Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




May mắn thay, lần này Phác Chí Mẫn còn sống. Đầu cậu quấn băng vải nằm trên giường bệnh. Lưu Quế Lệ ôm cậu khóc ngất, ngay cả người suốt ngày tất bật bên ngoài, tức cha cậu, hiện giờ cũng đang ở đây.

"Cha, mẹ." Phác Chí Mẫn gọi hai tiếng, giương đôi mắt nhìn người cha vẫn còn trẻ và khỏe mạnh năm nào. Cậu không kìm được rơi nước mắt: "Cha ơi, cha."

Phác Toàn Đức nghĩ rằng con trai bị đứa bé hung hãn kia ném đá vào đầu nên sinh ra sợ hãi, bèn vội vàng nói: "Mẫn Mẫn, cha đây, con đừng sợ."

Lưu Quế Lệ lần nữa khóc lên, cô chỉ có một đứa con, nếu nó gặp nguy hiểm gì cô cũng không thiết sống. "Khiến Mẫn Mẫn nhà mẹ sợ đến thế, thằng nhóc kia, bây giờ mặc kệ nó, sau này có khi nó trở thành kẻ giết người!"

Phác Chí Mẫn sờ sờ gáy của mình, đầu cậu bị Điền Chính Quốc ném đá. Trong hồi ức, năm tuổi kiếp trước cậu cũng rơi vào tình trạng này. Bởi lẽ gương mặt Điền Chính Quốc dường như được tô nên bởi vô vàn sắc thái tối tăm lẫn rực rỡ; bất kể vào lúc nào, ở đâu, chỉ cần hắn xuất hiện sẽ đem nơi sâu thẳm trong ký ức thuần khiết nhuộm thành màu xám tro, khiến mọi thứ càng hiện lên rõ ràng. Cho dù mười mấy năm không gặp Điền Chính Quốc, trước khi sống lại lần nữa – khoảnh khắc mà ý thức cậu trở nên mơ hồ thì cậu chợt hiểu, hình dáng đẹp đẽ của hắn đã in sâu trong tâm trí cậu rồi. Vì vậy Phác Chí Mẫn chắc chắn lúc năm tuổi đúng là Điền Chính Quốc có dùng đá ném vào đầu cậu, nhưng không vì nhóc mập, mà vì Điền Chính Quốc nói nhìn cậu thấy khó ưa.

"Cho hỏi ở đây là phòng bệnh của bạn nhỏ Phác Chí Mẫn?" Một người phụ nữ xinh đẹp hút hồn đứng trước cửa, bên cạnh nàng chính là tên đầu sỏ gây tội Điền Chính Quốc, một lớn một nhỏ đẹp xuất sắc đứng ở bên ngoài đã làm người khác đoán ra nàng chính là mẹ của hắn.

Lưu Quế Lệ nhìn thấy người phụ nữ đứng cạnh đứa trẻ ngỗ ngược, cơn tức bỗng dâng lên: "Cô có dạy con cô không? Còn nhỏ mà đã dùng đá ném người, tại sao lại ác ôn như vậy!"

Sắc mặt người phụ nữ có chút khó coi, nàng khẽ cúi đầu: "Thực xin lỗi, phí điều trị tôi sẽ phụ trách." Nàng kéo tay Điền Chính Quốc, "Đi xin lỗi bạn nhanh lên."

Điền Chính Quốc mất kiên nhẫn rút tay khỏi bàn tay nàng, đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn đăm đăm vào đôi giày trắng muốt dưới chân còn vươn chút máu. Buổi sáng hắn vừa giẫm chết một chú chim non, hắn nghĩ cảnh tượng ấy thật đẹp đẽ. Người phụ nữ ầm ĩ buộc hắn phải ngẩng đầu, hắn nhìn Phác Chí Mẫn ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tái mét. Đầu cậu quấn băng trắng, ánh mắt Điền Chính Quốc bỗng sáng rỡ, lập tức đi đến bên giường.

Phác Chí Mẫn bị một đôi mắt đẹp diễm lệ nhìn ngắm, cảm giác đáng sợ quen thuộc bỗng dấy lên. Cậu lùi về sau theo bản năng, không muốn quan tâm chuyện khác nữa. Kiếp trước hắn là hung thủ giết cậu, từ đáy lòng cậu vẫn sợ hãi thật sâu dù rằng hiện tại hắn chỉ là một đứa bé.

"Tại sao cậu chưa chết? Lần trước tôi dùng đá ném con mèo, nó chết tươi ngay." Hắn cười ha ha chỉ vào vải trắng trên đầu Phác Chí Mẫn, đang lúc mọi người sửng sốt vì lời lẽ của hắn thì ánh mắt hắn đã trở nên ác độc. "Kéo nó ra, quá xấu, nhìn thôi đã ghét rồi." Dứt lời liền muốn động tay.

Phác Toàn Đức phản ứng rất nhanh, y xách cổ áo Điền Chính Quốc kéo hắn rời khỏi giường bệnh. Tuy y đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng vẫn không nén được cơn tức, "tại sao cháu lại như vậy?"

"Có phải mày muốn chọc điên tao? Thằng bệnh này!" Người phụ nữ xinh đẹp hét lên, nàng đến gần lôi đứa trẻ từ tay Phác Toàn Đức về phía mình, sau đó 'bốp' một tiếng, tát mạnh vào mặt Điền Chính Quốc.

Cảnh tượng này làm mọi người thảng thốt, năm ngón tay đỏ tươi in trên gương mặt trắng nõn của Điền Chính Quốc. Mái tóc vàng rũ trên trán càng khiến hắn thêm tội nghiệp. Vì thế Lưu Quế Lệ bèn giảng hòa: "Bỏ đi, bỏ đi, cũng không phải chuyện nghiêm trọng, cô đừng đánh nó."

Phác Toàn Đức cũng xua xua tay, mềm lòng: "Đứa bé mới năm tuổi cũng chưa biết rõ đúng sai."

Điền Tây biết mình hơi quá đáng, nàng ngẩng đầu nở nụ cười miễn cưỡng: "Nó vẫn luôn như vậy, tôi cũng không biết dạy nó làm sao." Nàng kéo tay Điền Chính Quốc đẩy về phía Phác Chí Mẫn đang ngồi trên giường bệnh, "Xin lỗi bạn đi."

Điền Chính Quốc không nói lời nào, cứ mở to đôi mắt xanh đẹp đẽ nhìn chằm chặp Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn bị hắn nhìn đến tê dại, cậu tránh né ánh mắt của hắn, bèn nhìn sang Điền Tây: "Dì ơi, cháu không sao cả." Cậu rất muốn nói đừng bắt thằng nhóc này xin lỗi nữa, tương lai hắn là tội phạm giết người, cô mau đưa hắn đi đi, tôi sợ.

"Còn không xin lỗi! Mày câm ư?" Điền Tây kéo tay Điền Chính Quốc khiến người hắn loạng choạng. Cảm xúc nàng ta không ổn định, Phác Chí Mẫn nghĩ thầm – một Điền Chính Quốc kỳ quái, một dì trẻ kỳ quái.

"Dì, thôi đi, không sao mà." Phác Chí Mẫn non nớt nói, đây là cơ thể của trẻ em năm tuổi, dù có hiểu chuyện thế nào cũng mang đầy tính trẻ con.

Điền Tây nhìn đứa trẻ đồng trang lứa nhưng hiểu chuyện như vậy, nàng che mặt khóc nấc. "Thực xin lỗi, tôi không dạy nổi nó." Nói xong, nàng đứng dậy, lần nữa nhìn về phía cha mẹ cậu, bảo rằng. "Tiền thuốc men tôi sẽ trả, đối với con của hai người, tôi... tôi đúng là không dạy dỗ được như thế."

Còn chưa đợi đôi vợ chồng lên tiếng, Điền Tây đã kéo Điền Chính Quốc đi rồi. Bỗng nhiên Điền Chính Quốc quay đầu lại, nhìn Phác Chí Mẫn chớp chớp đôi mắt, dường như ô cửa sổ tâm hồn ấy vừa vụt sáng một ngôi sao.

Phác Chí Mẫn giật mình, thật quá sức đẹp đẽ, cũng quá sức thảng thốt.

Trên hành lang bệnh viện vang lên giọng điệu chua chát của Điền Tây: "Mày muốn tao chết, hay mày chết? Tại sao lại có đứa con như mày..." Tiếng nói và tiếng giày cao gót ngày càng xa, rồi mọi thứ trở nên im bặt.

Lưu Quế Lệ lắc đầu nói: "Đứa trẻ kia cũng khó nuôi, mẹ nó chắc rầu thối ruột." Sau đó cô sờ gương mặt nhỏ nhắn của Phác Chí Mẫn, "Vẫn là con mẹ ngoan."

Phác Chí Mẫn, tên này do cha cậu đặt, chỉ mong cậu cả đời bình an.

Nhưng bị ác ma nhìn trúng thì làm sao có thể yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro