Kim Nam Tuấn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Kim Nam Tuấn đáp máy bay đến thành phố N.

Họ hẹn nhau tại một công viên. Trời lúc ấy mới vào xuân, thời tiết rất dễ chịu, từ xa Kim Nam Tuấn thấy một chàng trai ngồi trên ghế đá, cổ quàng khăn, hình như cậu ta rất bối rối, bàn tay hấp tấp vò những dải tua chiếc khăn quàng cổ.

Kim Nam Tuấn đứng nhìn chàng trai từ xa, đột nhiên trào ấm áp trong lòng, giống như cảm giác về nhà. Lúc đó hắn đã một mình ở Mỹ được bốn năm. Kim Nam Tuấn đến trước mặt chàng trai

"Xin lỗi cậu là Phác Trí Mẫn?"

Chàng trai lập tức đứng lên

"Vâng tôi đây, anh có phải là Kim Nam Tuấn?"

Lúc đó Kim Nam Tuấn mới nhìn kĩ cậu ấy. Một chàng trai rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, có lẽ còn đang đi học, bộ trang phục có vẻ cũ, hình như đã dùng mấy năm nhưng vẫn sạch sẽ, đôi mắt rất to.

Hắn mỉm cười

"Cậu Phác chúng ta tìm một chỗ ấm áp ngồi nói chuyện được không?"

Sau mấy câu thăm hỏi thông thường. Kim Nam Tuấn hỏi thẳng

"Tôi cảm thấy hơi kì lạ, cậu Phác, vì sao hồi đó gửi cho tôi 500 đô la, cậu không sợ tôi lừa sao?"

Anh hơi ngẩn người trước câu hỏi đường đột, lát sau mới ấp úng

"Lúc đó tôi vừa có khoản tiền trong tay..." Anh ngập ngừng nói tiếp "Thực ra anh không cần đích thân đến chỉ là khi tôi thu dọn đồ đạc tình cờ thấy tờ báo cũ, thực ra cũng không hi vọng lắm khi gửi bức thư đó"

"Vậy bây giờ cậu là..."

Kim Nam Tuấn không khó khăn gì trong việc tìm hiểu toàn bộ câu chuyện của người đồng hương này.

Toàn bộ sự thật như sau

Phác Trí Mẫn ngồi đây có quan hệ hàng xóm với một phụ nữ người Trung Quốc Quốc tên là Nhược Giai, cô gái này do dùng dao chém người chồng nên bị xử tù ba năm. Cô ta có một đứa con trai tên là Hạc Thiên. Bởi vì người chồng ngoại quốc của cô có khuynh hướng bạo lực cho nên muốn nhờ Phác Trí Mẫn trông nom đứa trẻ. Bây giờ anh đang tranh chấp quyền nuôi đứa trẻ với chồng Nhược Giai

Kim Nam Tuấn nhấp một ngụm cà phê nóng.

"Cậu Phác thường hay giúp đỡ người khác như vậy sao?"Thực tế ý hắn định hỏi "Cậu thường hay xen vào chuyện người khác như vậy sao?"

"Không phải" Chàng trai có vẻ lúng túng, đỏ mặt nhưng không biết do lạnh hay do ngượng

"Chúng tôi là hàng xóm của nhau đã lâu, vả lại chị Nhược Giai đã từng giúp đỡ tôi. Có lần tôi ốm nặng ngất xỉu trong nhà không ai biết, chị ấy đã phát hiện và đưa tôi đi viện, nếu muộn chút nữa chắc tôi đã mất mạng. Đó là ân nhân của tôi, chồng của chị ấy đúng là có khuynh hướng bạo lực, tôi đã tận mắt nhìn thấy ông ta lấy chai rượu đánh chị Nhược Giai và Hạo Thiên, hơn nữa Hạo Thiên rất ngoan, chị ấy cũng rất đáng thương..." Phác Trí Mẫn luống cuống giải thích.

Nhưng Kim Nam Tuấn không hề động lòng, thế giới này vốn mỗi người có một bi kịch riêng.

Chỉ có điều, chàng trai đang lương thiện đến ngốc nghếch, hắn thầm nghĩ. Nếu không ngốc nghếch như vậy, năm xưa làm sao anh có thể gửi cho hắn năm trăm đô la?

Kim Nam Tuấn nói

"Đừng lo, tôi sẽ giúp cậu"

Nhưng sự việc không đơn giản như vậy.

Ông Smith, luật sư riêng của Kim Nam Tuấn cho biết Phác Trí Mẫn không đủ chứng cứ chứng minh ông chồng của cô Nhược Giai có khuynh hướng bạo lực, vả lại dù có chứng cứ đầy đủ để tước quyền giám hộ đứa trẻ của ông ta thì cậu Phác cũng không phù hợp điều kiện nuôi dưỡng đứa trẻ, sự việc này muốn giải quyết thì thông qua pháp luật sẽ rất khó khăn, nhưng có một cách đơn giản có thể làm được, đối với loại người côn đồ như chồng của cô Nhược Giai là dùng tiền là dễ nhất.

"Đúng vậy" Kim Nam Tuấn nói "Nhưng tôi không thích tốn tiền với loại người đó, vả lại không có gì đảm bảo hắn sẽ biết điểm dừng. Sau này rất có thể hắn tiếp tục quấy rầy, hoặc sẽ chơi lại chúng ta một vố. Vì vậy, giải pháp đó không phải là cách hay"

"Vậy thì chỉ có cách là cậu Phác lập tức kết hôn, lấy một người có đủ điều kiện, như vậy mới có hi vọng thắng cuộc" Smith nhún vai, nói nửa đùa nửa thật 

"Nam Tuấn anh hoàn toàn phù hợp với điều kiện."

Câu nói của Smith lại khiến Kim Nam Tuấn xúc động.

Hắn nhận thấy trong thâm tâm mình không có ý phản đối ý kiến đó.

Kim Nam Tuấn gọi điện cho Phác Trí Mẫn nói lại ý kiến của luật sư 

"Cứ coi như có thể chứng minh gã Claode có khuynh hướng bạo lực, có thể tước quyền giám hộ đứa trẻ của anh ta, thì cậu cũng không thể nuôi đứa bé. Tuổi tác điều kiện kinh tế và điều kiện hôn nhân của cậu không phù hợp với điều kiện nuôi dưỡng trẻ em theo quy định pháp luật của bang. Hạo Thiên sẽ được đưa vào trại trẻ mồ côi. Điều này bất lợi thế nào đối với đứa bé chắc cậu đã hiểu. Trại trẻ mồ côi hoàn toàn không phải là nơi ở tốt đối với nó"

Phác Trí Mẫn bối rối

"Tôi chỉ định giúp họ, tại sao lại khó đến thế?"

Hoặc là không khó, Kim Nam Tuấn và luật sư Smith đã từng nói gã Claode chồng cô Nhược Giai thực ra  anh ta chỉ muốn một khoản tiền nhưng Kim Nam Tuấn không muốn giải quyết theo cách đó. Hắn cũng đã không gặp Hạo Thiên, đứa bé lại trông có vẻ chậm chạp, nghe nói là do lúc nhỏ thường xuyên bị đánh.

"Nếu cậu thực sự muốn mang gánh nặng này, tôi có một gợi ý" Kim Nam Tuấn nói nhanh "Cậu có thể tìm một người đáng tin cậy, phù hợp điều kiện nuôi dưỡng để kết hôn giả, hoặc là... tôi sẽ giúp cậu."

Ở đầu dây bên kia Phác Trí Mẫn sững người, sau khi đã hiểu tình thế của mình, anh nói

"Như vậy sao có thể..."

Kim Nam Tuấn cũng không ép.

Sau đó sự việc có tiến triển, bức ảnh chụp Claode say rượu dí đầu thuốc lá đang cháy vào tóc Hạo Thiên bị chủ nhà của Phác Trí Mẫn vô tình chụp được. Tuy nhiên, đúng như luật sư của Kim Nam Tuấn nói, mặc dù Claode bị tước quyền giám hộ đối với Hạo Thiên nhưng cậu bé lại bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Phác Trí Mẫn tuy bận rộn vừa đi học vừa làm thêm nhưng cách một hai ngày đều đến thăm cậu bé.

Vào một ngày mấy tháng sau đó, hắn lúc đó ở bang California bỗng nhận được điện thoại của Phác Trí Mẫn, anh nói với hắn trong nước mắt

"Anh Kim tôi muốn nuôi Hạo Thiên..."

Thì ra trong trại mồ côi, Hạo Thiên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, chuyện đó đã xảy ra nhiều lần, nhưng lần này rất nghiêm trọng. Cậu bé bị bọn chúng dúi đầu vào nhà vệ sinh, nếu không kịp thời phát hiện có lẽ đã bị chết ngạt.

Kim Nam Tuấn đáp máy bay đến thành phố N mang theo bản hợp đồng.

"Nội dung của bản hợp đồng này là cậu từ bỏ mọi quyền lợi mà cuộc hôn nhân này mang đến, tương tự như tôi không thực hiện bất cứ nghĩa vụ vợ chồng nào, cũng có nghĩa là chúng ta chỉ là kết hôn trên danh nghĩa" Kim Nam Tuấn giải thích.

Quyền lợi và trách nhiệm đã quy định rõ ràng trong hợp đồng khiến Phác Trí Mẫn yên tâm. Đó cũng là chính là mục đích của Kim Nam Tuấn. Hắn biết bản hợp đồng này khiến Phác Trí Mẫn không bị bất kì ràng buộc sẽ làm anh yên lòng.

"Anh Kim cảm ơn anh..." Phác Trí Mẫn bối rối không biết nói gì hơn.

"Không có gì, thực ra cuộc hôn nhân này mang đến khá nhiều lợi ích cho tôi. Công ty tôi sắp lên sàn giao dịch, hình ảnh một người đàn ông có gia đình sẽ chiếm được lòng tin của các cổ đông. Hơn nữa, điều kiện đã kết hôn khiến tôi tránh được nhiều phiền toái" Chính hắn cũng thấy lý do có vẻ hơi nực cười, nhưng hắn đã nói rất chân thành.

"Vả lại Phác Trí Mẫn, cậu quả thực là ân nhân của tôi."

Bởi vậy Kim Nam Tuấn mới muốn che chở anh dưới đôi cánh của mình!

Nhưng có phải chỉ có lí do đó không?

Kim Nam Tuấn không dám tự hỏi.

Hắn nhìn tay anh ngập ngừng giây lát, dường như vừa có thứ gì tắt lịm trong đôi mắt. Sau đó anh nắm chặt cây bút, lướt nhanh tên mình rồi đưa hợp đồng cho hắn và không nhìn thêm nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro