21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh trai tôi do đã được bồi thường đầy đủ khoảng tham ô, lạm pháp của công ty nên chỉ bị giam 4 tháng thì được tự do. Anh đã tìm được một công việc ổn định, tuy không kiếm được nhiều tiền như trước nhưng gia đình anh rất hạnh phúc. Chị dâu tôi sinh em bé rồi, là một bé trai đã 2 tháng. Chị hay gửi ảnh cháu trai cho tôi xem, rất dễ thương, anh chị do ở Tây thành còn tôi ở Nam thành khoảng cách khá xa nên cũng không tiện thăm hỏi. Nhưng từ khi biết tin tôi có bệnh anh trai và chị dâu liền sắp xếp công việc ổn thỏa bế cháu trai đến thăm tôi vượt một chặn đường dài đi xe 10 giờ liền,. Tôi lúc đó rất xúc động, anh trai từ khi được thả tôi vẫn chưa được gặp qua lần nào, tình thân quả là một sợi dây gắn kết chặt chẽ, khi gặp lại tôi anh trai liền ôm lấy tôi khóe mắt đỏ hoe, chị dâu bế cháu trai cũng nức nở khóc. Trùng hợp hôm đó vợ chồng Miyeon cũng đến, Miyeon đã mang thai đến tháng thứ 4 bụng cũng bắt đầu lớn lên.

"Chị dâu, anh hai và Miyeon nữa không được khóc, em sắp bị nước mắt của mọi người dìm chết rồi"

"Nha đầu ngốc, không được nói như vậy, phải tịnh dưỡng cho tốt để còn bế cháu chứ" Anh trai lau đi nước mắt lưng tròng nghiêm mặt với tôi, thấy vậy tôi liền cười haha mấy tiếng.

"Chaeyoung, thời gian này phải ăn uống đầy đủ không được suy nghĩ nhiều biết chưa!" Chị dâu bế cháu trai đến gần tôi để cho tôi nhìn rõ mặt thằng bé.

"Em biết rồi! Nhìn Yoojung rất đáng yêu nha!" Tôi khẽ chọc chọc vào má cháu nó rất mềm, giống như hai cái bánh bao. Vậy là bây giờ tôi đã lên chức dì rồi!

Và mọi người rời đi cũng chính là lúc tôi chìm vào hôn mê.

...
...
...

Tôi bắt đầu muốn viết nhật ký, bác sĩ nói tôi chỉ còn 2 tháng được sống, 2 tháng này tôi nhất định phải trân trọng, thật trân trọng từng thời khắc. Tôi quyết định không nằm viện nữa, anh không bắt tôi hóa trị, tôi muốn bản thân khi ra đi một cách tự nhiên nên tôi xuất viện về nhà anh, chung sống một cách bất hợp pháp như tôi từng nói!

Ngày 5 tháng 4, trời xanh

Tôi thức dậy từ sớm, chuẩn bị rất tươm, tôi không gọi anh dậy chỉ lẳng lặng rời khỏi nhà. Hôm nay là ngày thanh minh. Tôi phải đi viếng mộ ba, mẹ và anh trai đã đi viếng mộ ba từ mấy hôm trước nhưng lúc ấy tôi nằm viện không thể đi được.

Ba tôi được chôn cất ở một nghĩa trang phía Nam thành phố, cách nơi tôi sống 1 giờ đi xe.

7 giờ sáng, lúc này là tháng 4 sắc trời có lẽ khá rực rỡ hơn bình thường ánh sáng chiếu xuyên qua từng tán cây ở nghĩa trang u buồn. Hôm nay có lẽ đã qua thanh minh nên rất ít người đến viếng mộ. Ba tôi mất đến nay đã 9 năm từ lúc tôi mới 15 tuổi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro