11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sao đâu" Tôi cười dịu dàng.

"Tiền thì lúc về anh liền gửi cho em ngay, khi nào hoàn trả lại cũng được"

"Ân tình này của hai người không biết khi nào em mới trả được đây" Tôi khẽ thở dài.

"Chaeyoung, mọi chuyện rồi sẽ chóng qua thôi!" Baekhyun vỗ nhẹ vai tôi.

Không khí rơi vào trong tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng vĩ cầm du dương của quán cà phê...

Cuối cùng tôi cũng gom đủ số tiền 1 triệu anh tôi cần, có lẽ anh tôi được cứu rồi, rắc rối được giải quyết rồi, tôi khẽ mỉm cười ngước mắt nhìn trời xanh.

...
...
...

"Chaeyoung, anh đi công tác 1 tuần nữa mới trở về, chuyện của Jinyounh sau khi trở về anh sẽ xử lí giúp em, một tuần này ngoan ngoãn đợi anh. Đừng tự giải quyết!"

Tắt điện thoại, anh kêu tôi đợi anh 1 tuần, đây là anh đang thương hại cho tình trạng hiện tại của gia đình tôi sao? À không! Tất cả cũng chỉ chung quy trong 4 chữ "Thể Diện Đàn Ông" của anh thôi!... Anh làm gì nghĩ đến chút tình cảm cho tôi, tất cả những gì anh làm, những điều anh nghĩ đều mang một lí do riêng của nó nhưng trong trăm ngàn lí do đó của anh chưa bao giờ mang tên Chaeyoung tôi....Qúa khứ đã không, hiện tại cũng không thì tương lai ngày mai đừng mong cầu có được.

Kể từ ngày biết tin anh trai đi tù, tôi tạm gác chuyện ly hôn sang một bên nhưng vẫn nhờ cậy Miyeon liên lạc với luật sư Kang giúp làm một đơn ly hôn đơn phương trong thầm lặng, tôi không dám đả động gì tới nữa chỉ sợ Jungkook biết được lại làm ầm lên, tôi chuyên tâm vào công việc hơn, cũng nhận nhiều vụ phỏng vấn hay lấy tin hơn lúc trước không còn muốn sống trong những ngày tháng nhàn nhã như một đại tiểu thư nữa, mục tiêu hiện tại của tôi là phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để trả lại cho Miyeon và Baekhyun, hai người đấy tôi nợ họ nhiều rồi.

Một tuần nay tôi không chỉ làm việc ở tòa soạn không thôi mà còn nhận thêm việc bên ngoài vào buổi tối nữa, nói chung tôi là đang liều mạng làm việc, tôi bây giờ không còn chỗ dựa vững chắc là anh trai, Jungkook thì có lẽ một ngày nào đó sẽ chán ghét tôi, nếu không cố gắng tôi không biết bản thân sẽ ra cái dạng gì nữa.

Rồi cho đến một buổi trưa, tôi đột nhiên ngất xỉu ở tòa soạn. Mọi người thấy vậy liền hoảng hốt gọi cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện.

Khi tỉnh lại, đầu rất đau trước mắt tôi là trần nhà của bệnh viện trắng toát, bác sĩ nói do tôi làm việc quá sức với thiếu dinh dưỡng nên mới thành ra vậy. Bảo các đồng nghiệp tôi không cần lo lắng, đợi đến khi các đồng nghiệp khác ra về thì bác sĩ liền vào gặp riêng tôi nói chuyện.

"Chaeyoung, khi tôi nói ra chuyện này cô nhất định phải bình tĩnh thật bình tĩnh." Vị bác sĩ tuổi ngoài bốn mươi nhìn thôi cũng biết dày dặn kinh nghiệm đến chừng nào nghiêm túc nói với tôi.

"Tôi có vấn đề gì sao bác sĩ?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro