27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Luật sư Điền, bây giờ cậu nổi tiếng rồi nên cũng biết ra vẻ lắm"  Vừa đến khu nhà mới của khoa Luật, Điền Chính Quốc đã bị Trịnh Hạo Thạc khiêu khích

Điền Chính Quốc quá hiểu tính khí của người đàn anh này, càng thanh minh anh ta càng châm chọc, tốt nhất không nên phản bác. Trịnh Hạo Thạc nói mấy câu thấy đối tượng không nói gì đành thôi.

Kim Thạc Trấn nhìn cái áo Điền Chính Quốc mặc, bật cười

"Em có phong cách này từ khi nào vậy?"

Điền Chính Quốc cúi nhìn, trước ngực áo có in bốn chữ màu đỏ cỡ lớn Đại học Thượng Hải, cảm thấy hơi kì quặc cậu cười cười rồi cởi ra cầm ở tay.

Kim Thạc Trấn lập tức hiểu ra

"Sao không thấy người nhà em đâu?"

"Ai biết chạy đi đâu rồi" Điền Chính Quốc cũng thấy bất lực.

Lúc đó nhiều người quen nhận ra nhau chào hỏi tíu tít. Nhân cơ hội mọi người đang nói chuyện, Trịnh Hạo Thạc kéo Mẫn Doãn Kì ra một chỗ hỏi

"Điền Chính Quốc đã có người yêu chưa?"

Mẫn Doãn Kì xoa xoa cằm mình, trả lời giọng dứt khoát

"Chưa" Vợ không phải là người yêu về điểm này anh ta phân định rất rạch ròi.

"Sao, vẫn thế à? Điền Chính Quốc vẫn muốn chờ người ta ư?" Trịnh Hạo Thạc hiểu khá rõ chuyện riêng trước đây của Điền Chính Quốc, đột nhiên Trịnh Hạo Thạc nghĩ ra điều gì đó

"Không có cũng tốt, khoa mình có một trợ giảng nam mới về, rất giống người nằm dưới, điều kiện gia đình lý tưởng, học vấn cao, để tối tôi gọi đến đây giới thiệu hai người với nhau nhưng cậu đừng nói gì vội nhé"

Mẫn Doãn Kì đương nhiên không nói.

Điền Chính Quốc vốn định đến chào hỏi một lúc rồi về, ai ngờ không thể nào thoát ra được. Đầu tiên là cùng mọi người đến chào các giáo sư cũ, sau đó là cuộc giao lưu thân mật giữa học sinh các khóa, ra khỏi hội trường đã hơn năm giờ chiều. Kim Thạc Trấn gọi vài người quen

"Đã đặt tiệc ở khách sạn Golden, mọi người cùng đến cho vui"

Golden là khách sạn năm sao duy nhất ở khu vực đó, xem ra phen này Kim Thạc Trấn chi khá mạnh tay

Điền Chính Quốc mượn điện thoại của Mẫn Doãn Kì gọi cho Phác Trí Mẫn

.

.

Thực ra Phác Trí Mẫn không có kế hoạch chụp ảnh, lúc đi chỉ mang theo máy ảnh như một thói quen. Điền Chính Quốc đã đến khoa luật, anh cũng đến khoa Nghệ Thuật của mình. 

Phác Trí Mẫn chỉ học ở khoa Nghệ thuật hơn một năm, thời gian tự học chủ yếu lại ở khoa Luật, cho nên không có nhiều người quen cùng khoa. Quả nhiên đi quanh một vòng rồi mà anh vẫn không người quen cũ nào.

Rời khỏi khoa vô tình bắt gặp hai cảnh có vẻ được. Tự nhiên lại có hứng thú

Tay vô tình chạm vào điện thoại trong túi bất giác anh nghĩ đến Điền Chính Quốc . Không biết ở bên đó anh đang làm gì?

Những ngày gần đây anh và Điền Chính Quốc .. dường như tốt đẹp hơn, nhất là sau khi anh từ Thiên Tân trở về

Dù rất hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng Phác Trí Mẫn vẫn cảm thấy bất an

Anh không hiểu rõ những suy nghĩ của Điền Chính Quốc . Thực ra xưa nay vẫn vậy càng không thể đoán được suy nghĩ của cậu, liệu có một ngày nào đó tất cả sẽ thay đổi?

Phác Trí Mẫn không muốn nghĩ tiếp dùng mũi giày đá viên sỏi trên đường, tự nhủ "Đã không nghĩ ra thì tốt nhất nên nghĩ đơn giản đi vậy"

Hội trường hôm nay náo nhiệt chưa từng có, đâu đâu cũng đông nghịt sinh viên các khóa, có những cô cậu sinh viên trẻ măng vừa mới nhập học, có cả những cựu sinh viên tóc đã bạc, không biết có bao nhiêu thế hệ đã trưởng thành từ ngôi trường này.

Có lẽ do mặc áo phông in tên trường nên có người hỏi Phác Trí Mẫn đường đi như thế nào, phòng học này ở đâu? anh dẫn họ đi theo trí nhớ của mình

Đi được vài bước, anh lại bị một người giữ lại hỏi

"Bạn ơi bạn có biết Kim Nam Tuấn đang diễn thuyết ở đâu không?"

Đang suy nghĩ miên man bị hỏi bất ngờ, Phác Trí Mẫn hơi ngẩn người dường như nghi ngờ mình đang nghe nhầm

Kim Nam Tuấn

"Bạn hỏi ai cơ?" Phác Trí Mẫn ngây người hỏi lại

"Kim Nam Tuấn tổng giám đốc trang mạng SOSO, một mạng lưới diệu kì của Trung Quốc. Anh ấy đang diễn thuyết ở đâu?"

Chàng trai thấy vẻ ngây ngô của Phác Trí Mẫn lập tức quay sang hỏi người khác

"Bạn ơi, xin hỏi Kim Nam Tuấn đang diễn thuyết ở đâu?"

"Ở giảng đường số một, sao bạn đến muộn thế buổi diễn thuyết từ hai rưỡi đến bốn rưỡi, bây giờ đã bắt đầu khá lâu rồi, chắc chắn không còn chỗ đâu" Nói vậy nhưng cô sinh viên vẫn chỉ đường.

Chàng trai cảm ơn rảo bước về phía giảng đường số một.

Phác Trí Mẫn đứng nguyên chỗ cũ, phải một lát sau anh mới tiêu hóa được thông tin này.

Kim Nam Tuấn

Anh ấy đã về nước.

Bây giờ đang có mặt tại trường Đại học Thượng Hải

Giảng đường lớn số một có sức chứa cả nghìn người đã chật cứng, các cửa ra vào đều bị chắn lại, may nhà trường tính tới tình huống đó, cho nên đặt một màn hình lớn bên ngoài để cho những người không vào được hội trường có thể trực tiếp theo dõi buổi diễn thuyết

Phác Trí Mẫn chen vào đám đông, ngửa cổ nhìn người đàn ông đầy tự tin trên màn hình. Vầng trán rộng thông minh, cặp lông mày cương nghị, những đường nét trên khuôn mặt hơi thiếu sự mềm mại, đôi mắt điềm tĩnh với cái nhìn sắc bén do nếm trải nhiều đau thương nếu không cười dễ khiến người khác e ngại khó tiếp cận.

Đó chính là Kim Nam Tuấn

Gương mặt mới trong làng mạng SOSO, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng

Tỷ phú khoa học kỹ thuật mới nổi với giá trị tài sản lên tới tỷ đô la Mỹ

Chồng cũ của anh trên danh nghĩa... Có lẽ cũng là trên thực tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro