Kim Nam Tuấn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Nam Tuấn đáp máy bay về bang California ngay buổi tối hôm Phác Trí Mẫn nhận được quyền giám hộ đối với Hạo Thiên. Phác Trí Mẫn chưa học xong nên vẫn tiếp tục ở thành phố N.

Do phải đối phó với kiểm tra định kì của ban phúc lợi xã hội nên cứ cuối tháng, Kim Nam Tuấn phải bay về thành phố N một lần. Phác Trí Mẫn hết sức áy náy bởi đã gây phiền phức cho hắn nhưng Kim Nam Tuấn trái lại rất mong nhanh đến cuối tháng.

Hạo Thiên vẫn chậm chạp ngốc nghếch, anh vất vả lắm mới dạy nó được tên chú Nam Tuấn bằng tiếng Trung Quốc nhưng Kim Nam Tuấn không thấy cảm động bởi câu "Chú Nam Tuấn" của thằng bé. Trái lại Phác Trí Mẫn rất phấn khởi, anh xúc động ôm chặt Hạo Thiên vào lòng, hôn lên mái tóc cứng màu của cậu bé

Kim Nam Tuấn ngây người trước nụ cười của anh, trong khoảnh khắc đó hắn đã hiểu tất cả, hắn đã rung động.

Lâu lắm rồi mới có cảm xúc đó.

Nhưng hắn và Phác Trí Mẫn chẳng qua mới chỉ quen nhau được mấy tháng.

Cảm xúc đến một cách bất ngờ, thậm chí không hề có dấu hiệu báo trước.

Là một người lí trí, Kim Nam Tuấn lập tức cố lý giải nguyên do tâm trạng của mình lại như vậy, nhưng lần đầu tiên hắn phát hiện bản thân đã hoàn toàn bất lực khi chứng minh quan hệ nhân quả này.

May mà hắn nhanh chóng buộc mình thoát ra khỏi tâm trạng đó, bản tính thực tế khiến hắn quyết định cứ để cho sự việc tiến triển một cách tự nhiên.

Cuộc sống của Kim Nam Tuấn với những chuyến bay đi bay về giữa bang California và thành phố N duy trì trong thời gian khoảng hai năm. Vào một ngày sau hai năm đó, Phác Trí Mẫn gọi điện thông báo với anh hai tin.

Thứ nhất, anh đã tốt nghiệp đại học.

Thứ hai, chị Nhược Giai mẹ Hạo Thiên đã được phóng thích trước thời hạn và quyết định đưa Hạo Thiên trở về nước.

Sau khi gác máy, ý nghĩ đầu tiên của Kim Nam Tuấn là "Đã đến lúc rồi"

Tại sân bay quốc tế thành phố N, lần đầu tiên Kim Nam Tuấn gặp người phụ nữ mặt đầy vẻ phong trần tên Nhược Giai

Phác Trí Mẫn đã có lần vô tình nhắc đến hoàn cảnh riêng của chị Nhược Giai. Chị sang Mỹ để đoàn tụ gia đình với người chồng đã tu nghiệp ở đây mấy năm nhưng về sau để nhận tấm thẻ xanh, người chồng đó kết hôn với một phụ nữ Mỹ. Lúc ra đi hãnh diện, hạnh phúc tràn trề, bỗng chốc bị dồn vào hoàn cảnh trớ trêu, không muốn trở về nước, sợ bị đàm tiếu mới bất đắc dĩ kết hôn với người đàn ông Mỹ tên là Claode, không ngờ lại càng bất hạnh. Hai năm trong tù khiến chị kinh sợ mảnh đất này và hiểu ra đây hoàn toàn không phải nơi dành cho mình. Sau khi được thả trước thời hạn chị quyết định đưa con trai trở về nước.

Phác Trí Mẫn ôm chặt Hạo Thiên lưu luyến không rời.

Nhược Giai cảm ơn Kim Nam Tuấn

"Cảm ơn sự giúp đỡ của em trong hai năm qua."

"Chị chỉ cần cảm ơn Trí Mẫn là đủ rồi."

Kim Nam Tuấn hiểu ánh mắt hâm mộ của Nhược Giai hướng vào Phác Trí Mẫn, hắn mỉm cười nói

"Mỗi người một số phận, không nên miễn cưỡng."

Phác Trí Mẫn ngửa đầu nhìn theo chiếc máy bay đang lẫn dần vào làn mây, ánh mắt u ám.

"Muốn trở về phải không?"

Phác Trí Mẫn thảng thốt lắc đầu, lát sau mới nói

"Không, em không muốn về có lẽ em quá yếu đuối. Anh Nam Tuấn, ở nơi đất khách quê người, cô đơn dường như là chuyện tất nhiên, nhưng nếu trở về mà vẫn cô đơn đó mới thực đáng sợ."

Anh cúi đầu không nói gì nữa.

Trên đường rời khỏi sân bay, Phác Trí Mẫn nói

"Anh Nam Tuấn em có chuyện muốn nói với anh."

Kim Nam Tuấn đương nhiên biết chuyện anh muốn nói là gì, thản nhiên đáp

"Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nhờ em giúp"

Do trước đó hắn vô tình tiết lộ mình đã kết hôn nên cha mẹ quyết định sang Mỹ khoảng một tháng để thăm con

Kim Nam Tuấn muốn nhờ Phác Trí Mẫn giúp đỡ đối phó với cha mẹ anh.

Thời gian cũng ủng hộ họ.

Phác Trí Mẫn đã tốt nghiệp, có thể rời thành phố N, công việc của công ty Kim Nam Tuấn đã đi vào quỹ đạo, anh bắt đầu có thời gian rảnh

Sau khi đến bang California Phác Trí Mẫn bắt đầu đi tìm việc, nhưng vì là người Trung Quốc nên khiến anh gặp chút khó khăn.

Kim Nam Tuấn muốn nhờ người quen giúp đỡ nhưng Phác Trí Mẫn từ chối

"Anh Nam Joon anh đã giúp em nhiều lần rồi, em không thể dựa dẫm vào anh mãi."

Phác Trí Mẫn chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ về kinh tế của hắn, nghĩ đến những lời nói khi chia tay của người yêu cũ, hắn bỗng thấy kính trọng anh

Nhìn vẻ trầm ngâm của Kim Nam Tuấn, anh hỏi

"Nam Tuấn anh đang nghĩ gì thế?"

Hắn cười

"Không có gì, tôi chỉ đang lý giải một lần nữa ý nghĩa của từ kiêu hãnh thôi."

Phác Trí Mẫn không hiểu, nghi hoặc nhìn anh, không hỏi nữa.

Trước ngày cha mẹ Kim Nam Tuấn đến Mỹ là ngày Lễ Tình Nhân, nhưng hắn vốn không phải là người lãng mạn, Phác Trí Mẫn cũng không nghĩ đến điều đó cho nên cả hai đếu không thấy có gì đặc biệt trong ngày hôm đó.

Buổi tối ngày lễ, Kim Nam Tuấn nhận một cuộc điện thoại quốc tế trên tầng tám. Khi xuống dưới tầng một hắn nhìn thấy Phác Trí Mẫn ngối trên sofa, đầu gục xuống máy tính xách tay để trên đầu gối, hai tay bó gối, hoàn toàn không biết hắn đang đi xuống. Do góc độ, hắn đã nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt anh

Tưởng anh buồn vì bộ phim đang xem, hắn bước đến gần, chỉ thấy một trang mạng bình thường, lại chính là mạng SOSO mà hắn đã rất quen thuộc.

Nhưng từ khóa để tìm kiếm là một cái tên mà hắn chưa từng biết – Điền Chính Quốc

.

.

Lúc đó Phác Trí Mẫn mới phát hiện ra hắn liền vội quay đầu, giấu những giọt nước mắt trên má chưa kịp lau.

Anh đóng máy tính, đứng lên, cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi đôi dép đi trong nhà, có vẻ rất bối rối.

Kim Nam Tuấn lập tức hiểu ra "Anh ta..."

Bỗng nhiên hắn không biết nói gì với anh

Phác Trí Mẫn nhìn hắn, đôi mắt đã được nước mắt gạn rửa đã trở nên đặc biệt trong sáng, nhưng chứa chất nỗi buồn. 

"Anh đã từng thích một người nào chưa?" Phác Trí Mẫn hỏi.

"Ừ!" Sau đó im lặng hồi lâu sau hắn mới nói "Trước đây hồi ở trường đại học trong nước, tôi có một người bạn trai rất xinh đẹp rất thông minh."

"Bạn trai trước đây của em cũng rất tuyệt vời" Phác Trí Mẫn nói nhỏ.

"Thế ư?" Kim Nam Tuấn gượng cười

"Vậy bạn trai của em không may mắn bằng tôi rồi."

Dẫu sao cậu ta bây giờ cũng chỉ là người trước đây của anh

Một khi đã nhìn thấy cái tên đó, cuộc sống hình như chỗ nào cũng nhìn thấy nó.

Bắt đầu từ hôm đấy

Phác Trí Mẫn thỉnh thoảng buột miệng cái tên đó – Điền Chính Quốc

Lúc vui Phác Trí Mẫn mỉm cười gọi tên Điền Chính Quốc

Khi ngồi một mình anh bất chợt gọi tên Điền Chính Quốc

Phác Trí Mẫn bắt đầu nhắc cái tên đó nhiều hơn với Kim Nam Tuấn, dường như tìm thấy người để anh có thể nói về người đó.

Người đó rất thông minh.

Người đó rất có tài.

...

Kim Nam Tuấn đương nhiên không vui.

Chỉ có điều khi anh nhắc đến cái tên đó với vẻ tuyệt vọng thì sự không vui của hắn trở nên không đành lòng

Trong đó có cả nỗi đau vô cớ.

Trước đây khi biết Phác Trí Mẫn chỉ coi mình như anh trai, hắn không cảm thấy đau khổ, hắn tin rằng không có người đàn ông nào ưu tú hơn hắn xuất hiện bên cạnh Phác Trí Mẫn, cho nên hắn không vội. Nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa, hắn rõ ràng cảm thấy một bức tường băng giá dựng lên giữa anh và hắn nó ngăn cản mọi sự ấm áp thân tình bên ngoài.

Có lẽ hắn mãi mãi chỉ có thể trong vai trò một người anh trai, Kim Nam Tuấn bắt đầu thấy sốt ruột.

Cho nên những gì xảy ra buổi tối hôm đó, không biết là hậu quả khi tâm trạng bị ức chế trong một thời gian dài hay là do thất vọng.

Hôm đó Kim Nam Tuấn đã uống khá nhiều rượu ở bên ngoài, khi trở về nhà hắn đã say đến nỗi anh phải chăm sóc hắn. Kim Nam Tuấn không biết mình say hay tỉnh. Nếu say tại sao hắn nhớ rõ tình tiết đến vậy, nếu tỉnh tại sao hắn không thể kiểm soát được tình cảm như bản thân đã từng làm?

Có lẽ là nửa say nửa tỉnh, hắn đã đè lên người Phác Trí Mẫn...

Khi tỉnh lại đã là một giờ đêm.

Trong thời khắc lý trí trở lại hắn lao xuống tầng một.

Phòng khách không bật điện, tối om.

Trong ánh điện ngoài đường hắt vào nhìn thấy Phác Trí Mẫn đang ngồi trên sofa, hai tay bó gối, đầu gục xuống.

Kim Nam Tuấn cảm thấy hắn đã từng nhìn thấy cảnh này, khi người nào đó bị xúc phạm, thường vô tình ngồi trong tư thế của thai nhi trong lòng mẹ vì thiếu cảm giác an toàn.

Tay hắn định bật đèn bỗng dừng lại.

Phác Trí Mẫn đột nhiên lên tiếng, giọng yếu ớt

"Anh Nam Tuấn anh coi em là anh ấy phải không?"

Kim Nam Tuấn sững người trong mấy giây mới hiểu từ anh ấy mà Phác Trí Mẫn vừa nói là ai.

Đó là người bạn trai trước đây của anh.

Hình như hắn chỉ nhắc đến người đấy một lần với Phác Trí Mẫn, nói xong cũng không nhớ, chẳng lẽ Phác Trí Mẫn cho rằng hắn vẫn yêu người yêu cũ?

Em tưởng ai cũng lưu luyến quá khứ như em hay sao?

Kim Nam Tuấn cười đau khổ.

Kim Nam Tuấn nhận thấy anh đã đưa hắn vào một tình thế khó xử . Nếu nói đúng thì hắn không thể thổ lộ tình cảm của mình, quan hệ giữa họ sẽ không tiến triển thêm. Nếu nói không thì hắn đã vô tình thừa nhận mình phạm tội cưỡng bức.

Trong ánh mắt vô tội của Phác Trí Mẫn, Kim Nam Tuấn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ không trả lời.

Cứ cho Phác Trí Mẫn tìm câu trả lời an toàn nhất.

Sau chuyện đó Phác Trí Mẫn đã không thể sống vô tư với hắn được nữa. Khi Phác Trí Mẫn đề nghị chuyển đi, Kim Nam Tuấn nói

"Phác Trí Mẫn em về nước đi, về xem tình hình thế nào?"

Phác Trí Mẫn sững người nhìn hắn

"Em không thể mãi làm một con chim đà điểu" 

Hãy về nước xem sao.

Nếu ở đó trời quang mây tạnh thì hãy ở lại.

Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì hãy quay trở lại đây.

Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó đi

Kim Nam Tuấn ra sân bay tiễn người vợ trên danh nghĩa của mình, ngước nhìn chiếc máy bay đưa anh tiến dần vào màn mây, cảm giác cô đơn ập đến lan tỏa mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn

Câu nói của hắn lúc chia tay anh có hiểu không? Trong một số sự việc Phác Trí Mẫn ngờ nghệch đến lạ lùng.

"Nếu em không trở lại Mỹ thì chúng ta tạm thời không liên lạc với nhau" Hắn đã nói với anh như vậy lúc ở phòng đợi.

Hắn có còn cơ hội không?

Có lẽ còn!

Có lẽ người đàn ông tên Điền Chính Quốc đã sớm có tình yêu mới.

Trên đời này làm gì có ai ngờ nghệch như Phác Trí Mẫn?

....


Nay bù hai chap cho mọi người nhé dạo này tui bận quáa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro