29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại bài Hai con hổ vang lên đưa Phác Trí Mẫn về thực tại

Nhạc chuông hơi trẻ em này là do Phác Trí Mẫn cài khi nghịch điên thoại của Điền Chính Quốc khi cậu bận rộn công việc không có thời gian dành cho anh. Khi nghe tiếng nhạc này Điền Chính Quốc hơi cau mày nhưng cũng không đổi lại

Nhạc chuông vang lên lần thứ hai Phác Trí Mẫn mới nghe máy.

"Trí Mẫn"

Trong máy là giọng nói trầm ấm quen thuộc của Điền Chính Quốc, không hiểu tại sao Phác Trí Mẫn cảm thấy xúc động. Dường như có luồng gió ấm áp thổi qua trái tim của anh làm cho thế giới trở nên yên bình

Mắt anh ươn ướt

"Chính Quốc anh rất nhớ em..."

Phác Trí Mẫn nghe thấy tiếng mình nói cũng có thể là con người khác trong anh, tiếng của Phác Trí Mẫn tha hương nơi đất khách quê người đang nói với Điền Chính Quốc

Anh rất nhớ em

Điền Chính Quốc em biết không? 

Anh từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác biệt lướt qua trước mắt, ngay cả một dáng người giống em, anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với em, anh rất nhớ em...

Giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên má anh

Điện thoại đột nhiên im lặng

Chỉ có hơi thở nhẹ nhàng và tiếng còi xe xa xăm.

Sau đó là giọng nói ồm ồm của Mẫn Doãn Kì vọng vào điện thoại

"Chính Quốc đang đi sao lại dừng lại còn đứng giữa đường nữa!"

Điền Chính Quốc giật mình, sực tỉnh "Em biết rồi"

Chàng luật sư ngập ngừng một lúc hỏi

"Anh đang ở đâu?"

Phác Trí Mẫn nhìn xung quanh

"Anh không biết"

Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, anh đi theo dòng người bản thân cũng không biết mình đang ở đâu.

"Lạc đường ư? Thảo nào..."  Giọng Điền Chính Quốc khàn đặc

"Thôi được rồi anh đến khách sạn Golden đối diện cổng phía bắc của trường đi em đợi anh ở đó"

...

Khách sạn Golden

Mấy cái bàn Kim Thạc Trấn đặt trước không hiểu tại sao bị người khác chiếm mất, quản lí khách sạn rối rít xin lỗi, hứa lập tức sẽ bố trí chỗ ngồi mọi người cũng chẳng mấy quan tâm ra ngồi tán chuyện và đợi ở đại sảnh

Ngoài Trịnh Hạo Thạc, Kim Thạc Trấn còn gọi thêm mấy người bạn quen. Đi làm rồi không được như lúc còn đi học, rất hiếm khi có thời gian gặp nhau bây giờ có cơ hội hàn huyên như này nên ai cũng rất vui vẻ

Trịnh Hạo Thạc nhân cơ hội gọi trợ giảng trẻ mới về khoa giới thiệu cho Điền Chính Quốc. Mặc dù nhân vật nam chính hồn vía đang bay tận đâu nhưng thấy trợ giảng trẻ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cậu với ánh mắt ngại ngùng, xấu hổ. Trịnh Hạo Thạc đắc ý phen này chắc chắn thành công

Đang nói chuyện, Kim Thạc Trấn ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên đứng lên, nhìn ra ngoài. Điền Chính Quốc ngồi đối diện bất giác quay đầu lại, đúng lúc đó một chiếc xe tải lướt qua khiến Phác Trí Mẫn hoảng hốt bước lùi lại mặt tái nhợt

Kim Thạc Trấn chưa hết bàng hoàng nói to

"Điền Chính Quốc, trông vợ em thật đáng sợ vừa rồi Phác Trí Mẫn qua đường mà đầu óc để ở đâu, đèn đỏ cũng không để ý..."

Kim Thạc Trấn chưa nói hết, Điền Chính Quốc tái mặt đứng dậy đi ra ngoài.

Từ xa nhìn thấy chàng trai đứng bên đường, hai mắt Trịnh Hạo Thạc trợn lên lại nghe Kim Thạc Trấn nói vậy liền quay đầu hỏi Mẫn Doãn Kì

"Vợ ư? Thế là thế nào?"

Mẫn Doãn Kì cười hì hì

"Vợ là vợ đâu phải là người yêu!"

Trợ giảng trẻ nghi hoặc nhìn Trịnh Hạo Thạc đầy hàm ý

"Người ta đã kết hôn rồi sao còn giới thiệu cho tôi!?"

Trịnh Hạo Thạc sa sầm mặt, quay sang lườm Mẫn Doãn Kì

Bên ngoài Điền Chính Quốc nắm tay Phác Trí Mẫn lôi đi, vừa qua đường đã buông tay, hai người dừng lại cạnh bồn hoa. Nhìn vẻ giận dữ của Điền Chính Quốc và dáng vẻ tội nghiệp như đứa trẻ bị phạt của Phác Trí Mẫn thì có lẽ anh đang bị quở trách

"Nhớ quá đi!" Kim Thạc Trấn bất giác mỉm cười. Lâu lắm không nhìn thấy cảnh này, Điền Chính Quốc lúc học đại học có vẻ già dặn trước tuổi, luôn điềm đạm, rất ít khi nổi nóng người khác chỉ duy nhất với Phác Trí Mẫn hễ làm việc gì khiến cậu không hài lòng cậu thường quở trách rất gay gắt.

"Quả nhiên vẫn là em ấy" Trịnh Hạo Thạc lắc đầu, không biết có nên mừng cho cậu em này không

Năm xưa khi Phác Trí Mẫn theo đuổi Điền Chính Quốc, dân khoa luật đều rất hiếu kì muốn biết kết cục của cuộc theo đuổi này. Không ai nghĩ cậu lại từ chối nhiều người đẹp có điều kiện tốt hơn để yêu anh. Cho nên không ít người trố mắt ngạc nhiên khi Điền Chính Quốc đưa Phác Trí Mẫn lên lớp tự học, có lẽ nhiều người đẹp cũng thầm hối hận, tự trách mình không đủ kiên nhẫn, nếu không đã có thể có được anh chàng đẹp trai học giỏi này. Sau này Phác Trí Mẫn đi Mỹ cậu lại độc thân, có bao nhiêu người đẹp đeo bám càng quyết liệt hơn Phác Trí Mẫn năm đó nhưng đều thất bại, không phải họ không đủ kiên nhẫn, cơ bản là Điền Chính Quốc ngay lập tức tìm cách chấm dứt sự đeo bám của họ.

Một lần Trịnh Hạo Thạc không nén nổi bật hỏi

"Em ghét người ta theo đuổi mình à? Thế ngày trước Trí Mẫn cũng thế sao em không ghét?"

Vừa nói xong Trịnh Hạo Thạc đã thấy hối hận, biết ngay câu hỏi quá vô duyên đành mỉm cười bỏ đi không ngờ cậu lại trả lời

"Chuyện đó khác!" Lúc đó Điền Chính Quốc đã trả lời như vậy, chỉ vẻn vẹn ba chữ với thái độ dửng dưng.

Trịnh Hạo Thạc không sao nghĩ ra khác ở chỗ nào có lẽ là cậu cho Phác Trí Mẫn cơ hội theo đuổi, nhưng không cho người khác cơ hội đó.

Nghe câu hỏi của Trịnh Hạo Thạc, Mẫn Doãn Kì hiếm khi nói câu có vẻ triết lí

"Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc biết mày quan tâm làm gì?"

Mọi người đang nói chuyện thì Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn bước vào. Mặt Điền Chính Quốc vẫn cáu kỉnh, Phác Trí Mẫn có lẽ do bị mắng vẫn chưa hết ấm ức nên khi chào mọi người cũng không nhiệt tình cho lắm, giọng nói rất nhỏ.

Phác Trí Mẫn từng là khách thường xuyên của khoa Luật, nên cũng biết Trịnh Hạo Thạc, nhìn Trịnh Hạo Thạc anh gật đầu cố mỉm cười

"Chào anh"

Trịnh Hạo Thạc miễn cưỡng gật đầu, vừa định nói thì bị chặn bởi một người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa phấn khởi

"Mr JM!"

Giọng nói oang oang và nhiệt tình thái quá của người nói khiến căn phòng ồn ào hơi lắng lại, mọi người buồn cười bởi cách phát âm tiếng Anh không chuẩn  tuy nhiên người đàn ông dường như không để ý đến người xung quanh, ông ta vui vẻ đi ngang qua phòng lớn đến trước mặt Phác Trí Mẫn

"Mr JM, Kim phu nhân" Người đàn ông trung niên quá vui mừng nên nói năng có chút lộn xộn

"Không ngờ gặp cậu ở đây, lần này cậu cũng về nước với ngài Kim phải không? Tôi là Dịch Khải Liêm chủ tịch hội đồng quan trị công ty Đại Thương, chắc cậu còn nhớ năm ngoái ở Mỹ tôi hân hạnh được cậu và ngài Kim tiếp đón, lần này về nước sao hai người không dành cho tôi vinh dự được tiếp đãi các vị?"

Phác Trí Mẫn đứng như trời trồng, người lạnh toát.

Anh vẫn còn chút ấn tượng về người đàn ông trung niên trước mặt mình, ông ấy có quan hệ làm ăn với công ty của Kim Nam Tuấn. Năm ngoái khi ông ta đến Mỹ Kim Nam Tuấn mở tiệc chiêu đãi ông ta và vợ tại nhà

Nhưng tại sao lại gặp ở đây?

Thời điểm xấu nhất, trong một hoàn cảnh xấu nhất.

Phác Trí Mẫn cảm nhận ánh mắt nghi ngờ của Yoongi và mọi người hướng vào mình, anh không đủ dũng khí để nhìn Điền Chính Quốc

Chẳng lẽ hạnh phúc vừa có được đã lập tức tiêu tan sao...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro