32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi trà bốc lên nghi ngút

Năm tháng dài lâu, bao nhiêu sự kiện, biến cố nhưng chỉ vài giờ đồng hồ có thể nói hết.

"Thì ra đúng là không phải chỉ có một người..." Kim Nam Tuấn lên tiếng

"Có lúc, em ấy thực sự ngốc đến khó tin" Kim Nam Tuấn ngẩng đầu thở dài không nhìn người đối diện

"Cuộc đời quả là kì lạ, không ngờ trong chuyện này cậu lại là người duy nhất mà tôi có thể tâm sự"

Điền Chính Quốc không nói gì, sau khi hút xong điếu thuốc cậu đứng dậy lấy áo khoác

"Muộn rồi anh Kim tôi về trước đây"

"Sao lại phải vội như vậy chứ?" 

Điền Chính Quốc dừng bước

"Trí Mẫn đang say rượu, tôi không yên tâm"

Kim Nam Tuấn bật cười

"Cậu Điền cậu định khoe thắng lợi của mình trước kẻ thất bại ư?"

Điền Chính Quốc không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi quán trà. Cửa mở, một làn gió lạnh từ ngoài ập vào

Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu

Bàn tay cậu nắm chặt đến độ nổi gân xanh, mãi mới buông ra.

Trở về đến nhà đã hơn hai giờ sáng

Phác Trí Mẫn say rượu ngủ ngoan như một đứa trẻ vẫn nằm co trong chăn, trong tư thế như khi Điền Chính Quốc ra khỏi nhà. Cậu nhanh nhẹn cởi giày, chui vào chăn, ôm chặt anh vào lòng.

Anh khẽ cựa mình tìm lại tư thế nằm thoải mái, đôi mày cau lại, Điền Chính Quốc hơi nới lỏng vòng tay ôm, cặp lông mày thanh tú trên khuôn mặt như trẻ thơ của Phác Trí Mẫn mới giãn ra.

Hơi thở của Phác Trí Mẫn vẫn vương quanh mặt cậu

Điền Chính Quốc thì thầm

"Lần sau không cho anh uống say nữa" Phác Trí Mẫn không trả lời, vẫn ngủ say.

Còn Điền Chính Quốc không thể nào chợp mắt, tay vẫn ôm chặt tấm thân mềm mại, thỉnh thoảng cậu áp môi mình lên cặp môi nũng nịu, lên cái cổ thanh tú trắng xanh kề sát mặt mình. Bốn giờ sáng, Điền Chính Quốc trở dậy vào phòng làm việc.

Còn đống công việc đang chờ. Thậm chí ngày mai, không bây giờ đã là ngày mai rồi, tư liệu cho vụ xét xử ngày mai chưa chuẩn bị xong. Đối với Điền Chính Quốc lúc này mà nói, quả đúng là nước đến chân mới nhảy

Bận đến tận khi bình minh lên

Điền Chính Quốc dụi mắt, khi mở mắt đã thấy Phác Trí Mẫn đang ở cửa phòng nhìn mình

"Chính Quốc em làm việc suốt đêm sao?" Phác Trí Mẫn hỏi, mím chặt môi.

Đó là động tác thường thấy mỗi khi anh căng thẳng, Điền Chính Quốc đã quá quen thuộc.

"Lại đây" Cậu giơ tay vẫy.

Đợi Phác Trí Mẫn đến gần, cậu đưa tay ra kéo anh vào lòng rồi đặt anh ngồi lên hai gối mình.

"Tỉnh rồi hả? Chẳng mấy ai say mà ngủ vùi như anh" Điền Chính Quốc dụi mặt vào cổ anh

"Thế ư?" Có lẽ bị thái độ của Điền Chính Quốc làm cho mơ hồ, anh ngơ ngác hỏi lại 

"Vậy phải làm gì?"

"Làm một việc có ý nghĩa" Cậu thầm thì, cúi đầu chiếm trọn đôi môi mềm mại của anh

Phác Trí Mẫn ngoan ngoan gục đầu vào ngực Điền Chính Quốc, im lặng hồi lâu Điền Chính Quốc nói

"Tối qua em đã gặp Kim Nam Tuấn"

Anh cứng người trong vòng tay Điền Chính Quốc

"Anh ấy nói với em có người dùng tên em để tìm kiếm thông tin trong mạng SOSO của anh ấy, em muốn hỏi người đó xem đã tìm được những gì?"

Phác Trí Mẫn không trả lời. Điền Chính Quốc tiếp tục

"Vừa rồi thử tìm tên của anh để tìm kiếm mới biết anh đã từng đoạt giải thưởng nhiếp ảnh, sao anh không bao giờ nói đến?"

"Chỉ là giải bình thường thôi... em cũng có bao giờ hỏi đâu" Phác Trí Mẫn nói nhỏ hờn dỗi.

Điền Chính Quốc thở dài, xiết chặt anh vào lòng

"Xin lỗi đó là lỗi của em. Phác Trí Mẫn bây giờ anh kể cho em nghe đi, anh đã làm những gì?"

"Ở Mỹ ư?"

"Ừ"

Một Điền Chính Quốc dịu dàng như vậy ngay cả thời học đại học năm trước - giai đoạn đẹp nhất trong mối quan hệ của họ, anh cũng chưa từng cảm nhận. Giọng nói dịu dàng, cử chỉ âu yếm, Phác Trí Mẫn bộc bạch hết mọi nỗi khổ của anh từng nếm trải trong năm năm trên đất Mỹ.

Phác Trí Mẫn bắt đầu kể về những khó khăn mình đã gặp trên đất Mỹ. Khi mới đặt chân đến đất nước này, anh không thạo tiếng Anh, lạc đường nhưng không biết xem bản đồ nên càng đi càng lạc, việc học môn tiếng Anh rất đáng ghét, kể những thói quen kì quái của người Mỹ, cả những món ăn khó nuốt, anh còn kể rõ các món mì ăn liền nhãn hiệu nào khó ăn như thế nào.

"Sao anh không ăn món khác?" Điền Chính Quốc thì thầm, vẻ xót xa.

"Các món khác rất đắt, lúc đó anh không có tiền"

"Cha anh không gửi tiền cho anh sao?" Lần đầu tiên Điền Chính Quốc nhắc đến cha mẹ Phác Trí Mẫn với giọng bình tĩnh như vậy.

Sau khi quan sát thái độ cậu, anh mới nói

"Có cha có gửi, rất nhiều, lúc đầu anh vô cùng kinh ngạc, về sau đọc báo mới biết chuyện... thế là anh gửi tiền đến đại sứ quán"

"Đại sứ quán không khen ngợi anh ư?"

"Anh không để lại tên, anh gửi đến trong một lần quyên góp tiền của người Trung Quốc, thực ra anh không hào phóng, cao thượng gì đâu..." Chỉ là anh không thể sử dụng những đồng tiền đổi bằng tính mạng của cha , vả lại đó cũng là tự lừa dối mình, không có số tiền đó cha anh sẽ không chết, mọi chuyện vẫn như trước

"Ồ Trí Mẫn thông minh lắm, còn gì nữa?"

"Còn.."

Phác Trí Mẫn nghĩ nhất định sẽ có ngày anh kể những chuyện này với Điền Chính Quốc, nhưng chưa từng nghĩ có thể như lúc này. Không hề có cảm giác nặng nề, hình như anh đang nói một chuyện bình thường. Câu chuyện từng khiến anh đau khổ day dứt nhưng dường như sau một đêm anh không còn cảm giác ấy nữa.

Cuộc đối thoại thưa thớt dần

Trời đã sáng rõ.

"Chính Quốc, tại sao anh không hề cảm thấy đau khổ, anh cứ tưởng sẽ rất khó khăn khi nói về chuyện này"

Nói vậy nhưng nước mắt anh sắp trào ra.

Điền Chính Quốc thì thầm

"Bởi vì anh đã có em"

Phác Trí Mẫn không nói gì chỉ im lặng dựa đầu vào ngực Điền Chính Quốc, thời gian lặng lẽ trôi qua, cậu tưởng anh đã ngủ nhưng dần dần cảm thấy ngực mình thấm ướt.

...

Đã là thứ hai, buổi sáng còn phải đi làm.

Lần đầu tiên Điền Chính Quốc ra trận mà không có sự chuẩn bị, ra tòa mới phát hiện công tố viên và quan tòa hình như còn mơ hồ hơn mình. Vậy là mọi người miễn cưỡng duy trì đến khi hết giờ, quyết định để đến buổi sau.

Khi thân nhân của đương sự thấy Điền Chính Quốc mắt có quầng đen vẻ mệt mỏi, tưởng cậu mất ngủ vì việc của mình nên hết sức cảm động, luôn mồm cảm ơn khiến Điền Chính Quốc dở khóc dở cười.

Lúc đi làm mắt Phác Trí Mẫn vẫn còn sưng đỏ, Kim Thái Hanh sau khi nghiêm túc quan sát sắc mặt bạn thân, quan tâm hỏi vẻ nghiêm trọng

"Mày thất tình phải không?"

Phác Trí Mẫn thấp giọng, tỏ vẻ nặng nề để phối hợp với Kim Thái Hanh

"Đồng chí Kim Thái Hanh có muốn mời cơm để động viên đồng nghiệp bị tổn thương không?"

Kim Thái Hanh tiếp tục nghiêm túc dò xét

"Vậy không phải là thất tình chứ?"

Tin tức về Kim Nam Tuấn nằm ngay trên trang bìa tờ báo mà Kim Thái Hanh vừa mua, lúc liếc ngang dọc, Phác Trí Mẫn nhìn thấy trên bàn làm việc của y liền tiện tay với lấy đem về bàn làm việc của mình đọc. Trong đó có một bài viết dài với nhiều từ Trung Mỹ theo phong cách cố hữu của những tờ báo nhỏ kể về cuộc đời và quá trình lập nghiệp của Kim Nam Tuấn, trong đó có những câu dự đoán về phu nhân của hắn, doanh nghiệp thành đạt, triệu phú trẻ tuổi.

Phác Trí Mẫn cầm tờ báo trong tay trầm ngâm hồi lâu

Người quen của anh ở Mỹ không nhiều, chị Nhược Giai là người thân thiết nhất nhưng từ khi về nước không thấy liên lạc gì. Người còn lại là Kim Nam Tuấn thực ra đối với hắn, anh thấy cảm kích nhiều hơn. Hắn đã giúp đỡ anh rất nhiều, hơn nữa lần say rượu đó cũng không gây ra tổn thương gì cho anh

Do dự một lát Phác Trí Mẫn quyết định mở máy tính, đăng nhập địa chỉ mạng soso.com. Từ sau khi về nước anh cũng không sử dụng hòm thư này nữa, anh lục tìm địa chỉ hòm thư của Kim Nam Tuấn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro