19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook anh là một người đàn ông kiên cường, ở cùng với anh, không hiểu sao cuối cùng dũng khí của tôi lại tăng lên rất nhiều.

Từng ngày từng ngày cứ vậy trôi qua, tôi càng ngày cũng càng quen với sự suy yếu của bản thân mình, thỉnh thoảng lại xuất hiện ù tai, thị lực mơ hồ, hay ngủ cùng với hôn mê, tôi cũng không cảm thấy đáng sợ, bởi vì mỗi khi tỉnh lại, tôi đã ở trong lòng anh, được anh yêu thương ôm vào trong lòng, rất ấm áp khiến cho tôi an tâm hơn ngày trước lúc tôi chỉ có thể ẩn nhẫn gánh chịu đau đớn một mình.

Nếu điều này có thể kéo dài đến khi tôi nhắm mắt rời xa cuộc đời này thì tôi nguyện ý cứ như vậy mà ly biệt...

24 tháng 12, Giáng sinh.

Một buổi tối tốt lành, vợ chồng nhà Miyeon và Baekhyun lần lượt đến chỗ tôi ăn mừng giáng sinh, đương nhiên Jihoon và Jihyo cũng đến. Ban đầu tôi cũng khá ngượng ngùng trước sự xuất hiện của Jihyo nhưng khi nhìn thấy tình cảm giữa Jihyo và Baekhyun tôi lại vô cùng an tâm, phải là do tôi quá đa nghi thôi. Họ bây giờ là một gia đình hạnh phúc, đã thế họ còn đang từng ngày mong chờ sự chào đời của một đứa bé. Miyeon cũng rất hào hứng khi nói cho tôi biết cô ấy mang thai rồi, đã được 2 tháng nhưng đến tận bây giờ mới nói cho tôi biết. Tôi vờ giận hờn Miyeon liền đeo bám nài nỉ rất buồn cười. Một bàn ăn 6 người vui vẻ quay quần, nói với nhau đủ thứ chuyện, tôi thì lúc nghe lúc không nhưng đầu óc cũng không có dấu hiệu mơ màng nữa.

Tàn tiệc, tôi cùng Jihyo và Miyeon dọn dẹp bàn ăn, còn 3 người đàn ông thì bị bọn tôi đẩy ra phòng khách xem tivi.

"Jihyo chúc mừng! Cuối cùng cô cũng tìm được hạnh phúc đích thực của mình" Tôi vừa rửa bát khẽ nói với Jihyo đang đứng bên cạnh.

"Cô cũng vậy, Jungkook thật ra rất yêu cô..." Giọng Jihyo rất nhỏ cứ như lí nhí bên tai tôi.

"Ừm..." Tôi chăm chú rửa bát không muốn nói gì thêm.

"Nói gì thế? Hửm?" Miyeon thu xếp ly để vào tủ ngó ra xem chuyện.

"Có gì đâu. Này, dọn xong rồi sao lại còn một cái ly thế kia?" Tôi tay đầy bọt xà phòng chỉ vào ly thủy tinh vẫn còn bày ở bàn.

"Ahaha, tớ quên thôi!"

...
...
...

Lúc tiễn mọi người về tôi dựa vào người anh mỉm cười mãn nguyện.

"Chaeyoung hứa với anh cùng anh trải qua thêm thật nhiều đêm giáng sinh như thế này nữa có được hay không?" Anh ôm tôi vào lòng cưng chiều nói.

"..." Tôi không dám lên tiếng chỉ lẳng lặng nép vào lòng anh, tôi làm sao dám trả lời câu hỏi này, tôi còn sống được bao lâu tự bản thân rồi chưa biết làm sao dám hứa hẹn với anh những chuyện xa vời như đón với anh thêm một đêm giáng sinh vào năm sau hay nhiều năm nữa, tôi không dám hứa hẹn bất cứ điều gì.

Có lẽ anh biết được tôi nghĩ gì nên cũng im lặng hai người chúng tôi lẳng lặng nép vào nhau ngắm nhìn ánh trăng sau vành cửa sổ...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro