Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn!" Lúc Phác Chí Mẫn tan học, từ đằng xa đã thấy Điền Chính Quốc đứng trên ban công nhà mình vui vẻ vẫy tay, sau đó quay lưng vào phòng.

"Ông trẻ xuống đón con đấy." Lưu Quế Lệ cười bảo (cô đưa Phác Chí Mẫn về nhà.) Bởi vì Điền Chính Quốc bị thương ở bụng nên hắn tạm thời nghỉ ngơi, không đến trường nữa. Tuy rằng sáng sớm lúc Phác Chí Mẫn chuẩn bị đi học, hắn chậm rãi lôi kéo tay cậu, cũng muốn theo cậu đến trường. Nhưng chỉ cần Phác Chí Mẫn cố tình trợn mắt nói: "Cậu không ngoan!" Khi đó Điền Chính Quốc đành phải buông tay, "Cậu mau về nhà nhé."

Hắn lớn lên thật xinh đẹp, một bộ ngoan ngoãn nghe lời, nhìn qua khiến người khác vô cùng yêu thích. Những chuyện đen tối hoặc đáng sợ hắn từng gây ra cũng làm đối phương mau chóng quên lãng. Tóm lại, đẹp cũng là một loại tài năng.

Quả nhiên Điền Chính Quốc xuống tầng trệt chạy đến chỗ cậu, "Mẫn Mẫn!" Hắn vui sướng kêu, Phác Chí Mẫn cũng bị hắn làm xúc động, chạy lên phía trước mỉm cười, "Chính Quốc, mình về rồi."

Lúc Điền Chính Quốc chạy tới chỗ Phác Chí Mẫn, hắn giang tay ôm lấy cậu: "Mẫn Mẫn, hôm nay lúc mình ở nhà đã nhìn chằm chặp vào mặt trời đấy."

"Vì sao cậu nhìn mặt trời, đôi mắt có đau không?" Phác Chí Mẫn thấy hắn hấp háy đôi mắt to tròn màu xanh, đôi mắt long lanh tràn đầy sức sống.

Điền Chính Quốc nghe cậu nói thế, lập tức tủi thân. "Mẫn Mẫn, mắt mình đau quá. Giờ đau lắm cơ."

Phác Chí Mẫn biết hắn muốn được cậu an ủi, cho nên xoa xoa đầu hắn: "Sau này đừng nhìn chằm chặp vào mặt trời nữa, nhớ chưa?"

"Bởi vì mặt trời xuống núi, Mẫn Mẫn sẽ về nhà. Cho nên mình vẫn luôn nhìn đăm đăm, hi vọng nó mau xuống núi."

Phác Chí Mẫn nghe xong bật cười: "Ngốc thật."

"Mình khờ sao? Mẫn Mẫn?" Điền Chính Quốc cười hì hì nắm tay cậu, hai đứa nhỏ vô tư chạy về nhà.

Hắn ngốc ư? Không ngốc. Phác Chí Mẫn thừa biết Điền Chính Quốc không ngốc, ngược lại thông minh đến mức đáng sợ; nhưng như hiện tại đã đủ rồi. Thà rằng hắn giống bây giờ, ngốc một tẹo, ngoan một tẹo, như thế cậu sẽ không hề đắn đo mà yêu thương hắn nhiều hơn một chút.

"A, hai con chạy chậm tí, coi chừng ngã." Lưu Quế Lệ đứng sau hô to với bọn họ.

Về tới nhà, Lưu Quế Lệ vội vàng nấu cơm. Điền Chính Quốc lôi Phác Chí Mẫn vào phòng, hắn chỉ một bức tranh đặt trên bàn học. "Mẫn Mẫn, đây là tranh mình vẽ hôm nay."

Hắn vẽ hai người tay nắm tay, tuy nhiên trên đầu một người như đội thêm gì đó. "Đây là tóc ư?" Phác Chí Mẫn hỏi.

Điền Chính Quốc ghé vào bàn, thật nghiêm túc dùng tay điểm điểm: "Đây là khăn voan, đây là kết hôn." Sau đó hắn trỏ vào người bên cạnh, "Đây là Chính Quốc" Ngón tay di chuyển, "Người đội khăn voan là Mẫn Mẫn này." Nói xong, hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thoáng qua Phác Chí Mẫn, nụ cười vừa đẹp đẽ vừa thuần khiết. "Tương lai muốn đám cưới với Mẫn Mẫn."

Phác Chí Mẫn có hơi sửng sốt, rồi cậu bật cười, dù sao cũng chỉ là lời ngây ngô của con trẻ. "Hai đứa bé trai không thể kết hôn với nhau. Cậu sẽ kết hôn với con gái khi trưởng thành, mình cũng muốn kết hôn với cô gái khác." Phác Chí Mẫn chỉnh sửa hình vẽ một chút, nháy mắt trở thành một cô em mặc váy cưới. "Vậy mới đúng này, mình vẽ cô dâu tương lai của cậu, cô ấy không phải con trai..."

Nhưng nào hay lời chưa dứt câu, sắc mặt Điền Chính Quốc đã trở nên lạnh lẽo. Thậm chí đôi mắt tươi cười ban nãy như đã kết một tầng băng. "Mẫn Mẫn chỉ có thể kết hôn với mình." Hai tay hắn đặt trên vai Phác Chí Mẫn, bộ dáng này rất giống với dáng vẻ lần trước – khoảnh khắc mà hắn liên tục nói 'không có'.

Một Điền Chính Quốc năm tuổi cười đến đơn thuần khiến người khác muốn gần gũi, muốn cho hắn tất cả những gì tốt nhất; nhưng một Điền Chính Quốc lạnh lùng trừng trừng đôi mắt xanh cũng sẽ làm người khác quên đi tuổi tác, hoảng hốt không thôi, bỗng dưng nảy sinh sợ hãi vô hình.

Phác Chí Mẫn bị hắn nhìn đến tê dại, cậu ngoảnh đầu, chỉ có thể lúng ta lúng túng: "Sau này cậu sẽ hiểu."

Điền Chính Quốc đột nhiên kề sát cậu, nhạy bén hỏi rằng: "Mẫn Mẫn sợ hãi mình sao?" Đôi tay hắn vòng lấy eo Phác Chí Mẫn, thì thầm rất khẽ. "Cậu đừng sợ, sau này chúng ta sẽ kết hôn."

Hắn nói thật nghiêm túc khiến Phác Chí Mẫn không biết đáp lại thế nào, vừa hay Lưu Quế Lệ hô to một tiếng: "Ăn cơm! Hai ông trẻ xuống ăn cơm!" Phác Chí Mẫn như được giải cứu, vội nói, "Mình ăn cơm thôi."

Phác Chí Mẫn ra ngoài trước, Điền Chính Quốc định đi theo nhưng đôi chân bỗng dừng lại. Hắn trở về phòng, nhìn bức tranh hai cậu bé nắm tay đã biến thành cậu bé nắm tay cô bé.

Phải không? Sau này Mẫn Mẫn sẽ kết hôn với cô gái khác? Điền Chính Quốc cầm lấy mẫu bút chì chọc vào mặt 'cô bé', "Giết nó là xong." Hắn nhủ thầm trong phấn khởi.

"Chính Quốc, ra đây nhanh!" Phác Chí Mẫn gọi hắn.

Tựa như vừa trút giận, Điền Chính Quốc lại trở thành cậu bé năm tuổi ngây thơ. Hắn ngoan ngoãn đáp, "Mẫn Mẫn", sau đó vui vẻ chạy ra khỏi phòng.

"Ăn ngon không?" Lưu Quế Lệ nhìn Điền Chính Quốc nhai cơm trong miệng không ngừng, mỉm cười hỏi.

Hắn gật đầu: "Ngon ạ." Rồi chớp chớp đôi con ngươi biếc xanh, "Dì nấu cơm ngon nhất."

Lời này khiến Lưu Quế Lệ cười rất vui vẻ, cô gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát Điền Chính Quốc. "Ăn nhiều thịt nhé."

"Cảm ơn dì." Điền Chính Quốc cứ gọi dì ơi, ngoài ra hắn xinh đẹp như thế, những bất mãn trước kia của Lưu Quế Lệ đối với hắn đã tan biến sạch rồi. Hơn nữa cô còn rất đau lòng, rõ ràng đứa trẻ rất ngoan nhưng ở bên người mẹ bạo lực, cho dù có ngoan ngoãn cũng trở nên cứng đầu.

Phác Chí Mẫn nhìn hai người hòa thuận trên mâm cơm, thầm nghĩ hắn nhỏ xíu thôi đã có thể tạo được niềm vui của người khác phái, lớn lên chắc càng 'dữ dội' hơn.

Sau khi lớn lên... Nghĩ đến việc hắn trưởng thành, đáy lòng Phác Chí Mẫn có hơi phức tạp. Liệu hắn có trở thành kẻ giết người không? Kiếp trước ai đã khiến hắn trở nên như vậy, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?

"Mẫn Mẫn, bát con vẫn chưa vơi, Tiểu Quốc đã ăn xong rồi!" Thấy Phác Chí Mẫn ngẩn người, Lưu Quế Lệ gọi con trai một tiếng.

Điền Chính Quốc cũng nhướn mi, "Mẫn Mẫn, mau ăn nào." Tuy trong bát hắn vơi cơm nhưng thịt hãy còn dư lại, hắn ghét ăn nó.

Thấy nét mặt vô hại của Điền Chính Quốc, trong tim Phác Chí Mẫn chợt xuyến xao. Có lẽ hắn sẽ thay đổi. Tựa như hắn có thể kết giao với cậu cũng nhờ cậu sống lại lần này. Điền Chính Quốc sát nhân với Điền Chính Quốc năm tuổi là hai cá thể hoàn toàn khác biệt.

Cơm nước xong xuôi, Lưu Quế Lệ rửa bát trong nhà bếp. Đầu tháng chín thời tiết vẫn nóng oi ả, Phác Chí Mẫn và Điền Chính Quốc đứng ngoài ban công ngắm bầu trời ngàn sao lấp lánh.

Điền Chính Quốc dính chặt Phác Chí Mẫn như bánh nếp, hắn trỏ tay lên bầu trời: "Mẫn Mẫn, ngôi sao kia sáng ghê."

Phác Chí Mẫn nhìn theo hướng tay chỉ, vừa định hỏi ngôi sao nào thì hắn đã hôn vào mặt cậu.

"Ngôi sao này." Điền Chính Quốc điểm vào một bên mắt của mình, nghiêm túc đáp. Sau đó hắn điểm tay vào mắt Phác Chí Mẫn, quả nhiên so với sao trời cao vợi thì mắt cậu long lanh hơn nhiều.

Phác Chí Mẫn sửng sốt hồi lâu, bỗng nhận ra mình vừa bị một bé trai lên năm trêu đùa. Cậu bảo hắn: "Miệng lưỡi trơn tru." Cuối cùng chỉ nói ra như thế. Nói xong cảm thấy hối hận, có cảm giác mình như con gái nhà lành bị tình lang chòng ghẹo rồi giận dỗi vu vơ.

May mắn vị bên kia còn nhỏ, cũng không hiểu ý nghĩa là gì. Hắn sờ sờ miệng, nghi hoặc nói, "Môi mình không có mỡ."

Buổi tối lúc đi ngủ, Lưu Quế Lệ cố tình cho hai đứa trẻ ngủ chung. Cậu và hắn nằm trên một chiếc giường, cùng nhau chuyện trò qua lại. Điền Chính Quốc đang liếng thoắng, còn Phác Chí Mẫn chỉ im lặng lắng nghe. Cái gì cảnh sát mèo đen có khẩu súng rất ngầu, hắn cũng muốn. Hoặc hắn mơ về cây đào rất to, trên cây có nhiều quả đào ăn không bao giờ hết. Hoặc ngày mai đi học, hắn muốn đánh Hùng Hùng. Cái gì ngựa bay lên trời, chốc thì hoạt hình, chốc thì nhà trẻ.

Phác Chí Mẫn lẳng lặng nghe, đôi khi sẽ khuyên hắn: "Không thể đánh nhau." Tuy rằng linh hồn 26 tuổi nhưng cơ thể vẫn là trẻ con, cậu không thức khuya được. Vừa nói thế đã lăn ra ngủ rồi.

Nhưng Điền Chính Quốc dường như rất khó chịu, hắn cứ lăn lộn mãi không thôi. Hắn cọ cọ vào người Phác Chí Mẫn, tựa hồ vẫn còn chưa thoải mái. Lại đổi tư thế khác, lăn tới lăn lui, khiến Phác Chí Mẫn đang ngủ mê cũng đành thức giấc. Cậu mơ màng hỏi:"Sao vậy, không thoải mái ư?"

Điền Chính Quốc thấy Phác Chí Mẫn tỉnh, vội vàng nằm im, nhưng bàn tay nắm tay Phác Chí Mẫn lại càng siết chặt. "Ổn rồi, Mẫn Mẫn ngủ đi."

Phác Chí Mẫn chưa nghe hết câu đã chìm vào giấc ngủ.

Điền Chính Quốc ôm bụng mình, nghĩ về phần thịt đã ăn hôm nay. Hắn thật lo lắng, bởi vì lo lắng hắn sẽ ăn thịt cha nên không biết mẹ hắn đã ném xác cha ở chỗ nào. Cho nên hắn không thích ăn thịt, nhưng hắn lại mong mẹ Mẫn Mẫn quý hắn. Chỉ cần như vậy, hắn vĩnh viễn được phép ở cạnh Mẫn Mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro