởng tượng trước mắt mình là hình ảnh lạnh lùng của luật sự Điền khi đang yêu, liệu luật sư Điền có dịu dàng không nhỉ? Thật khó tưởng tượng

"Đương nhiên" Câu hỏi này dễ trả lời hơn nhiều.

"À..." Quả nhiên là có, Minh Viễn nói bằng giọng ngưỡng mộ 

"Chắc người đó phải xuất sắc lắm"

"Không, bình thường" Điền Chính Quốc lắc đầu

"Anh ấy không ưu tú chút nào thành tích hồi đi học cũng bình thường suốt ngày chỉ thích đi chơi, tính lông bông, luôn khiến người ta đau đầu."

Đáng tiếc là bây giờ hầu như vẫn vậy tuổi tác cũng không biết đã bị anh ấy kéo dài đến đâu rồi

"Vậy chắc anh ấy đẹp lắm?"

"Đúng tuy là con trai nhưng nhan sắc không hề tầm thường không kém gì phụ nữ nhưng anh ấy rất ồn ào" Đến mức trong vài năm, cứ bắt đầu nhắm mắt là nghe thấy tiếng gọi "Điền Chính Quốc!" Chính Quốc Chính Quốc của anh nhưng khi mở mắt lại là một khoảng trống

Chắc cậu bắt đầu hận anh từ đó

"Vậy sao luật sư lại thích anh ấy?"

Tại sao ư? Điền Chính Quốc cũng không hiểu.

Có lẽ bởi vì giọng nói ríu rít của anh đã lấp đầy tâm hồn trống trải của cậu, có lẽ vì rõ ràng anh không thích lên lớp tự học nhưng vẫn cố gắng đi cùng anh kết quả chưa đến một giờ đồng hồ đã ngủ gà ngủ gật. Có lẽ bởi vì trình độ tiếng Anh của anh chưa qua cấp 4 nhưng vẫn hào hứng kéo cậu đi chúc mừng cậu đoạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh nhưng hôm đó anh lại bị cậu mắng đến thảm thương, dạy bạn trai không được là lỗi của cậu... Lúc đó anh đã ngoan ngoãn giơ tay thề nhất định sẽ thi được cấp 4 tiếng Anh, nhất định không làm cậumất mặt. Đáng tiếc về sau ngay cả cơ hội đó cũng không có...

Minh Viễn nghiêng đầu vẫn chờ câu trả lời của cậu. Điền Chính Quốc mỉm cười, nói vẻ bất lực

"Lúc đó tôi không có mắt, thích là thích, chẳng có cách nào khác."


***

Sao bên ngoài ồn vậy?

Phác Trí Mẫn rúc đầu vào chăn, vẫn không ngăn được tiếng ồn lọt vào tai

Là tiếng tivi? Điền Chính Quốc đã về?

Anh trở mình, vẫn mơ hồ, bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ anh lập tức giật mình...

Sao phòng khách đông người thế?

Những vị khách trong phòng khách lần lượt nhận ra Phác Trí Mẫn đứng ở cửa phòng ngủ, tất cả yên lặng.

Cả hai bên đều ngây người nhìn nhau sự tĩnh lặng bao trùm

Điền Chính Quốc cầm bát đũa từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Phác Trí Mẫn đứng ở cửa phòng ngủ. Khuôn mặt tuấn tú thoáng vẻ ngạc nhiên, cậu cau mày.

"Vào phòng đi, đi dép vào"

Ồ, Phác Trí Mẫn cúi người nhìn xuống chân, trong lúc vội chạy ra anh quên không đi dép.

Điền Chính Quốc để bát đũa trong tay xuống bàn, lịch sự cúi đầu nói với mọi người

"Xin lỗi"

Mọi người ngơ ngác gật đầu sau khi bóng dáng ông chủ nhà mất hút sau cánh cửa phòng ngủ, một người trong đám bỗng lên tiếng

"Không ngờ luật sư Điền lại..."

Minh Viễn và Kim Thạc Trấn nhìn nhau, cả hai dường như không tin vào mắt mình những gì vừa nhìn thấy. Nhưng chúng cứ rành rành: phòng ngủ - áo ngủ...

Mọi người cùng nhất trí một đáp án: Sống chung!

Thần tượng sụp đổ! Lòng Minh Viễn tan nát, tưởng luật sư Điền là người đứng đắn, ai ngờ cũng bí mật sống chung với người khác

Một đòn đau giáng vào lòng tự tôn đàn ông của Kim Thạc Trấn, ngay đến Điền Chính Quốc cũng đã có một người sống chung còn anh vẫn một thân một mình...

Mặc dù không ngờ rằng cậu em mình và Phác Trí Mẫn lại sống chung vơi nhau nhưng Mẫn Doãn Kì không ngạc nhiên như mọi người

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần gặp lại Phác Trí Mẫn bất kì nguyên tắc nào của  Điền Chính Quốc đều thay đổi"


***

Bước vào phòng ngủ thấy Phác Trí Mẫn nằm gục trên giường, đầu vùi trong gối... Đang khó chịu sao?

Điền Chính Quốc đến bên giường kéo anh vào ngực 

"Anh bảo ngày mai mới về kia mà?"

"Ừm xong việc nên anh về trước."

"Vì sao?"

"Còn vì sao nữa?" Anh lập tức chuyển chủ đề, nũng nịu 

"Kim Thái Hanh đang trách anh không mua đủ đồ cho cậu ấy..."

Lời nói của Phác Trí Mẫn bị chặn lại... Điền Chính Quốc hôn khắp mặt rồi dừng lại ở đôi môi mọng nước kia cuống qu‎ít hít lấy hơi thở của anh

".. Anh dụ dỗ em.." Điền Chính Quốc thầm thì tuyên cáo tội trạng của anh giọng trầm ấm của cậu vừa âu yếm vừa hờn dỗi

Phác Trí Mẫn trợn tròn mắt. Tội này quá nặng!

"Anh.. đâu có?"

"Anh mặc đồ ngủ của em.."

"Đồ của em để trong nhà tắm, lúc tắm quên mang quần áo vào, sau quên không đổi..." Phác Trí Mẫn lúng túng nói chẳng có đầu có cuối, anh thấy hối hận về sự cẩu thả của mình 

"Sau này tuyệt đối không như thế nữa." Anh lẩm bẩm

Vậy thì chẳng phải cậu thiệt quá sao, Điền Chính Quốc mỉm cười 

"Cùng ra ăn cơm đi"

"Ăn cùng với mọi người ư?" Anh lắc đầu

"Không đâu"

Điền Chính Quốc không nói nữa. Anh chột dạ lấy lí do

"Ngồi máy bay mệt..."

"Ăn xong lại ngủ."

Lí do thứ hai

"Anh không quen họ."

"Sau này đằng nào chẳng phải làm quen" Điền Chính Quốc dỗ dành.

Không tìm được lý do nào khác anh nhăn nhó

"Xấu hổ lắm vừa rồi..."

Anh mặc bộ đồ ngủ của Điền Chính Quốc, đầu tóc ngủ dậy rối bù đột ngột xuất hiện trước cửa phòng

Ôi! Điền Chính Quốc thở dài, giơ tay với cái áo ở đầu giường 

"Em đã quen từ lâu rồi. Em ra trước, anh thay quần áo xong ra ngay nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro