16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ bảo tôi nằm viện nửa tháng để theo dõi nhưng mới được 10 ngày thì cả người tôi gần như sắp lên mốc mất rồi. Tôi là người năng động làm sao chịu nằm yên một chỗ cơ chứ?! Trước cũng chết sau cũng chết, thay vì vậy cố sống cho tốt một chút đi.

Tôi đã ly hôn, mặc dù Jungkook không đồng ý nhưng tôi vẫn kiên quyết dọn đồ đi về nhà mẹ. Mẹ cũng có hỏi qua vì cớ gì dọn về đây, tôi liền bịa ra một lý do rằng Jungkook công tác dài hạn bên Anh 3 tháng, ở nhà một mình rất nhàm chán nên muốn về đây. Yên ổn được mấy hôm thì anh đã đến tận cửa uy hiếp nếu tôi không dọn đồ trở về liền nói với mẹ chuyện tôi đơn thân ly hôn với anh. Mẹ tôi sức khỏe không được tốt đặc biệt là hay bị đau tim, tôi đành nhẫn nhịn dọn đồ về lại nhà Jungkook.

Tôi trở về nhà, vẫn im lặng như vậy, nhưng Jubgkook dường như không còn ở công ty thường xuyên như ngày trước nữa, anh ở nhà nhiều hơn, quan tâm chuyện tôi làm. Anh đột nhiên chuyển thư phòng vào phòng ngủ, tôi rất ngạc nhiên nhưng cũng không có ý kiến gì, có ích gì cơ chứ? Níu giữ được gì đâu, anh hiện tại là giở bản tính trẻ con không ngoan rồi một ngày nào đó anh lại chán, lại đẩy tôi sang một bên thì tôi phải làm sao? Thời gian tôi không còn nhiều không còn đủ sức để chơi đùa với vòng xoay tình ái của anh, chỉ còn lại khả năng duy nhất, đó là thầm lặng ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh trong âm thầm không dám phô bày thứ gọi là tình yêu với tôi là châu báo nhưng đối với anh chỉ là sự rẻ mạt của một khách làng chơi không hơn không kém là bao.

Tôi và anh chung sống hòa bình dưới một mái nhà, tôi vẫn hay đùa với anh rằng:

"Anh không thấy hai chúng ta giống chung sống bất hợp pháp sao?"

"Không thấy!" Lúc đó anh liền kiên định trả lời.

"Chúng ta ly hôn rồi anh à...!" Tôi nuốt đau đớn vào trong lòng nói ra lời này đau tâm liệt phế biết nhường nào.

"Nhưng đơn ly hôn đó là do em tự đứng ra. Anh nói rồi, anh không chấp nhận!!!" Anh thường rời đi không thèm nhìn tôi một cái, còn tôi cơn đau đầu từ đại não truyền đến khiến tôi mơ mơ màng màng đến không chịu nổi nhưng lúc ấy tôi chỉ biết một mình ẩn nhẫn.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro