Chap 1.2 : Trái Tim Bị Đánh Cắp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............Quán bar X.......

- Chung Quốc ! Đã lâu anh không đến đây rồi đó.

Một đám con gái vừa nhìn thấy Chung Quốc đã nhào đến tới tắp mà ỏng ẹo liếc mắt đưa tình nhìn anh. Chung Quốc cũng choàng tay ôm lấy hai cô gần nhất bước đến chỗ ghế ngồi xuống

- Anh rất bận không phải các em không biết.

Chung Quốc mỉm cười trừ.

- Chứ không phải anh đã có đoá hoa đẹp rồi không cần đến bọn em nữa.

Cả đám giận dỗi làm nũng đánh nhẹ vào Chung Quốc.

- Làm gì có chứ, mấy em vẫn đẹp nhất mà.

Chung Quốc mỉm cười nụ cười khiến biết bao cô chết lặng.

- Chà, hôm nay lại có tới ba anh đẹp trai đến quán tôi em nể mặt ghê nha.

Cả đám con gái nhìn lấy Kì Lâm ,Hạo Thạc và Doãn Kì rồi mỗi cô quấn lấy một người.

- Bọn anh đến đây có chuyện nhờ tụi em giúp.

Chung Quốc không vòng vo đi thẳng vào vấn đề.

- Biết ngay có chuyện anh mới đến mà.

Cô gái vẻ mặt không vui liếc nhẹ Chung Quốc

- Đựơc rồi, anh sẽ không quên ơn em đâu.

Chung Quốc khéo léo lấy tiền nhét vào tay các cô gái một cách nhanh chóng.

- Anh có lương tâm đó.

Cô gái vui vẻ trở lại.

- Có chuyện gì anh nói đi.

- Các cô có thấy người này chưa?

Doãn Kì đưa ra tấm hình của David Huo.

- Đương nhiên quen, cái tên này vung tiền như nước vậy đêm nào cũng gọi 2 cô đi với hắn...cũng hào phóng nhưng mà hắn ta dã man lắm nên cô nào ngủ một đêm với hắn cũng sợ ..

Cô gái nhẹ nhúng vai lắc đầu.

- Vậy em đã ngủ với hắn chưa?

Chung Quốc khẽ mỉm cười.

- Chưa, em chỉ muốn của riêng anh thôi.

Cô gái dựa đầu vào người Chung Quốc

- Em có thể cho bọn anh những thông tin hay địa chỉ những cô gái mà hắn từng cặp bồ và qua đêm không.

Hạo Thạc cố gắng gượng cười với mấy cô gái.

- Được, nhưng hắn ít đến quán em lắm với lại chỉ có hai cô thường đi với hắn ...à có một cô gái đã về quê đi nên mấy anh tự tìm cách liên lạc đi.

Cô gái đưa cho Chung Quốc thông tin của các cô gái có quan hệ với David.

..............0h30....................

- Trời có phải không đó, tên này cặp nhiều như vậy chúng ta điều tra hơi mệt đó.

Kì Lâm cầm cái tờ danh sách như cái sớ táo quân.

- Còn hai cái bar nữa.

Chung Quốc nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.

- Cứ đà này sớm muộn gì tiểu Kì cũng đá mình ra khỏi giường.

Doãn Kì thở dài nhìn mấy người bạn lo lắng.

- Yên tâm đi, có gì đến nhà mình ở.

Chung Quốc choàng tay Doãn Kì mỉm cười.

- Tít...tít...tít...

Điện thoại của Kì Lâm, Hạo Thạc và Doãn Kì lại reo lên cùng một lúc thì họ biết ngay không có chuyện tốt lành gì.

- Sao rồi?

Chung Quốc như hiểu được phần nào.

- Có chuyện phải không?

- Đi thôi, lại có án mạng.

Doãn Kì giục mấy người bạn rồi cả đám lên xe đi tới hiện trường vụ án.
Chiếc xe ngừng lại nơi án mạng, 4 người bước nhanh xuống xe Chung Quốc nhanh tay lôi máy ảnh ra. Hạo Thạc tiến về phía tử thi quan sát làm động tác nhanh chóng mở ngực anh ta ra.

- Lại là một vụ như vậy.

Hạo Thạc nhìn ba người kia ánh mắt toát lên vẻ lo lắng.

- Được rồi, tìm xung quanh đi!

.............4h sáng..................

- Sao rồi?

Doãn Kì lên tiếng hỏi tất cả mọi người.

- Đã tìm hết ngọn đồi này rồi nhưng vẫn không phát hiện gì.

Hạo Thạc đang ở phía dưới cái dốc mà nói với lên.

- Chỉ tìm thấy vẹt bánh xe thôi còn lại thì điều không có gì.

Kì Lâm lấy tay đã mang găng chạm nhẹ vào vết bánh xe.

- Vẫn là không phải hiện trường vụ án đầu tiên.

Doãn Kì nhìn mọi người tuyên bố một câu.

- Chúng ta về thôi.

Chung Quốc lên tiếng rồi bước nhanh đi trước.

................
- Đã ba ngày rồi đó, chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối gì chỉ biết bây giờ hiện tại chỉ còn lại 5 cô gái thuộc diện tình nghi.

Kì Lâm bước chậm rãi nói lên manh mối.

- Đêm nào cũng đến quán bar hắn đến để tìm xem có gì mới không quả thật là rất mệt.

Hạo Thạc vừa bước đi vừa đấm đấm cái lưng của mình.

- Đã 11h chúng ta vể nghỉ đi hôm nay tạm dừng thôi.

Doãn Kì khẽ lên tiếng.

- Xem ra chúng ta muốn về cũng không được đâu.

Chung Quốc mỉm cười dừng chân lại.
Một đám người của ông Huo bao vây lấy bốn người họ kẻ nào trên tay cũng có súng mặt mày thì hầm hầm...

- Ông Huo chúng ta lại gặp nhau.

Chung Quốc mỉm cười nhẹ.

- Lần này cậu đừng hòng dọa ta để mà ta tha cho các người...đã bao lâu mà các người vẫn còn giữ con trai ta.

Ông Huo dường như không có kiên nhẫn nữa.

- Mau gọi điện thoại cho lính cậu trả xác con trai ta lại đây.

Ông Huo lấy súng kèm vào đầu Chí Hoành.

Lập tức Hạo Thạc, Kì Lâm và Chung Quốc lấy súng ra nhắm vào đầu ông Huo thì bị bọn tay sai xung quanh nhắm lại ba người...

- Chỉ bốn người mà muốn đấu với ta sao?

Ông Huo cười đắt ý.

- Chúng tôi chỉ muốn tốt cho con trai ông, cậu ta chết thảm như vậy...ông không muốn báo thù sao?

Doãn Kì nhìn ông Huo với vẻ mặt không chút sợ sệt rồi lấy tay đẩy nhẹ họng súng của ông xuống vì anh biết ông không làm hại anh chỉ muốn dọa anh thôi.

Ông Huo vừa hạ súng thì tất cả hạ theo thấy vậy ba người kia cũng cất súng vào túi áo.

- Nó chết thảm như vậy nên ta muốn nó sớm yên nghỉ.

Ông Huo chợt thoáng buồn.

- Nhưng các người đem nó ra mổ xẻ như vậy mà là tốt sao?

Ông Huo tức giận hét lên rồi lấy súng chỉa vào đầu Chung Quốc trong lúc không tự chủ được bản thân.

- Người đàn ông của tôi mà ông cũng muốn gây sự sao?

Một giọng nói thanh và trong trẻo từ phía sau lưng ông Huo vang lên tiếp đó là nụ cười nhếch nhẹ của Chung Quốc

Hết chap 1.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro