18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối thu thời tiết se se lạnh, ngoài phố từng chiếc lá thu rơi rụng bên đường, phong cảnh cũng vì vậy mà thê lương biết bao trong mắt tôi...

Không hiểu sao dạo gần đây Jungkook đi đâu cũng đều mang tôi theo, tôi cũng dần dà lười đến bệnh viện để tái khám bệnh trạng, cũng không có ý muốn hóa trị để kéo dài sự sống, tôi muốn được từ giã cuộc sống này ở tình trạng tự nhiên nhất.

Hôm nay cũng vậy, đột nhiên anh bảo muốn cùng tôi đi thăm mẹ anh, tôi cũng đồng ý không phản bác.

Đang loay hoay trong phòng tìm chiếc hoa tai làm mất thì đột nhiên ở phòng bếp có tiếng đổ vỡ, tôi hoảng hốt cứ tưởng có chuyện gì xảy ra nên tức tốc đi xuống xem sao, vừa xuống tới liền bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của anh làm tôi hoảng hốt, nhìn xuống thì thấy tay anh đang nắm chặt một xấp giấy bệnh án của tôi, phải giấy bệnh án của tôi nhưng tại sao nó lại nằm trong tay anh chứ? Chẳng phải tôi đã đem giấu ở dưới ngăn tủ để khăn lau bát đĩa sao?

"Jungkook...Anh....Anh..." Tôi hoảng tới độ hai tay run run chỉ vào xấp bệnh án anh đang cầm trên tay.

"Chaeyoung...em bị khối u não?" Tôi nghe rất rõ trong giọng nói của anh là đau xót cùng bi thương tột cùng.

"Em...em không sao" Tôi cúi gầm mặt cắn môi nói.

Anh im lặng rồi đột nhiên tiến tới ôm lấy tôi vào lòng, tôi liền bật khóc nước mắt thấm đẫm làm ướt mất một mảng áo của anh. Bao nhiêu ủy khuất từ đó đến giờ không hiểu sao tôi muốn bộc phát ngay tại đây ngay lập tức, tôi khóc, khóc thật nhiều cho đến khi mệt mỏi rã rời mới ngưng lại được.

"Chaeyoung, vì sao không nói cho anh biết?" Jungkook càng ghì chặt tôi vào lòng hơn khiến tôi cảm thấy bản thân đang được anh che chở, bao nhiêu sợ hãi đều tan biến như bọt biển.

"Em nói rồi, em ổn" Tôi kiên định nói nhưng nước mắt lại rơi.

"Chaeyoung đừng rời bỏ anh, có được hay không? Anh yêu em...!!!"

Cái gì? Tôi có nghe lầm hay không vậy? Anh nói anh yêu tôi, tôi đang mơ hay đang tỉnh. Ba từ "anh yêu em" này của anh tôi đã mòn mỏi chờ đợi suốt 6 năm, nhưng tại sao chớ trêu thay anh không nói sớm một chút để cho tôi còn tận hưởng được hạnh phúc dài lâu mà đến tận hôm nay anh mới nói cho tôi biết. Bây giờ có phải là quá muộn màng rồi hay không? Tại sao anh lại đợi cho đến khi tôi phát bệnh, ly hôn thì anh mới có đủ dũng khí yêu tôi chứ? Vòng tròn vận mệnh là đang trêu đùa tôi sao?

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro