Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Mẫn Mẫn, cậu thấy nó đẹp không?" Điền Chính Quốc ôm một con mèo màu trắng, vừa nghịch tai nó, vừa quay đầu hỏi Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn  nhìn con mèo bụ bẫm nằm trong lồng ngực của Điền Chính Quốc, tròn xoe như một quả bóng nhỏ. Đôi mắt nó khẽ híp, đúng là cực kỳ đáng yêu. "Ừ, đẹp." Cậu vươn tay sờ lưng con mèo.

"Mẫn Mẫn, cậu ôm đi." Điền Chính Quốc vui vẻ nhét con mèo vào tay Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn nhận lấy, cúi đầu ngắm nghía. Lúc cậu chuẩn bị sờ đầu con mèo thì mồ hôi chợt vã ra như tắm, cả người tái tê run rẩy. Nhìn xem, thứ cậu ôm trên tay không phải một con mèo, đó là một đầu người đầm đìa máu chảy. Phác Chí Mẫn hoảng hốt ném nó ra xa.

"Mẫn Mẫn, không thích 'bản thân' ư?" Giọng nói trầm khàn của người thanh niên vang lên thật khẽ, thật thong dong, mang theo chút tao nhã kỳ dị. Hắn chậm rãi đi về phía đầu người bị Phác Chí Mẫn ném trên mặt đất.

Phác Chí Mẫn mở to mắt, bởi vì sợ hãi nên đôi đồng tử giãn nở tối đa. Cậu lùi về sau vài bước, trong cổ họng phát ra ba chữ: "Điền Chính Quốc."

Không biết từ khi nào, Điền Chính Quốc năm tuổi đã trở thành người lớn. Hắn mặc trang phục màu đen, đội mũ đen, thân thể cao gầy. Nước da trắng như tuyết, mắt xanh diễm lệ sáng ngời như đá Saphire. "Mẫn Mẫn, cậu sợ hãi đầu mình?" Tựa như rất khó hiểu, hắn dùng ngón tay thon dài chạm đến vật thể máu chảy đầm đìa kia. "Rõ ràng đáng yêu như vậy, tôi rất thích." Dứt lời còn hôn lên một cái.

Phác Chí Mẫn khó mà tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra. Chiếc đầu trong lồng ngực hắn trắng toát, khóe môi tuôn rỉ máu tươi đã chuyển màu, là... chính cậu.

"Tôi..." Phác Chí Mẫn như nghĩ đến điều gì đó, lập tức sờ lên cổ. Phù, vẫn còn ở đây. Nhưng chiếc đầu kia đúng là của cậu, sao mọi thứ lại trở nên thế này? Rốt cuộc là vì sao?

Trên tay một mảnh trơn trượt, Phác Chí Mẫn nhìn xuống chỉ thấy máu. Máu tràn ngập tay cậu, lần nữa Phác Chí Mẫn lại vuốt ve cổ mình, nào ngờ chạm đến vết dao thật sâu. Từ vết cắt đó chảy ra thật nhiều máu mang theo mùi tanh nồng đáng sợ.

"Mẫn Mẫn, đừng nhìn." Bàn tay lạnh lẽo vòng từ phía sau che khuất đôi mắt Phác Chí Mẫn, sau đó mũ đen rơi xuống, lộ ra sườn mặt hao gầy của thanh niên. Hắn hơi nghiêng người, hôn lấy đôi môi tái nhợt của cậu. Nụ hôn trôi qua, hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu rằng, "Sẽ sợ đấy."

Cổ họng Phác Chí Mẫn khô khốc, giống như ngay thời khắc lìa đời ở kiếp trước. Cậu há mồm thở dốc, nhưng thế nào cũng không thể kêu lên. Không gian gieo rắc đầy mùi máu và người đằng sau càng lúc càng siết chặt khiến Phác Chí Mẫn không tài nào hít thở. Khó chịu quá, ai cứu tôi đi...

"Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn." Là ai gọi cậu?

Phác Chí Mẫn mở mắt, thấy trên cao là trần nhà trắng lóa... Thì ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.

"Mẫn Mẫn, cậu gặp ác mộng?" Tiếng nói trẻ con trong trẻo vang lên, Điền Chính Quốc bước đến gần cậu, vừa định đưa tay giúp cậu lau mồ hôi trên trán thì Phác Chí Mẫn đã đẩy hắn ra.

"Điền Chính Quốc." Chất giọng như vừa từ cõi chết trở về của Phác Chí Mẫn đầy run rẩy.

Điền Chính Quốc nghi hoặc bị cậu đẩy ra: "Mẫn Mẫn?"

Phác Chí Mẫn lẳng lặng nhìn hắn. Đúng vậy, Điền Chính Quốc chỉ mới là đứa bé năm tuổi, vừa rồi nằm mộng là Điền Chính Quốc lúc trưởng thành, thời điểm sau khi cậu bị Điền Chính Quốc giết chết... Nghĩ đến việc lúc lớn lên, cậu lại chết dưới tay hắn lần nữa, cơn tuyệt vọng và sợ hãi trong giấc mơ vừa rồi bất giác bủa vây. Phác Chí Mẫn không muốn chết, cậu chỉ muốn sống thật yên bình.

"Mẫn Mẫn, rời giường thôi." Điền Chính Quốc kéo tay Phác Chí Mẫn, nhưng vừa mới chạm vào tay cậu thì cậu lùi về phía sau, kinh hoảng nói: "Đừng tới đây."

Lời thốt khỏi miệng, Phác Chí Mẫn cảm thấy ngữ điệu của mình cũng nghiêm trọng hơn. Ngay lúc nghĩ ngợi định nói cái gì thì Điền Chính Quốc đã hỏi: "Vì sao Mẫn Mẫn sợ mình?" Gương mặt ngây thơ tràn đầy khó hiểu. Hắn vươn tay muốn sờ mặt cậu, nhưng bỗng dừng lại giữa không trung, có vẻ hắn đang suy xét chuyện gì. Phác Chí Mẫn vẫn sợ sệt như cũ. Bởi vì giấc mộng kia quá chân thực, chân thực đến mức cậu thấy cổ mình đau đớn không thôi.

Rốt cuộc thời khắc mà Điền Chính Quốc sắp chạm vào cậu, Phác Chí Mẫn mạnh bạo đẩy Điền Chính Quốc như một phản xạ tự nhiên. Không may lần này sức lực rất lớn, cậu đã thẳng tay đẩy hắn xuống giường.

Rầm, đầu Điền Chính Quốc va trên mặt đất, tiếng vang rất lớn lọt vào tai Phác Chí Mẫn. Điền Chính Quốc ngã bị nhưng cũng không quấy khóc, ngược lại bình tĩnh bò lên.

Phác Chí Mẫn sợ hãi, hô to một tiếng: "Điền Chính Quốc!" Cậu phi xuống giường, muốn kiểm tra đầu của hắn thì hắn đã lùi về sau về bước, mở to đôi mắt vô tội nhìn người đối diện, cũng như cố tình giữ khoảng cách với Phác Chí Mẫn.

Như là mờ mịt, thâm trầm, như là tối tăm; nhưng lại không toát nên biểu cảm vui hay buồn.

Lúc Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn im lặng, Lưu Quế Lệ nghe được tiếng vang nên đã chạy vào phòng: "Sao đấy, hai đứa đánh nhau sao?"

Phác Chí Mẫn lúng túng trả lời: "Con đẩy cậu ấy ngã."

Lưu Quế Lệ vội vàng đi đến chỗ Điền Chính Quốc, thấy trán hắn một mảnh hồng hồng, xoa xoa rồi hỏi: "Mẫn Mẫn, sao con nghịch ngợm thế? Đã ở cùng nhau phải biết nhường nhịn lẫn nhau." Nói xong toan đi lấy một ít dầu hoa hồng.

Mà Điền Chính Quốc vẫn luôn đứng lặng thinh bỗng đưa tay giữ chặt Lưu Quế Lệ: "Dì, hôm nay cháu muốn đến trường." Sau đó hắn chủ động tới gần Phác Chí Mẫn, nụ cười đẹp tươi quen thuộc lại nở trên môi. "Mẫn Mẫn, chúng ta đi học."

Tựa như chuyện gì ban nãy cũng chưa xảy ra...

Lưu Quế Lệ đạp xe đạp, trước yên nhỏ (xe đạp kiểu cũ) là Phác Chí Mẫn, sau yên xe là Điền Chính Quốc. Cô nói đùa, "Đem hai con đi bán, nha." Dọc đường Lưu Quế Lệ còn luôn khuyên nhủ, nói bọn trẻ không được cãi nhau, phải hòa thuận chung sống. Phác Chí Mẫn thành thật gật đầu: "Con biết rồi thưa mẹ." Điền Chính Quốc ngồi sau cũng ngoan ngoãn đồng ý. "Cháu thích Mẫn Mẫn nhất, cháu sẽ không gây gổ với Mẫn Mẫn."

Phác Chí Mẫn nghe Điền Chính Quốc ngây thơ nói vậy, trong lòng cậu cũng áy náy vô ngần. Rõ ràng hắn chẳng có tội tình chi, cậu không nên cư xử cộc cằn với hắn.

Lưu Quế Lệ đưa bọn trẻ đến trường học, lần nữa căn dặn không nên đánh nhau; buổi chiều sẽ đón chúng về, không nên nghe lời người lạ mặt dụ dỗ.

Điền Chính Quốc kéo tay Phác Chí Mẫn tung tăng chạy vào trường học, bị nhốt mấy hôm ở nhà làm hắn thật buồn chán.

Trong lớp, một lần nữa hắn nắm tay Phác Chí Mẫn: "Mẫn Mẫn, mình biết sáng nay cậu gặp ác mộng, mình cũng thế."

"Xin lỗi." Bởi vì giấc mơ đó Phác Chí Mẫn đã trút giận lên Điền Chính Quốc, còn đẩy hắn ngã xuống giường, nay trán hắn vẫn hồng hồng như cũ.

"Vì sao nói xin lỗi? Mình cũng muốn xin lỗi Mẫn Mẫn."

"Cái gì?"

Điền Chính Quốc im lặng, chỉ cầm lấy một cây bút đặt trên cuốn vở, nghiêm túc vẽ lên.

Phác Chí Mẫn không rõ nguyên do, lại thấy Điền Chính Quốc không đáp lời mình, thầm nghĩ trẻ con thường nói năng vô nghĩa.

Nhưng sau đó, "Xong rồi, Mẫn Mẫn nhìn đi, đây là giấc mơ buổi sáng." Điền Chính Quốc chuyển quyển tập cho Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn cảm thấy băng giá toàn thân. Bức tranh vẽ một người cầm dao, một người sợ hãi nép trong góc tường. Ngoài ra có năm người khác nữa, không, năm xác chết, đầu một nơi thân một nơi. Xung quanh dùng bút chì miêu tả những con sông tràn đầy chất lỏng, ấy vậy Phác Chí Mẫn biết đó là máu tươi.

"Mẫn Mẫn, đừng sợ. Mình sẽ không làm hại Mẫn Mẫn, mình muốn đám cưới với Mẫn Mẫn." Điền Chính Quốc ghé mặt trên bàn, mở to đôi con ngươi biếc xanh, nghiêm túc nói với Phác Chí Mẫn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro