Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sói nhỏ xinh đẹp tỏ ra yếu ớt, thiện lương, dụ dỗ một con thỏ hiền lành, thật thà. Tâm hồn thỏ con áy náy nên cảnh giác cũng buông lơi; sói nhỏ chậm rãi đến gần, từng bước thận trọng.

[ Thôi xong rồi... ]

Bức vẽ kia khiến Phác Chí Mẫn hồn vía lên mây, liệu đây có phải là tiên đoán?

Kiếp trước cậu và Điền Chính Quốc không có quan hệ gì, sau khi sống lại bỗng thân nhau như hình với bóng, vậy rốt cuộc sống lại vì ai? Lần nữa chết dưới tay hắn? Hay vẫn có thể một lần nữa thay đổi Điền Chính Quốc, thay đổi kết cục bi thiết của mình?

Reng —!! Tiếng chuông tan học vang lên, Điền Chính Quốc và rất nhiều đứa trẻ khác vô cùng vui sướng chạy ra khỏi lớp. Hắn kéo tay Phác Chí Mẫn, vui vẻ đề nghị: "Mẫn Mẫn, mình ra ngoài chơi."

Tay Điền Chính Quốc lạnh ngắt, lúc chạm vào tay Phác Chí Mẫn khiến cậu chợt nghĩ đến Điền Chính Quốc trong mộng dùng đôi tay tương tự che mắt mình, sau đó đôi môi lạnh giá hôn lên môi cậu. Nghĩ đến cảnh tượng ấy, không biết vì sợ hãi hay xấu hổ mà Phác Chí Mẫn đột ngột rút tay về.

"Mẫn Mẫn, cậu còn sợ mình ư." Điền Chính Quốc chăm chú nhìn Phác Chí Mẫn, cậu rõ ràng đang lẩn tránh ánh mắt hắn. Phác Chí Mẫn ngồi đơ trên ghế, Điền Chính Quốc cong lưng tựa bàn. Hai người khoảng cách rất gần nhau, thậm chí Phác Chí Mẫn còn thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong đôi con ngươi xanh biếc của Điền Chính Quốc chính là gương mặt kinh hoảng của mình; điều này khiến một đứa trẻ năm tuổi như Phác Chí Mẫn cảm nhận rõ ràng sự bức bách.

Phác Chí Mẫn lắc đầu theo bản năng: "Không... Mình không định ra ngoài chơi."

"Cho nên Mẫn Mẫn ghét bỏ mình." Điền Chính Quốc làm như không nghe được lời biện hộ của Phác Chí Mẫn, hắn chỉ đưa ra phán đoán của bản thân.

Phác Chí Mẫn vừa định nói không phải, Điền Chính Quốc đột nhiên bị ba đứa nhóc đùa nghịch phía sau đâm trúng khiến hắn ngã nhào trên đất.

Phác Chí Mẫn vội vàng chạy tới dìu hắn, bởi vì mùa hè nên đám trẻ mặc quần đùi quá gối, mà đầu gối Điền Chính Quốc lại cọ xát trên đất, đương nhiên trầy da, máu đổ.

"Tiểu Long, Điền Chính Quốc sắp nện cậu rồi!" Một trong ba đứa trẻ tham gia cuộc đuổi bắt bèn lên tiếng.

Đứa trẻ gọi Tiểu Long kia lập tức trả lời: "Không phải mình, là cậu."

"Mình thấy Thần Thần đâm..."

Mấy đứa trẻ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Phác Chí Mẫn thấy đầu gối hắn chảy máu, vội bảo: "Chúng mình đến phòng y tế."

Ai ngờ Điền Chính Quốc lắc đầu, hắn trừng bọn trẻ bằng đôi mắt lạnh băng: "Lũ đáng ghét." Sau đó vung tay cầm lấy ghế con, Phác Chí Mẫn biết hắn muốn làm gì, vội vàng giữ chặt hắn. "Chính Quốc, không thể!"

Điền Chính Quốc nghe lời Phác Chí Mẫn, liền buông ghế xuống. Đám nhóc kia sợ tới mức bỏ chạy, bởi vì thầy cô thường nói Điền Chính Quốc không phải đứa bé ngoan, nếu ai chọc hắn hắn sẽ đánh người, cho nên bạn bè trong lớp đều nảy sinh cảm giác sợ sệt với hắn.

Điền Chính Quốc quay lại chỗ mình, ghé vào bàn học, mặt úp xuống, cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì. Vết thương ở đầu gối kia vẫn rỉ máu.

Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng lay Điền Chính Quốc: "Đầu gối bị thương, mình đưa cậu đi băng bó." Giờ đang mùa hè, da dẻ trẻ con lại mỏng, miệng vết thương nếu không xử lý rất có thể bị nhiễm trùng.

Điền Chính Quốc tỏ ra không nghe, vẫn nằm úp mặt trên bàn, để lại cho Phác Chí Mẫn một cái gáy phủ đầy tóc xoăn nhẹ ánh kim. Hắn không thèm ừ hử.

Phác Chí Mẫn nghĩ Điền Chính Quốc tức tối, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy Điền Chính Quốc nổi giận với mình, nhìn chung tính hắn thật cố chấp. Thấy hắn không quan tâm, Phác Chí Mẫn đành xuống nước: "Thực xin lỗi, là mình sai. Cậu nói chuyện với mình đi mà."

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn im lặng.

Reng—! Giờ giải lao kết thúc, tiếng chuông vào học lại vang lên, trên lớp bà giáo bắt đầu dạy nhạc thiếu nhi cho bọn trẻ. "Con thỏ trắng, trắng ơi là trắng, hai lỗ tai đưa cao lên trời..."

(Sao không phải con thỏ nhỏ, ăn củ cải đỏ, uống nước chui vô hang??)

Phác Chí Mẫn thấy Điền Chính Quốc quăng bơ mình, nhưng đáng lo nhất trên gối hắn máu vẫn chảy dài, không chút nào ngừng lại. Vì thế Phác Chí Mẫn giơ tay nói to: "Thưa cô!"

Một bà giáo hiền lành chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang đứng ở bục giảng, thấy Phác Chí Mẫn giơ tay, bà lập tức bước xuống chỗ Phác Chí Mẫn. "Sao vậy trò?"

"Đầu gối bạn Chính Quốc bị thương, cần xuống phòng y tế." Phác Chí Mẫn nói ngay.

Bà giáo cũng thường nghe những người khác kể về Điền Chính Quốc, đại khái hắn rất không nghe lời, lại hay gây sự nên ánh mắt đầy vẻ hiển nhiên. "Trò đánh nhau với bạn khác nữa?" Bà khom người kéo Điền Chính Quốc đang nằm trên bàn, gương mặt nhỏ của hắn bị áp đến đỏ au, đôi mắt xanh lam ửng hồng, nơi hàng mi cong cong còn vương nước mắt.

Điền Chính Quốc khóc, là do Phác Chí Mẫn không ngờ tới hay do Phác Chí Mẫn không nghĩ ra hắn sẽ khóc vào lúc này, đầu gối đau lắm ư? Hoặc vì nguyên nhân khác?

Thấy Điền Chính Quốc nức nở trong câm lặng, đáy lòng Phác Chí Mẫn cũng xót xa. Điền Chính Quốc chỉ là một đứa trẻ, hắn hoàn toàn ỷ lại mình; còn mình vì ám ảnh kiếp trước mà tránh né, đề phòng hắn, cuối cùng làm hắn tổn thương.

Bà giáo muốn bế Điền Chính Quốc lên, lại bị hắn dùng tay đẩy ra. Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chặp bà giáo, ánh mắt xa cách lạnh lùng như một mũi dao sắc nhọn khiến bà ta phải rụt tay trở về. Phác Chí Mẫn đứng cạnh bèn giải vây: "Thưa cô, em biết phòng y tế ở đâu, để em dìu cậu ấy cho ạ." Dứt lời đã nâng dậy Điền Chính Quốc. Mà Điền Chính Quốc nhìn nhìn Phác Chí Mẫn, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn đứng lên, gắt gao ôm lấy cậu.

Bà giáo thấy Điền Chính Quốc làm nũng với Phác Chí Mẫn như thế, cũng trút được gánh nặng nên gật đầu: "Ra khỏi lớp, phòng thứ hai bên trái không xa, hai trò đừng chạy loạn."

Nhưng rốt cuộc bà giáo vẫn không yên tâm. Bà đứng trước cửa lớp, dõi theo hai đứa trẻ đang đi đúng hướng mới bất đắc dĩ lắc đầu: "Điền Chính Quốc đúng là một học sinh kỳ quái."

Phác Chí Mẫn nhìn cơ thể Điền Chính Quốc như muốn dán chặt vào mình nên bước đi cũng có chút gian nan. Cậu hỏi: "Đau lắm phải không?" Cậu biết lời này rất vô nghĩa, nhưng dù sao cũng nên tìm đề tài để cạy miệng Điền Chính Quốc.

Thế nhưng hắn vẫn không trả lời, cũng không để ý đến Phác Chí Mẫn. Hắn giơ tay dụi đôi mắt ửng đỏ, so với bộ dáng lạnh lùng đối với bà giáo thì lúc này hắn y hệt con cừu nhỏ đáng thương.

Phác Chí Mẫn thở dài, nhóc này vẫn còn giận. Cậu vuốt ve tóc hắn: "Không thể tha thứ cho mình sao?"

Sau khi bọn họ đến phòng y tế, thời điểm giáo viên xử lý vết thương trên đầu gối thì hắn vẫn luôn nắm chặt tay Phác Chí Mẫn, nhưng không nói năng gì với cậu.

"Ôi, tình cảm hai em thật thắm thiết." Giáo viên y tế cười bảo.

Phác Chí Mẫn lễ phép mỉm cười: "Em và cậu ấy là bạn thân."

Sau đó Phác Chí Mẫn nhìn về phía Điền Chính Quốc, phát hiện Điền Chính Quốc cũng đang nhìn mình. Rồi hắn quay mặt đi, không nhìn nữa, nhưng mười ngón tay búp sen vẫn quấn quýt như cũ. Phác Chí Mẫn cười thầm, hắn đúng là sớm nắng chiều mưa.

Bởi vì đầu gối hắn bị thương nên giáo viên y tế gọi điện nhờ người lớn đón hắn về, lúc này Phác Chí Mẫn liền đưa số điện thoại bàn nhà mình cho giáo viên.

"Hôm nay là ngày cậu bị thương nhỉ." Phác Chí Mẫn nhìn cái trán hồng nhạt của hắn, nay đầu gối lại bị thương, khe khẽ thở dài.

Nhưng không ngờ Điền Chính Quốc chịu lên tiếng: "Cậu theo mình về đi."

Phác Chí Mẫn nhất thời chưa kịp phản ứng, Điền Chính Quốc bèn nói thêm lần nữa: "Mẫn Mẫn theo mình về nhà."

"Không được, mình không bị thương, giáo viên cũng không đồng ý." Phác Chí Mẫn giải thích, lo lắng Điền Chính Quốc cáu kỉnh. "Ngày mai là thứ Bảy, tụi mình có thể chơi cùng nhau cả ngày."

Điền Chính Quốc mím môi, không muốn nói chuyện.

Ào ào... Bên ngoài đột nhiên mưa to tầm tã, kèm theo tiếng sấm rền thật lớn. Sau đó điện thoại của giáo viên y tế vang lên, là Lưu Quế Lệ. Cô bảo Điền Chính Quốc cứ ở trường học chờ cô, đợi mưa tạnh, cô sẽ đến đón hắn.

Phác Chí Mẫn đỡ Điền Chính Quốc về lớp trước, nhưng đi được nửa đường thì hắn cắt ngang: "Mình phải về nhà." Sau đó hắn cố chấp đến cùng cực, mặc kệ Phác Chí Mẫn lôi kéo thế nào cũng phải lao ra ngoài mưa, đi về.

Phác Chí Mẫn cảm thấy khó thở: "Hôm nay cậu sao thế? Ngoài trời sét đánh, mưa to rất nguy hiểm. Cậu còn thế nữa mình mặc kệ luôn." Cậu bỏ tay Điền Chính Quốc, còn giả vờ quay bước.

Điền Chính Quốc liền chạy ra màn mưa dày đặc, nước mưa dường như đã xối ướt đẫm toàn thân.

Phác Chí Mẫn hết cách đành phải lao vào mưa, giữ chặt hắn: "Điền Chính Quốc!" Mà hắn cũng không phải cố ý muốn đi, Phác Chí Mẫn kéo một cái hắn đã ngoan ngoãn trở về.

"Cậu bực mình gì đấy?" Giờ phút này Phác Chí Mẫn ướt sũng, cậu cảm thấy trẻ con giận dỗi cũng đủ khiến người khác đau đầu.

Ai ngờ Phác Chí Mẫn vừa hỏi xong, Điền Chính Quốc đã ôm lấy Phác Chí Mẫn, khóc lớn: "Mẫn Mẫn... Mẫn Mẫn đừng ghét mình... Mẫn Mẫn đừng sợ mình... Mình thích Mẫn Mẫn nhất." Lời nói hắn đứt quãng, khóc đến xót xa.

Phác Chí Mẫn bỗng chốc nhận ra, lý do Điền Chính Quốc hờn dỗi cậu bởi vì hắn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới giống một con mèo nhỏ xù lông, không ngừng khao khát muốn thăm dò tình cảm của chủ. Hóa ra hắn ỷ lại mình như thế.

"Sao ghét cậu được, mình cũng thích cậu mà." Phác Chí Mẫn vuốt ve mái tóc đẫm nước mưa của bé con, nghĩ tới ký ức kiếp trước bị giết mẹ nó, toàn là gặp quỷ. Sau này cậu sẽ không vì kiếp trước mà tránh né và tổn thương một Điền Chính Quốc luôn làm nũng với mình, sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Sói nhỏ xinh đẹp tỏ ra yếu ớt, thiện lương, dụ dỗ một con thỏ hiền lành, thật thà. Tâm hồn thỏ con áy náy nên cảnh giác cũng buông lơi; sói nhỏ chậm rãi đến gần, từng bước thận trọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro