28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên đề Kim Nam Tuấn diễn thuyết rất bình thường, đó là vấn đề "Sự phát triển và những dự đoán về chuyên ngành IT ở Trung Quốc" đã được nhiều người đề cập đến nhưng do góc nhìn độc đáo, phân tích có sức thuyết phục, nhất là quá trình lập nghiệp và thành công của bản thân hắn đã khiến cho diễn giải trở nên khác biệt. 

Là người từng theo học chuyên ngành khoa học công nghệ nên Kim Nam Tuấn hết sức chú trọng đến căn cứ thực tiễn, tương lai của ngành IT trong bài diễn thuyết của hắn không phải là quá xa vời mà là những dự đoán logic dựa trên cơ sở khả thi. Vì vậy nó dễ dàng thuyết phục được người nghe và nhận được sự tin tưởng của mọi người. Bản thân quá trình phấn đấu vươn lên của Kim Nam Tuấn càng khiến người nghe rất cảm kích. Riêng vẻ ngoài tuấn tú hay cụ thể hơn là vẻ đẹp rắn rỏi rất đàn ông, đầy sức thu hút của hắn tạo nên ấn tượng đặc biết đối với thính giả.

Bên ngoài hội trường một nhóm nữ sinh cạnh Phác Trí Mẫn đã sôi sục lên vì tài năng và sức hấp dẫn của hắn.

"Trời ơi anh ấy đẹp trai quá, có thể hơi già một chút nhưng vẫn tuyệt vời"

"Này ai bảo anh ấy già, người ta mới ba mươi hai tuổi thôi, đang ở thời kì phong độ nhất"

"Giá mà mình có ông chồng như vậy, muốn tài hoa có tài hoa, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn đẹp trai có đẹp trai, được như vậy thì dù có chết cũng cam lòng"

"Thôi thôi, những người như thế, cậu nên lấy từ khi anh ta chưa giàu có, bây giờ đã quá muộn rồi"

"Ồ các cậu không biết sao? Trước đây khi Kim Nam Tuấn còn học ở trường mình, người yêu anh ấy thư kí hội học sinh trường ta đó, hình như là con trai"

Câu nói lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh đang im lặng nghe.

"Vậy bây giờ thì sao? Họ còn ở bên nhau không?"

"Mình cũng nghe vậy thôi, chưa chắc đó là sự thật" Cô sinh viên nhấn mạnh trước rồi mới bắt đầu kể: "Nghe nói hồi học đại học Kim Nam Tuấn nhà rất nghèo từ nông thôn lên đây, nhưng anh ấy học rất giỏi lại nổi tiếng ở khoa Toán, về sau theo đuổi anh chàng thư kí của chúng ta, nghe nói tình cảm rất tốt, đáng tiếc là khi tốt nghiệp vì muốn ở lại trường mà anh chàng đó đã chấp nhận lấy con trai của ông trưởng khoa. Lúc đấy Kim Nam Tuấn đã bỏ công việc ở viện nghiên cứu để đi ra nước ngoài"

"À hóa ra là con dâu của trưởng khoa, không phải người cậu nói chính là giảng viên dạy chúng ta môn văn học sử đó chứ, nghe nói anh ấy đã ly hôn rồi mà?"

"Trời ơi thật thế ư? Không biết bây giờ anh ấy có hối hận không?"

"Ai biết được" Cô sinh viên nhún vai 

"Lần trước phòng bọn mình nhận học bổng nên mời giảng viên dẫn đi ăn, chính cô ấy đã kể chuyện này nên có thể tin được"

Tiếng bàn tán vẫn sôi nổi, quá khứ và đời tư của những người nổi tiếng luôn là đề tài hấp dẫn mọi người.

Phác Trí Mẫn mím môi, ngước nhìn Kim Nam Tuấn đầy tự tin trên màn hình 

Kim Nam Tuấn rất ít khi kể những chuyện quá khứ của hắn cho anh. Có lẽ lúc đó anh mới hai mươi ba tuổi trong con mắt của người đàn ông đã qua tuổi tam thập nhi lập như Kim Nam Tuấn, anh vẫn còn là một người em trai.

Duy nhất chỉ có một lần, Kim Nam Tuấn buột miệng nói

"Trước đây hồi còn học ở Đại học Thượng Hải anh có một cậu bạn trai rất thông minh, rất đẹp..." Hắn nói đến đây thì dừng lại, giọng đầy nuối tiếc.

Lúc đó không hiểu vì sao Phác Trí Mẫn lại đáp trả

"Bạn trai trước đây của em cũng rất tuyệt vời."

"Thế ư?" Kim Nam Tuấn cười "Vậy bạn trai của em không may mắn bằng anh rồi"

Đến bây giờ Phác Trí Mẫn vẫn nhớ rõ ánh mắt của Kim Nam Tuấn lúc đó. Sự cô đơn và kiêu ngạo đan xen nơi đáy mắt thường ngày vốn điềm tĩnh của hắn

Những năm đó không thấy người phụ nữ hay đàn ông nào bên cạnh hắn. Có lẽ hắn cũng như anh, không thể nào quên được quá khứ. Lúc đó Phác Trí Mẫn đã nghĩ như vậy.

Chẳng mấy chốc buổi diễn thuyết sắp đến lúc kết thúc, người dẫn chương trình đứng lên nói

"Nếu buổi nói chuyện kết thúc ở đây, mọi người có gì nuối tiếc, có gì chưa thỏa mãn không?"

Nhiều tiếng ồn ào bên dưới vọng lên "Có!"

"Cho nên sau đây sẽ là đối thoại tự do, thời gian là nửa giờ đồng hồ, mọi người hãy tranh thủ thời gian. Xin mời"

Không khí trong hội trường sôi nổi hẳn lên, có vài sinh viên đứng lên đặt câu hỏi về các vấn đề phức tạp. Hỏi đáp tự do thể hiện năng lực tư duy và khả năng phản ứng của diễn giả, về mặt này rõ ràng Kim Nam Tuấn tỏ ra rất xuất sắc, những câu trả lời thông minh, hài hước khiến khán giả vỗ tay nhiệt liệt.

Buổi diễn giảng hôm nay, về mặt nào Kim Nam Tuấn cũng xứng danh "Niềm tự hào của trường"

"Trời ơi mấy nam sinh này hỏi câu chán chết đi được"

Mấy câu hỏi liên tiếp đều thuộc lĩnh vực chuyên môn, đã bắt đầu khiến các sinh viên nữ phát ngán, họ chẳng có hứng thú nào liên quan đến mấy cái máy tính và kĩ thuật

Đúng lúc này, phần đặt câu hỏi đã đến tay một nữ sinh

Một nữ sinh viên đứng lên hắng giọng

"Anh Kim Nam Tuấn, em phải nói trước câu hỏi này không phải của em mà của một bạn đứng bên ngoài chuyển đến cho em, nếu em giúp cô ấy đặt câu hỏi, cô ấy sẽ mời em đi ăn tối. Cho nên vì bữa tối miễn phí, rất mong anh trả lời giúp"

"Đương nhiên" Bằng một cử chỉ tao nhã, Kim Nam Tuấn giơ tay ra hiệu "Xin mời"

"Câu hỏi thế này ạ" Cô sinh viên khéo léo dừng lại, đợi hội trường im lặng mới hô to

"Xin hỏi anh đã kết hôn chưa, liệu chúng em có còn cơ hội hay không?"

Cả hội trường ào lên như vỡ chợ, tiếng huýt sáo của các sinh viên nam nổi lên từ phía sau, cổ vũ cho sự mạnh dạn của các sinh viên nữ

Tuy nhiên, trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, người đàn ông vốn đĩnh đạc tự tin trên sân khấu bỗng trở nên thất thần

Kim Nam Tuấn vẫn giữu nguyên động tác nhưng hình như suy nghĩ đã rời khỏi hắn, bị câu hỏi nằm ngoài dữ liệu lang thang đến một thế giới khác, quên hẳn công chúng phía dưới. Qua màn hình đặt ngoài hội trường, thậm chí có thể nhìn thấy ánh mắt ảm đạm không thể che giấu của hắn

Hội trường dần dần im ắng trở lại, mọi người cũng thấy e ngại, không một âm thanh nào xuất hiên nữa

Cô sinh viên vừa đặt câu hỏi cảm thấy bắt đầu lo lắng.

Người dẫn chương trình cảm thấy câu hỏi đụng chạm đến sự riêng tư của Kim Nam Tuấn liền vội đứng lên

"Bạn gái này vấn đề bạn đang hỏi động đến sự riêng tư của diễn giả"

Câu nói không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Đâu đó còn vang lên tiếng cười lạc lõng

Sự nhắc nhở của người trợ lí bên cạnh giúp Kim Nam Tuấn lập tức định thần lại. Hắn giơ tay ra hiệu cho người dẫn chương trình

"Không sao, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến vợ mình, đã khá lâu rồi tôi không gặp em ấy"

Tiếng bàn tán bên dưới lại nổi lên, Kim Nam Tuấn khẳng định lại

"Đương nhiên tôi đã từng kết hôn."

Bên ngoài hội trường người đông như vậy nhưng có lẽ chỉ có một mình Phác Trí Mẫn hiểu rõ hàm ý thực sự trong lời nói của người vừa diễn giảng trên sân khấu

Đã từng kết hôn!

Phác Trí Mẫn cũng nói với Kim Nam Tuấn như vậy.

Đã kết hôn, nhưng chỉ trên danh nghĩa hơn nữa bây giờ cũng không còn gì

Buổi diễn giảng đã kết thúc. Hình ảnh cuối cùng trên màn hình là cảnh Kim Nam Tuấn bị sinh viên vây kín trên sân khấu. Sau đó màn hình chuyển sang phim tư liệu về lịch sự một trăm năm về trường đại học Thượng Hải

Những người tụ tập bên ngoài hội trưởng dần dần giải tán, Phác Trí Mẫn cũng rời đi theo dòng người. Bỗng nhiên anh nhớ lại lời nói cuối cùng của Kim Nam Tuấn trước khi máy bay cất cánh hôm hắn đưa anh ra sân bay về nước

"Nếu em không trở lại nước Mỹ thì chúng ta tạm thời không liên hệ với nhau"

Thực ra đây là điều hết sức đáng tiếc lẽ ra họ có thể trở thành bạn tốt của nhau

Nếu...

Không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ngực nặng trĩu, Phác Trí Mẫn cảm thấy chóng mặt choáng váng

Trong ánh nắng yếu ớt của một chiều cuối đông, những gì bị chôn vùi bao lâu bỗng dưng trỗi dậy do sự xuất hiện của Kim Nam Tuấn, từng cảnh, từng cảnh như cơn ác mộng hiện về. Khi mới đặt chân lên đất Mỹ, tất cả đều lạ lẫm với anh: sự hổ thẹn khi bị chế nhạo bởi ngôn ngữ không thông thạo, sự trầm mặc mỗi khi bị chê cười nhưng phải tập quen, sự suy sụp vì 2 tháng sau đọc được tin cha tự sát vì tội lỗi gây ra

Tình cảnh lúc đó giống như tấm lưới bủa vây lấy anh không sao thoát ra được, vô cùng tuyệt vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro