26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết hôn công việc của luật sư Điền bận rộn hơn trước rất nhiều. Vụ án cũ còn chưa xong đã có vụ án mới chờ xử lí cậu cùng lúc thụ lý mấy vụ liền, ngày nào cũng làm đến tối mịt. Thường khi anh đã ngủ thì phòng làm việc của cậu vẫn sáng đèn.

Mặc dù vậy, Phác Trí Mẫn vẫn cảm thấy vui vẻ, Điền Chính Quốc bận việc của cậu, anh cũng tự tìm việc làm hết lau chùi cái này, sắp xếp cái kia, thỉnh thoảng ngó vào phòng làm việc, thấy Điền Chính Quốc vẫn cặm cụi bên đống tài liệu.

Sống chung với nhau, Phác Trí Mẫn mới thực sự thấu hiểu sự cần mẫn, cũng như tính nghiêm túc chuyên cần của Điền Chính Quốc. Trong mắt người ngoài, Điền Chính Quốc là một người trẻ tuổi thành đạt khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng không ai biết đằng sau vầng hào quang đó cậu đã bỏ biết bao nhiêu tinh thần và công sức. Một người không có điều kiện gia đình làm hậu thuẫn, phấn đấu được như hôm nay quả không đơn giản. Những lúc cậu khó khăn nhất anh lại không ở bên...

***

Khi cầm cốc uống trà từ phòng làm việc đi ra cậu thấy Phác Trí Mẫn đang ngồi trên sofa, không biết anh đang nghĩ gì mà ngẩn cả người

Bây giờ đã hơn một giờ chiều ngày Chủ nhật, Điền Chính Quốc bận suốt buổi sáng trong phòng làm việc, bữa trưa chỉ ăn qua loa lại tiếp tục công việc.

Nhìn thấy cậu, anh lập tức đứng bật dậy chạy đến "Để anh" rồi cầm cốc trà trên tay cậu vui vẻ chạy vào bếp

Nhìn bàn tay trống không của mình, đột nhiên Điền Chính Quốc cảm thấy thời gian đang quay trở lại. Dường như họ đã trở về quá khứ, khi còn là sinh viên đại học. Cậu bận học, bận làm thêm, lại còn công tác đoàn thể trong hội sinh viên, Phác Trí Mẫn chỉ có thể xen vào khoảng trống giữa công việc của cậu. Có vẻ anh bám cậu rất chặt, thực ra cậu không có nhiều thời gian dành cho Phác Trí Mẫn

Bây giờ dường như chuyện cũ đang lặp lại

Điền Chính Quốc quay lại phòng, nhìn lịch công việc. Hôm nay đúng là ngày 15 tháng 11 kỉ niệm thành lập trường Đại học Thượng hải. Văn phòng của cậu có quyên góp cho khoa luật của trường một số tiền.Mẫn Doãn Kì đã đại diện tham gia lễ tiếp nhận quyên góp, cậu ta nhắc Điền Chính Quốc và Kim Thạc Trấn nhất định phải đến trường dự lễ kỉ niệm. Điền Chính Quốc vốn không phải người thích những nơi ồn ào, nhưng quả thật là cậu quá bận nên hơi do dự.

Thấy Phác Trí Mẫn bê cốc trà vào phòng làm việc, Điền Chính Quốc kéo anh vào lòng

"Chiều nay anh có bận không?"

"Làm gì? Chúng ta đi chơi ư?" Phác Trí Mẫn nhanh nhảu hỏi, mắt sáng lên.

Ánh mắt chờ đợi của Phác Trí Mẫn khiến chút do dự cuối cùng trong cậu tan biến

Điền Chính Quốc tắt máy tính

"Hôm nay là ngày hội trường, anh có muốn đến đó không?"

Hội trường vui như vậy, anh đương nhiên muốn đi.


***

Khi hai người đến nơi, người tham gia đông đến mức không còn chỗ để vào, Điền Chính Quốc đành gửi xe ở một chỗ rất xa rồi đi bộ vào.

"Gượm đã" Đi được nửa đường anh bỗng dừng lại, chỉ vào đống áo ở các quầy trên đường. Đó là những chiếc áo phông có in hàng chữ đại học Thượng Hải trước ngực 

"Chính Quốc, chúng mình cũng thay áo được không?"

Điền Chính Quốc cau mày, cảm thấy rất kì quặc nếu mặc cái áo đó nhưng bị Phác Trí Mẫn giữ tay không cho đi nên cậu đành nhượng bộ

"Anh đi mua đi."

Lúc rời khỏi nhà Phác Trí Mẫn vội vàng quên không mang theo ví tiền. Lấy ra mấy đồng trong ví Điền Chính Quốc , anh chạy vụt đi lát sau từ đám đông chen ra mặt mày hớn hở.

Trước đây cũng như vậy, đi đến đâu Điền Chính Quốc cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh, nhưng cậu lại tỏ ra thờ ơ, dường như không hề để ý tới những ánh mắt đó. Những lúc như vậy, Phác Trí Mẫn thường kéo tay áo cậu

"Điền Chính Quốc , em không thấy người ta đang nhìn em sao?"

Điền Chính Quốc lườm anh

"Đi đường đừng có nhìn ngang nhìn ngửa!"

Phác Trí Mẫn im lặng, cậu mới là người chẳng hiểu chuyện tình cảm nhất

Đang hòa theo dòng người đi vào cổng chính, Điền Chính Quốc nhận được điện thoại của Mẫn Doãn Kì

"Em ở nhà hay ở văn phòng? Về trường đi, hôm nay bạn bè cũ đến đây đông lắm. Trịnh Hạo Thạc bảo nếu em không đến, cậu ta sẽ đến tận nơi lôi em đi"

Trịnh Hạo Thạc là chủ tịch hội sinh viên hồi đó, học trên Điền Chính Quốc một khóa ở khoa Luật sau khi tốt nghiệp được giữ lại trường làm trợ giảng. Hồi đó do cũng làm công tác phụ trách, hai người thường hay làm việc với nhau.

"Em đang ở phía cửa bắc, mọi người ở đâu?"

"Đến rồi hả? Thế thì tốt, bọn anh đang ở khu nhà mới, mau đến đây đi"

Điền Chính Quốc tắt máy nói với anh

"Anh cùng em đến khoa Luật trước, sau đó sẽ đến khoa của anh"

"Hả? khoa em... anh không đi đâu" Phác Trí Mẫn do dự

"Vì sao?" Điền Chính Quốc lập tức cảnh giác. Cậu suýt quên người trước mắt đã thay đổi rất nhiều, bao nhiêu năm trôi qua cậu phát hiện mình vẫn giữ phản xạ có điều kiện.

"Khoa em đông như vậy..." Phác Trí Mẫn nói giọng phụng phịu.

Trước đây Điền Chính Quốc là nhân vật nổi nhất khoa luật, được gọi là hoàng tử của khoa, bao nhiêu người biết anh. Sự hợp tan của họ chắc nhiều người biết Phác Trí Mẫn không muốn đối diện với những ánh mắt dò xét đó

"Một mình em đi là được rồi, hơn nữa anh muốn chụp vài bức hình, đi một mình dễ có cảm hứng hơn.."

Vậy cậu đến đây làm gì? Điền Chính Quốc bất lực kéo tay Phác Trí Mẫn đang định chạy đi 

"Anh không mang tiền, không mang theo điện thoại, lát nữa làm thế nào tìm được em tối về nhà thế nào?"

Thấy Phác Trí Mẫn ngây người là biết ngay anh chưa nghĩ đến chuyện này. Có lúc Điền Chính Quốc cảm thấy mình đang sống chung với một đứa trẻ, cậu thở dài

"Nếu chúng ta có con thì con chúng ta nên giống em"

Dùng dằng một lúc, cuối cùng anh chìa tay lẩm bẩm

"Cho anh tiền!"

Nhưng Điền Chính Quốc chỉ đưa điện thoại của cậu cho Jimin

"Lát nữa em sẽ gọi cho anh, đừng đi quá xa. Nếu muốn tìm em thì gọi cho anh Mẫn Doãn Kì"

"Thật không biết anh ngại cái gì kia chứ"

Điền Chính Quốc giơ tay sửa lại mái tóc của Phác Trí Mẫn bị gió thổi rối tung. Sao cậu lại không hiểu anh đang nghĩ gì? Chỉ có điều chuyện đó chẳng quan trọng, cứ để anh làm theo ý mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro