15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"KHÔNG! ANH KHÔNG CHẤP NHẬN!" Jungkook hét lên. Tất cả những hoa quả trên bàn bị anh gạt xuống, anh như một con thú hoang bị thương nhìn chòng chọc tôi như muốn xuyên thấu tôi bằng ánh mắt đó.

"Jungkook, anh không yêu em đúng không? 6 năm rồi anh không mệt sao? Em biết là em sai khi ràng buộc anh, làm cho anh lãng phí 3 năm. Bây giờ em hiểu rồi, em đã tập quên cách yêu anh, thương anh, không còn quan tâm anh chỉ để không luyến tiếc khi rời xa anh. Anh có phải không cam tâm vì em hại anh mất đi Jihyo đúng không? Được. Nếu anh muốn ngày mai em sẽ liên lạc với cô ấy xin lỗi cô ấy, bảo cô ấy quay về bên anh. Còn em, em sẽ ra đi không làm phiền anh nữa. Anh phải vui lên mới đúng, em trả lại anh mọi thứ, em sẽ không lấy bất cứ thứ gì cả anh yên tâm..." Nói đến đây, nước mắt đã cố kiềm nén nơi khóe mắt của tôi lặng lẽ rơi nhưng có lẽ anh không thấy được.

"Chaeyoung, không phải như vậy. Em đừng nghĩ vậy, anh....anh...." Câu cuối cùng của anh tôi không nghe được, không hiểu vì sao anh lại đứng dậy rời đi chỉ bỏ lại câu "Anh không ly hôn".

Kết thúc rồi phải không? Phải hay không đã kết thúc. Chỉ mong anh về sau sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc.

...
...
...

Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh bao nhiêu tiếc nuối, hối hận của tôi lại dâng lên, nước mắt nóng hổi khẽ men theo khóe mắt chảy xuống không chút báo trước, không hiểu tại sao lại khóc chỉ biết trong lòng vô cùng đau đớn. Ngày trước cho dù anh đối xử tệ với tôi như thế nào đi nữa thì tôi cũng kiên định để nước mắt không rơi vì tôi tin tôi vẫn còn cơ hội để anh yêu nhưng hiện tại tôi phải khóc, khóc thật lớn vì cơ hội của tôi chỉ còn được đếm trên đầu ngón tay...

Không hiểu tại sao tầm 2h chiều tài khoản của tôi nhảy đến con số 1 triệu 50 vạn. Tôi ngạc nhiên cực độ, tôi còn nhận được thêm một tin nhắn từ anh:

"Tiền sinh hoạt 50 vạn"

Tôi khẽ cười, anh vẫn còn quan tâm chuyện sinh hoạt của tôi sao? Tôi đã lạnh lùng tàn nhẫn tới độ vạch rõ ranh giới quan hệ của cả hai, không muốn dây dưa nữa cơ mà. Có lẽ lúc sáng anh thay mặt tôi trả tiền cho Baekhyun và Miyeon nhưng hai người họ không nhận nên anh mới chuyển 1 triệu này cho tôi.

Chuyển tiền trả lại cho Baekhyun và Miyeon, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Có lẽ Jihoon đã làm khó Miyeon trước đó rồi nên khi đến thăm tôi, khóe mắt cô ấy có phần mệt mỏi hiếm thấy. Còn đối với Baekhyun tôi không dám vay mượn gì thêm,... Xem như tôi không còn nợ họ nữa đi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro