01. Đêm Bất Tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như mọi khi, Chae Young không thể ngủ được. Cô trằn trọc trở mình trên giường cả tiếng đồng hồ, cố gắng chế ngự cơn bão suy nghĩ đang lan tràn trong tâm trí. Nhưng có quá nhiều điều khiến cô bận tâm trong những ngày gần đây. Lo lắng về việc một ngày nào đó cô sẽ không còn được tiếp tục hoạt động âm nhạc, lo lắng về con đường sự nghiệp tương lai, ý thức về tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống của cô rồi sẽ kết thúc. Trở thành một thần tượng, sẽ luôn phải nỗ lực không ngừng và hứng chịu áp lực. Thật không may thay cho Chae Young, gánh nặng trở thành người của công chúng không chỉ đè nặng lên cô ấy trong cuộc sống hàng ngày, mà nó còn ám ảnh cô hàng đêm.

Cô chỉ ước gì mình có thể có một đêm nghỉ ngơi thật nhẹ nhõm. Khi mà những căng thẳng, những lo lắng về tương lai sẽ rời xa tâm trí và cô chỉ cần sống cuộc đời của một cô gái 24 tuổi bình thường.

Thật trớ trêu thay, màn đêm đối với mỗi người lại rất khác nhau. Đối với những người được ngủ yên giấc, đó là một điều thật kỳ diệu. Đêm đến trở thành một thời gian đáng để mong đợi với họ. Nhưng đối với những người như Chae Young, những dòng suy nghĩ trong đầu chẳng bao giờ tắt, thì màn đêm lại là một khoảng thời gian hỗn loạn. Mọi thứ trên đời đều chậm lại trong đêm. Mặt trời lặn, phố xá vắng lặng, không khí trở nên im ắng. Những điều đó càng làm cho những suy nghĩ trong đầu Chae Young trở nên mạnh mẽ hơn.

Liếc nhìn màn hình điện thoại và thấy đã cả tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cô chui mình vào chăn, Chae Young kêu lên một cách bực bội. Cô ấy thậm chí còn chưa thể đi vào giấc ngủ.

Vì vậy, Chae Young đã làm một việc mà có lẽ sẽ tốt cho cô ấy nhất trong những thời điểm khủng hoảng này. Cô gọi cho Jung Kook.

"Chae Young ah~"

Anh trả lời ở hồi chuông thứ ba, giọng nhẹ nhàng và ấm áp. Thanh âm đó phá vỡ sự im lặng xung quanh đang bao lấy Chae Young.

"Anh cũng vừa nghĩ đến em."

Một nụ cười tự động nở trên môi khi cô quay người và nhắm mắt lại, hình dung khuôn mặt anh như một bức tranh sống động được đóng khung trong tâm trí cô.

"Anh ngủ chưa?"

Chae Young hỏi, hy vọng cô không làm phiền anh. Cô ấy biết mình đã từng làm phiền anh rất nhiều. Bởi vì không giống như Chae Young, Jung Kook có thể ngủ ở bất cứ nơi đâu vào bất cứ lúc nào. Và bất cứ khi nào cô gọi cho Jung Kook, anh ấy thường trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nhưng bất kể dù đã muộn như thế nào, anh vẫn luôn bắt máy cuộc gọi của cô, trấn an cô rằng không sao cả, dù cho cô đã vô tình đánh thức anh.

Tuy nhiên, lần này, anh có vẻ tỉnh táo.

Anh bật cười trước giọng điệu hối lỗi trong lời nói của cô.

"Không sao. Anh đang ở phòng thu."

"Oh~ Xin lỗi. Em cứ nghĩ là hôm nay anh được nghỉ."

"Đúng là hôm nay anh được nghỉ. Anh đang làm việc ở phòng thu tại nhà, cho các bài hát trong mixtape."

"Ahh~" Chae Young hiểu ra.

"Vậy đó là lý do vì sao anh nghĩ về em hả? Anh sẽ viết một bài hát về em sao?"

"Tất cả các bài hát anh viết đều có liên quan đến em mà."

Chae Young ngồi dậy trên giường, trong lòng cô dâng lên nỗi ấm áp khó tả.

"Ồ, bây giờ em mới biết đóㅋㅋ." Là một lời nói đùa của Chae Young. "Em cứ nghĩ bài hát của anh chủ yếu là về các fan."

Anh lại cười và cô có thể hình dung ra nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt anh.

"Anh cho rằng nó bao gồm cả hai. Anh đã cố gắng để cân bằng điều đó."

Chae Young cũng cười, đưa tay vuốt mái tóc dài màu bạc và chống cằm lên đầu gối khi nhìn ra cửa sổ cùng với ánh đèn của thành phố Seoul.

"Em lại khó ngủ à?" Jung Kook hỏi, anh vẫn đọc được suy nghĩ của cô như mọi khi.

"Có khi nào mà em lại không mất ngủ đâu chứ?" Cô hỏi với giọng thật buồn, xen lẫn chút bực dọc. Chuyện không ngủ được này bắt đầu thực sự ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Nếu mọi việc không sớm được giải quyết, Chae Young nghĩ rằng cô sẽ trở thành một kẻ xấu tính.

"Đến chỗ anh đi."

Anh ấy nói như thể đó là một chuyện dễ dàng. Mặc dù cả hai đều biết rằng họ không thể để bị bắt gặp cùng nhau nữa. Hai năm hẹn hò đồng nghĩa với việc họ đã phải nhận nhiều cuộc gọi dò hỏi từ giới truyền thông. Mặc dù họ luôn cẩn thận và hầu như không bước chân đến những nơi công cộng, nhưng mọi người ở công ty đã bắt đầu nghi ngờ. Nếu quản lý của nhóm phát hiện ra mối quan hệ này, cả hai biết rằng họ buộc phải kết thúc mọi thứ. Nhưng cả anh và cô đều không sẵn sàng để buông tay nhau.

Cô thở dài thườn thượt, "Jung Kook, nó quá nguy hiểm."

"Thì sao chứ, em biết là anh chẳng sợ điều gì mà."

"Jung Kook, chúng ta vừa mới gặp nhau vài ngày trước. Hai lần trong một tuần, cứ như khiêu khích giới truyền thông tìm thấy chúng ta vậy."

"Sẽ không có chuyện gì đâu, em chuẩn bị đi. Anh sẽ đón em."

"Anh có đang nghe em nói—"

"Anh đã ở trong xe rồi, và chuẩn bị lái xe đến chỗ em này."

"Jung Kook—"

"Gặp lại em sau hai mươi phút nữa, Chae Young!"

Jung Kook cúp máy ngay sau đó, khiến Chae Young bực bội mắng anh một tiếng. Anh ấy rất bướng bỉnh và luôn tìm được cách để làm theo ý của mình. Tuy nhiên, anh luôn biết chính xác là Chae Young cần gì và không ngừng làm những điều ngọt ngào để khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất, mà chưa từng có bất cứ ai làm cho cô như vậy trước đây. Jeon Jung Kook có một điểm yếu, đó chính là Park Chae Young, và điểm yếu đuối nhất của Park Chae Young chính là anh, Jeon Jung Kook. Ở bên nhau, họ chính là sự kết hợp hoàn hảo.

Không có nhiều thời gian, Chae Young chọn mặc chiếc quần thể thao màu đen yêu thích của mình với áo crop top trắng giản dị. Cô kéo mái tóc dài màu bạc của mình thành đuôi ngựa cao, với một chiếc khẩu trang đen cùng áo hoodie đen để che giấu danh tính của mình.

Chae Young lẻn ra khỏi ký túc xá một cách lặng lẽ nhất có thể để tránh đánh thức các thành viên còn lại của Blackpink đang ngủ say trong phòng của họ. Đây là một "nhiệm vụ" gần như bất khả thi, khi mà có bao nhiêu vật nuôi trong nhà. Cô suýt vấp phải đuôi của Kuma, làm cho Dalgom thức dậy và sủa, điều này khiến tất cả lũ mèo chạy đến và rít lên với cô vì đã làm gián đoạn giấc ngủ của chúng. Chae Young phải mất vài phút để "mua chuộc" tất cả chúng bằng đồ ăn trước khi cô "được phép" ra khỏi căn hộ một cách an toàn.

Đúng như Jung Kook đã nói, anh đến nơi đúng hai mươi phút sau. Jung Kook chưa kịp đỗ xe thì Chae Young đã chạy về phía anh. Cô ấy mở toang cửa xe và nhanh chóng ngồi vào trong, nhìn một loạt những hành động của cô khiến cho Jung Kook không khỏi có chút kinh ngạc. Nếu hỏi hai năm lén lút bên nhau đã dạy cô điều gì, thì câu trả lời chính là "tốc độ", đó là điều cốt yếu nhất để không bị bắt gặp. Cô tự nhận mình thực sự là một chuyên gia ở điểm này.

"Này, nếu anh biết em sẽ hào hứng đến vậy khi gặp anh, anh sẽ vượt đèn vàng để đến đây nhanh hơnㅋㅋ"

Jung Kook trông vẫn hoàn hảo như mọi khi. Theo một kiểu rất thoải mái của anh. Sự mềm mại của mái tóc đen tương phản với những đường nét trên khuôn mặt anh ấy. Jung Kook cũng mặc quần thể thao, nhưng màu xám. Và kết hợp với một chiếc áo len cũng màu xám.

Chae Young mỉm cười, kéo mũ trùm đầu và khẩu trang xuống khi cô chuyển sự chú ý sang anh.

"Em chỉ cảm thấy vui vì có gì đó để làm. Em đã trở mình suốt một giờ. Đó là một sự tra tấn."

Anh nói đùa, bắt đầu lái xe đi ngay lập tức để tránh gây sự chú ý. 

"Này, anh cũng có thể tra tấn em bằng những cách khác đó..."

Anh nhìn cô đầy ẩn ý trước khi nắm lấy tay cô và đặt lên một nụ hôn nhẹ. 

"Em thật đẹp, Chae Young~"

Chae Young phá lên cười hoài nghi.

"Jung Kook, quầng thâm ở mắt em đã dài đến nửa khuôn mặt, em không trang điểm, đầu tóc bù xù, và em mặc chiếc quần thể thao rộng thùng thình như này."

"Và? Ý của em là gì?" Jung Kook hỏi, hoàn toàn nghiêm túc. "Em vẫn luôn đặc biệt như vậy mà..."

"Gì chứ? Anh mới là cái người lúc nào trông cũng đẹp đẽ bất kể thời điểm nào ấy. Em chưa bao giờ thấy anh không hoàn hảo."

"Em đang nói về bản thân mình đó hả?"

"Không, em đang nói về anh đó."

"Em muốn cãi nhau sao? Được, anh sẽ chiến đấu với em về điều này suốt đêm."

Chae Young bật cười, một phần cô ấy tự thấy khó hiểu rằng họ đang thực sự tranh cãi nhau về việc đối phương mới là người "xinh đẹp" hơn lúc này, và một phần khác cô ấy biết rằng cả hai vẫn luôn hợp ý nhau như vậy.

"Đúng vậy em đang muốn cãi nhau đấy."

"Được, đợi anh lái xe đến nơi, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết về vấn đề này ở hầm để xe."

"Tại sao chúng ta không thảo luận với nhau trên giường của anh?"

Jung Kook "há hốc mồm", và anh ấy không thể tiếp tục thoải mái lái xe trên suốt quãng đường còn lại. Lần này Chae Young đã thành công chặn lời Jung Kook một cách vô cùng xuất sắc. Và cô khá tự hào về điều đó.

Xe cộ trên đường về đêm thưa thớt, họ đến chỗ của Jung Kook rất nhanh. Ngay khi Chae Young bước chân vào nơi mà dường như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cô, cảm nhận được mùi hương của Jung Kook ở khắp mọi nơi, một cảm giác thoải mái ngay lập tức bao trùm lấy cô.

Chae Young thật sự thích nơi này. Không chỉ vì sự rộng rãi, sạch sẽ và trang nhã của toàn bộ căn hộ, mà còn bởi vì mọi thứ bên trong nơi này đều mang nét đặc trưng của anh. Điều đó khiến cô cảm thấy như mình đang chen được vào một góc trong trái tim anh. Khám phá nó và để lại dấu ấn của cô tại đây.

"Về nhà rồi, ngôi nhà thân yêu." Chae Young reo lên, ngồi phịch xuống ghế sofa và đắm mình trong sự êm ái của nó.

Jung Kook nở một nụ cười thật tươi trước khi ném chìa khóa lên kệ bếp.

"Em có muốn ăn chút gì không?"

"Không, em ổn mà!", cô đáp. Ở nơi đây, bằng cách nào đó, tâm trạng của Chae Young đã tự nhiên trở nên tươi sáng hơn hẳn. Cô vẫn không buồn ngủ. Thậm chí, lúc này cô còn thấy tỉnh táo hơn, nhưng điều quan trọng là cô cảm thấy vui chứ không phải là sự cô đơn.

Jung Kook đến ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ còn lại bên cạnh và mỉm cười nhìn cô.

"Em nên cố ngủ ở đây một tý đi. Anh sẽ ở trong phòng thu, em có thể tắt tất cả các đèn để ngủ." Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô, đôi mắt dịu dàng và chứa đầy sự quan tâm khi anh nhìn cô ấy.

Cô đáp lại nụ cười của anh và lắc đầu kiên quyết.

"Không, em thậm chí không còn mệt mỏi nữa."

"Dù vậy em vẫn nên lên giường nằm đi, sẽ thấy thoải mái hơn đấy."

Chae Young biết rõ, rằng chiếc giường của anh thoải mái đến mức nào. Họ đã ở đó nhiều đêm và lười biếng thức dậy vào buổi sáng. Đôi khi, cô thậm chí còn cho rằng mình không thể rời đi. Nhưng đêm nay, Chae Young có tâm trạng để làm một thứ khác.

"Không, Jung Kook, không sao đâu."

"Được rồi, được rồi, anh sẽ hát cho em ngủ, nếu đó là điều em muốn. Nhưng chỉ một lần này thôi."

Chae Young cười khúc khích và bắt đầu ngồi dậy.

"Em rất thích điều đó, nhưng em không muốn ngủ."

"Vậy em muốn làm gì?"

Cô đan tay mình vào tay anh và đứng dậy.

"Chúng ta đến phòng thu."

Jung Kook vô cùng bất ngờ. Lúc này, anh trông như một đứa trẻ đang đợi được tiền mừng tuổi vào buổi sáng đầu năm. Sự phấn khích gần như có thể cảm nhận được khi anh ngay lập tức bật dậy và đi như bay đến phòng thu. Bởi vì Chae Young hiếm khi dành thời gian ở đó cùng anh. Dù Jung Kook có nài nỉ cô hát cùng hay làm nhạc cùng anh bao nhiêu lần, cô vẫn không đồng ý.

Thật buồn cười vì họ đã từng nhìn thấy nhau và làm mọi thứ cùng nhau, nhưng tạo ra âm nhạc cùng nhau dường như là một bước tiến lớn hơn bất cứ điều gì khác. Đối với họ, với tư cách là những người làm nhạc, đó là hoạt động cá nhân nhất và sâu sắc nhất có thể. Đối với Chae Young, thực sự khó khăn để cô bộc lộ tâm tư, những tình cảm sâu kín nhất của mình. Đặc biệt là với người mà cô ấy vô cùng quan tâm. Và cho đến tận bây giờ, Chae Young đã quá nhút nhát để làm điều đó. Vì vậy, việc cô thoải mái gợi ý điều này, đó là một sự phát triển đáng kinh ngạc trong mối quan hệ của họ.

Cô cười và để Jung Kook tiếp tục phấn khích khi anh mở cửa một cách đầy khẩn trương. Nhìn anh thực sự tràn đầy năng lượng khi dẫn cô vào trong phòng thu của mình.

Chae Young đã không đến căn phòng này một thời gian lâu đến mức cô không nhận ra rằng anh đã thay đổi nó nhiều đến thế. Có điều, căn phòng rộng gấp đôi so với lần trước cô nhìn thấy, thực tế là bằng kích thước của một trong những phòng tập nhảy của YG Entertainment. Phòng thu hoàn chỉnh với một buồng thu âm, kèm theo nhiều mic và tai nghe. Ngoài ra còn có nhiều loại nhạc cụ được đặt ở nhiều chỗ khác nhau trong phòng. Một bàn phím dọc theo bức tường, ba cây đàn guitar khác nhau treo trên giá đỡ, và một bộ trống ở phía sau. Một chiếc ghế sofa lớn khác được đặt dọc theo bức tường phía bên kia. Và những bức ảnh về đĩa nhạc của BTS phủ kín các bức tường.

"Wowww," Chae Young thốt lên, hơi ghen tị nhưng chủ yếu là ngạc nhiên, cô chậm rãi đi xung quanh nơi này. "Thật ấn tượng."

"Em cứ thoải mái sử dụng bất cứ thứ gì ở đây." Anh nói, cố làm ra vẻ bình thường, nhưng cô vẫn có thể thấy sự phấn khích lấp lánh trong mắt anh.

Cô quay sang anh, bắt đầu đưa tay chạm lên khắp cánh tay và vòm ngực của anh.

Anh nhướng mày nhìn cô, nhưng dường như không bận tâm đến bàn tay tò mò của cô. Rõ ràng là lúc này anh đã quá quen với sự đụng chạm của cô.

"Em đang làm gì vậy?"

"Anh đã nói là em có thể thoải mái sử dụng bất cứ thứ gì. Anh là thứ hấp dẫn nhất ở đây."

Jung Kook đảo mắt và nắm lấy cổ tay cô, dừng lại việc bàn tay này tiếp tục di chuyển, trước khi mọi thứ trở nên quá nóng bỏng.

"Chae Young, nếu là một lúc nào khác, em dám nói như vậy anh sẽ khiến em phải hối hận ngay lập tức, nhưng anh biết lúc này em chỉ đang cố gắng để trốn tránh việc làm nhạc cùng anh. Nhưng mà, Chae Young, anh đã chờ đợi điều này rất lâu, vì vậy anh sẽ không để cho em quyến rũ anh như vậy đâu."

Chae Young bĩu môi, hơi khó chịu vì anh lại đọc được suy nghĩ của cô một cách chính xác như vậy, đồng thời cũng ấn tượng về khả năng tự chủ của anh mà bây giờ cô mới phát hiện ra.

"Được," cô nói với vẻ chấp nhận, "Vậy cho em xem bài hát của anh đi."

Không cần cô phải nói lại, không nói thêm một lời nào, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế trước máy tính và kéo Chae Young vào lòng. Anh đẩy chiếc ghế về phía bảng âm thanh và tựa cằm lên vai cô. Sau đó, anh bắt đầu cho cô xem một chút về hệ thống máy tính và bàn điều khiển.

Chae Young chăm chú lắng nghe suốt thời gian đó, sự phấn khích của cô ngày càng tăng lên khi nghe anh nói. Niềm đam mê của anh hiện rõ đến nỗi nó dần thôi thúc cô.

Khi giải thích xong mọi thứ, anh ngồi lại và để cô thoải mái chơi đùa với tất cả các thiết lập khác nhau.

Chae Young ngập ngừng nhấn hết nút này đến nút khác, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng, suốt thời gian đó, Jung Kook vẫn đang nhìn cô. Cánh tay anh bây giờ đang ôm chặt lấy eo cô, má anh áp vào vai cô và đôi mắt anh không thể rời khỏi khuôn mặt cô. Tất cả những điều đó diễn ra trong khi Chae Young cố gắng tập trung để tạo ra phần beat hoàn hảo.

"Đừng nhìn em như vậy." Cô nói, thậm chí không cần phải quay lại để biết anh đang nhìn chằm chằm vào cô. "Em không thể tập trung."

"Anh xin lỗi..." Giọng anh như bị bóp nghẹt khi anh đặt một nụ hôn dài vào cổ cô. "Chỉ là anh đã mơ về khoảnh khắc này rất lâu rồi, và không thể tin được là cuối cùng nó đã xảy ra."

"Xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu," cô nói nhẹ nhàng, một tay đưa lên vỗ nhẹ vào má anh trong khi tay kia tiếp tục nghịch bảng âm thanh.

"Không sao." Một nụ hôn khác rơi ở cổ cô, mang theo một hơi thở đầy mãn nguyện. "Thật đáng để chờ đợi."

Chae Young ngả người vào cái chạm của anh, cảm giác rất an toàn và thoải mái khi được bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ của anh.

"Vui thật đấy. Em đã thử làm việc với bộ trộn âm thanh ở công ty, nhưng cái của anh hơi khác một chút."

"Vì nó được trang bị bởi những cái ôm và nụ hôn của anh đấy," anh nói khi chạm vào chiếc cằm xinh đẹp của cô, rồi đặt lên đấy một nụ hôn.

Cô cười nhẹ, ngón tay vẫn di chuyển trên các nhạc cụ ghi âm khác nhau.

"Có lẽ em nên sử dụng các thiết bị làm nhạc của anh thường xuyên hơn."

Bản thân câu nói đó giống như âm nhạc truyền đến tai Jung Kook.

Tiếp theo, Chae Young xoay ghế của họ sang bàn phím, tiếp tục ngồi trên đùi Jung Kook, trong khi ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn. Chae Young chơi những nốt nhạc ngẫu nhiên, cuốn theo dòng chảy của giai điệu. Trong khi Jung Kook vẫn tiếp tục say đắm nhìn cô.

"Em thật tuyệt vời, em có biết không?" Anh thì thầm vào tai cô khi cô hoàn thành giai điệu ngẫu nhiên mà cô tạo nên.

Cô lắc đầu và mỉm cười, "Đó chỉ là một giai điệu ngẫu nhiên, không có gì đặc biệt."

"Nếu đó là thứ em tạo ra khi em thậm chí còn không cố gắng, vậy thì anh không thể chờ đợi để nghe tác phẩm em tạo ra khi em thực sự nỗ lực vào nó mất."

Cô ấy thở dài, "Nếu nó không đủ tốt thì sao?"

"Không có cái gọi là "không đủ tốt" trong âm nhạc. Tất cả âm nhạc đều có ý nghĩa riêng, nó chỉ phụ thuộc vào cách giải thích của người nghe về nó."

Cô đặt tay mình lên cánh tay anh vẫn đang quấn quanh eo cô và quay lại nhìn anh.

"Anh biết mà đúng không, bài hát khó nhất đối với em là những bài hát về anh."

Lông mày Jung Kook nhướng lên đầy ngạc nhiên, "Tại sao?"

"Bởi vì em sợ, sợ rằng không thể diễn tả một cách chính xác tình cảm em dành cho anh. Có một số cảm xúc mà em không thể diễn tả thành lời. Em cảm thấy nó rất sâu sắc nhưng không biết làm thế nào để chuyển nó thành một bài hát. Em không muốn bất cứ điều gì nghe có vẻ hời hợt".

Jung Kook nhẹ nhàng lướt tay lên xuống trên lưng cô như một cách an ủi.

"Anh biết em muốn nói gì, nhưng điều đẹp đẽ ở âm nhạc là bởi vì nó không chỉ là lời nói. Có rất nhiều tầng ý nghĩa khác nhau dành cho nó. Nhạc cụ, giai điệu, hòa âm, giọng hát... Em có thể thêm nhiều hơn thế và làm cho nó trở nên sâu lắng hoặc nhẹ nhàng như em muốn. Điều quan trọng nhất là em chỉ cần thử làm nó. Em chỉ cần bắt đầu từ đâu đó. Và điều đó không nhất thiết phải luôn là sự khởi đầu."

Chae Young mỉm cười, cảm thấy yên tâm trước những lời nói thật sâu sắc của anh. Jung Kook có sở trường làm cho Chae Young cảm thấy tốt hơn, thoải mái hơn. Cô ấy cảm thấy dường như có thể kể cho anh nghe tất cả những rối rắm của mình và anh sẽ không bao giờ phán xét hay coi thường cô. Anh chỉ đơn giản lắng nghe quan điểm của cô và sau đó đưa ra cách nghĩ của anh một cách chân thành nhất. Đó là lý do tại sao họ thường có thể nói chuyện với nhau hàng giờ liền mà không hề nhận ra bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

"Đúng vậy." Cô gật đầu, hít thở sâu và đặt ngón tay lên bàn phím một lần nữa.

Ngay khi Chae Young nhận ra điều đó, cô đã đàn một trong những bài hát trong album solo sắp tới của mình. Một bài hát mà Chae Young chưa từng thể hiện với bất kỳ ai ngoài những nhà sản xuất mà cô ấy đã làm việc cùng. Ngay cả gia đình hay các thành viên Blackpink cũng chưa từng nghe bất kỳ đoạn nào trong album của cô. Chae Young đã giữ tất cả ở trong tim mình và chưa sẵn sàng để chia sẻ nó với bất kỳ ai cho đến khi nó được hoàn thành một cách hoàn hảo. Nhưng tại đây, trong khoảnh khắc này, cảm nhận được sự ủng hộ vô điều kiện của Jung Kook, khiến cô muốn cho anh thấy. Cuối cùng để cho anh biết một điều rằng, anh đã trở thành khao khát, là điểm yếu dễ bị tổn thương nhất của cô.

Và cô thực sự như được giải phóng. Giống như tất cả những cảm xúc và suy nghĩ chạy trong tâm trí cô suốt đêm, cuối cùng cũng tự trút bỏ hết. Một làn sóng không thể kiểm soát của giai điệu và hòa âm vô cùng xúc động được tạo ra bởi piano và giọng hát của cô.

Jung Kook vẫn hoàn toàn tĩnh lặng từ nãy đến giờ. Giống như cô là một vật nhỏ mong manh, và chỉ cần một cử động nhỏ nhất cũng khiến cô ấy phải chạy trốn và lẩn tránh. Anh tĩnh lặng đến mức Chae Young hoài nghi rằng liệu anh có đang thở hay không.

Mãi cho đến khi cô hoàn thành bài hát của mình và quay lại nhìn anh thì cô mới nhận ra anh thích màn trình diễn của cô đến nhường nào.

"Jung Kook!" Cô thốt lên, đưa cả hai tay lên để ôm lấy khuôn mặt đang chảy đầy nước mắt của anh. "Đừng khóc!"

Anh hắng giọng và chớp mắt vài cái, cố tỏ ra lãnh đạm.

"Anh không khóc ... Chỉ là— không khí ở đây— khô quá..."

Anh thoáng chốc rời tay khỏi eo cô để dùng tay áo vỗ nhẹ lên mặt, trong khi Chae Young chỉ mỉm cười trìu mến với anh.

"Anh thật là dễ thương."

"Điên mất thôi. Anh không thể tin là em đã lo lắng về âm nhạc của mình "không đủ tốt" khi nó nghe hay đến vậy. "

Chae Young nhìn xuống bàn tay của anh giờ đã thả xuống, đan các ngón tay của cô vào các ngón tay của anh lại với nhau và đặt trên đùi cô.

"Anh nói điều đó bởi vì anh thiên vị, muốn khích lệ em thôi."

Đầu Jung Kook gần như quay ngoắt lại để nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngờ vực.

"Chae Young, bây giờ, anh thực sự muốn khóc mất. Em không thể nghĩ anh như thế được."

"Nhưng mà... Thật tốt khi nói ra tất cả," cô thừa nhận, vẫn nhìn xuống khi chơi đùa với những ngón tay thon dài của anh. "Em thực sự chưa chia sẻ bài hát đó với bất kỳ ai. Cảm ơn vì đã khiến em cảm thấy đủ thoải mái để chia sẻ điều đó với anh."

Cô quay đầu nhìn anh lần nữa và thấy hàng trăm cảm xúc khác nhau tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Cô có thể cảm thấy chính đôi mắt của mình cũng đang đáp trả lại sự mãnh liệt nơi anh. Hơi thở của cô ấp úng khi anh khẽ đặt tay lên mặt cô để đưa lại gần anh hơn. Mí mắt cô khẽ nhắm lại khi môi anh chạm vào môi cô. Và sau đó, khi anh hôn cô nhẹ nhàng và chậm rãi, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Mỗi lần anh hôn cô đều có cảm giác như lần đầu tiên. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực khi đôi môi anh vuốt ve môi cô lâu hơn, bàn tay anh sượt qua má cô nhiều hơn. Mọi bộ phận trên cơ thể cô đều cảm thấy ấm áp và râm ran vì anh. Tất cả những suy nghĩ khác đã bị bỏ rơi trong giây lát khi cô chỉ tập trung vào sự mềm mại của đôi môi đó, đắm chìm trong sự dịu dàng khi anh chạm vào cô, sự ngọt ngào trong hơi thở của anh hòa cùng hơi thở của cô.

Cô hơi buông ra, để có thể đứng dậy và xoay người, cuối cùng họ hoàn toàn đối mặt với nhau. Phòng thu yên tĩnh trở nên tràn ngập tiếng thở gấp gáp của cả hai. Cô kéo sợi dây thun ra khỏi tóc để mái tóc dài của cô giờ đây buông xõa như những làn sóng bạc nhẹ nhàng rũ xuống vai. Jung Kook nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, Chae Young nắm chặt hai bên quai hàm của anh và cúi đầu xuống về phía anh.

Ngay lập tức, tay anh ôm lấy hông cô. Anh lại kéo cô ngồi xuống trên đùi mình, loại bỏ bất kỳ khoảng trống nào giữa hai cơ thể, và đôi môi anh tiếp tục nụ hôn dành cho cô. Hai chân cô giờ đã đặt ở hai bên hông của anh, ngực của họ áp sát vào nhau, tay anh vuốt nhẹ mái tóc cô, trong khi tay của cô đặt dọc theo cổ anh.

Cô có thể cảm nhận được sự vuốt ve kéo dài của anh dọc theo từng centimet trên cơ thể cô. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy mình không thể đến gần hơn được.

"Jung Kook..." Cô thì thầm giữa những nụ hôn nồng cháy, tay cô lần mò gấu áo len của anh khi cố gắng kéo nó lên.

Anh nghiêng người về phía trước và giúp cô tháo nó ra với một nụ cười nhỏ. Một giây sau chiếc áo len đã biến mất, để lại cho Chae Young một góc nhìn hoàn hảo về thân hình của Jung Kook. Cô mất một lúc để mình cứ chìm đắm với thân hình này của anh, tay cô thong thả lướt xuống từng đường nét, hình xăm, cơ thể của anh, như thể cô chưa từng nhìn thấy nó cả ngàn lần trước đây.

Hơi thở của Jung Kook dồn dập và cô có thể cảm thấy vòng tay anh siết chặt lấy đùi cô, nhưng anh cứ để mặc cô khám phá trong yên bình. Không vội vàng và để cô làm bất cứ điều gì cô muốn với anh. Nhưng khi cô cúi đầu xuống để lại một nụ hôn dọc theo cổ anh, bàn tay anh lại đan vào tóc cô, thì cô có thể biết rằng sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt.

"Chae Young," anh thở dài, vươn cổ ra sau và nhắm mắt lại trong khi cô vẫn tiếp tục tắm cho anh bằng những nụ hôn nhẹ nhàng.

Cô hôn vào cằm anh trước khi lùi lại. Lần này là để cởi áo của chính cô.

Đôi mắt anh quan sát hai tay cô nắm lấy hai bên chiếc áo crop top của mình, theo sát nó cho đến khi cô kéo nó hoàn toàn qua đầu. Và sau đó quay lại bên anh một lần nữa với chiếc áo ngực ren trắng còn sót lại.

Chae Young luôn đỏ mặt khi anh nhìn cơ thể trần như vậy của cô, và đêm nay cũng không khác gì. Cô vén một lọn tóc ra sau tai và cảm thấy má nóng bừng khi tay anh lướt lên tấm lưng trần của cô rồi vòng qua để gỡ dây áo ngực của cô.

"Cái này mới à?" Giọng anh vừa đủ thì thầm khi anh cúi đầu xuống hôn một đường từ cổ xuống xương quai xanh của cô. Tất cả những gì cô có thể làm là gật đầu trong im lặng khi cô chìm đắm trong nụ hôn của anh.

"Jung Kook." Đến lượt Chae Young lấy tay vò rối tóc anh khi cô cố gắng nói những lời này. "Em nghĩ em muốn đi ngủ rồi."

Anh cười khúc khích trước ngực cô và đặt một nụ hôn sâu lên nơi đó, trước khi vòng tay qua người cô và đột ngột đứng dậy. Những ngón tay của Chae Young bấu vào vai anh, giữ chặt trong khi anh dễ dàng bế cô về phòng ngủ của mình.

Jung Kook chống khuỷu tay vào cửa phòng, vì mải hôn cô nên không chú ý đến bước chân của mình. Và sau đó, cả hai cùng ngã xuống tấm ga trải giường màu xanh dương.

Ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ mảnh trăng chiếu qua cửa sổ lớn. Kết quả là mọi thứ bên trong căn phòng đều được bao bọc bởi ánh sáng màu bạc và xanh dương mờ nhạt, khiến Jung Kook trông còn vô thực hơn anh ấy vốn có.

Môi anh tìm đến môi cô, bàn tay của họ đặt trên khắp cơ thể của nhau, vuốt ve, lại vuốt ve, và siết chặt lấy nhau cho đến khi Chae Young không còn suy nghĩ thấu đáo được gì nữa.

Anh từ từ cởi bỏ chiếc quần thể thao của cô một cách thật uyển chuyển. Nửa giây sau, chiếc quần của anh đã cùng với chiếc quần của cô nằm trên sàn nhà. Và rồi anh lại nhẹ nhàng hạ mình xuống gần cô, nhấn chìm cơ thể cô trong biển nụ hôn. Đôi môi anh "phát huy tác dụng" của nó khi tay anh tỉ mỉ cởi bỏ phần quần áo còn lại của cả hai. Cho đến khi thể xác của họ chẳng còn gì để ngăn cách, cũng giống như tâm hồn của họ đã ở bên nhau trong đêm đó.

Âm thanh của những tiếng rên rỉ và thở dốc tạo thành một bài hát của riêng họ khi cả hai hoàn toàn hòa mình vào nhau. Ngón tay anh đan vào ngón tay cô, đè hai bàn tay cô xuống gối bên trên đầu cô, giữ cô cố định, chuẩn bị cho cô cảm giác anh sắp tiến vào. Anh làm điều đó thật chậm rãi, nhưng cô vẫn thở hổn hển, lưng ưỡn người ra khỏi giường khi anh lấp đầy trong cô hoàn toàn. Và khi anh bắt đầu di chuyển, cô gần như không thể kiểm soát được chính mình.

"Jung Kook." Tên anh bật ra từ cổ họng khô khốc của cô. Cô rời tay mình khỏi tay anh để vòng qua ôm lấy lưng anh, móng tay cứa vào cào xước làn da hoàn mỹ của anh. Hành động của cô càng khiến anh mạnh mẽ luân động trong cô nhanh hơn.

Mặc dù đã hai năm bên nhau, nhưng mỗi khi cô gọi tên anh, cảm giác vẫn giống như lần đầu, vẫn làm anh say mê, chìm đắm không lối thoát.

"Chae Young." Giọng anh cũng khàn khàn như giọng cô.

"Mmm...," cô thở dốc khi anh liên tục chạm vào đúng chỗ, trong khi môi anh không ngừng di chuyển trên khắp cơ thể cô. Tay anh giữ chân cô tách ra, dịu dàng vuốt ve lên xuống đùi cô, khiến cô hoàn toàn gục ngã.

"Jung Kook..."

Đôi môi anh lại tìm đến môi cô, hôn cô thật sâu, quấn quít không rời, nuốt lấy tất cả những tiếng rên rỉ của cô trong khi tay cô nắm chặt ga trải giường. Cô dần mất dấu thời gian, quên đi mọi thứ khác trong khoảnh khắc hạnh phúc này. Chỉ tập trung vào anh. Đôi tay rắn chắc của anh, cùng những chuyển động không ngừng của cơ thể, đôi môi anh thì thầm những điều ngọt ngào dành cho cô. Nó giống như một liệu pháp cường độ cao nhưng hiệu quả nhất.

Họ cùng nhau đạt tới cao trào, cho đến khi Chae Young chỉ còn lại những tiếng rên rỉ bất lực. Quằn quại và van xin. Ước gì cô có thể đánh mất mình trong anh mãi mãi. Chẳng bao lâu, chúng nổ tung thành hàng nghìn mảnh ghép lại với nhau. Cơ thể họ rung chuyển cùng nhau trong một trận "động đất" mà chỉ họ mới có thể cảm nhận được. Dữ dội và cũng đầy thỏa mãn về cả thể xác lẫn tâm hồn.

Jung Kook rên rỉ, cơ thể anh đổ ập vào người cô khi cuối cùng họ cũng đã "xong việc". Anh vùi mặt vào tóc cô và hít thật sâu.

"Anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì điều này."

"Mmm," Chae Young mỉm cười, vẫn loay hoay trên giường khi cố gắng điều hòa hơi thở. "Em thấy buồn ngủ rồi."

"Tệ thật, anh cứ nghĩ chúng ta sẽ còn tiếp tục... ít nhất là mười lần nữa."

Cô bật cười, đưa tay vuốt tóc anh.

"Mười lần? Jung Kook, anh đang đánh giá quá cao sức chịu đựng của chúng ta rồi."

"Oooh~ Nghe cứ như em đang thách thức anh vậy?" Anh hơi nhấc mình khỏi cánh tay và nhìn xuống cô với đôi mày nhướng lên.

Cô lắc đầu và dùng lòng bàn tay để che miệng ngáp.

"Đó là sự thật mà. Anh không nên ngay từ đầu đã làm tốt như vậy. Bây giờ em kiệt sức rồi."

"Cứ như là sai lầm của tân binh vậy", anh nói đùa, xoay người để nằm bên cạnh cô.

Cô quay người về phía anh và cuộn tròn dựa vào ngực trần của anh, trong khi anh vòng tay qua eo cô và đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Em yêu anh," cô thì thầm, ngước đôi mắt chân thành nhìn anh. "Em không biết mình sẽ làm gì nếu không có anh trong những đêm mất ngủ như thế này."

Anh nắm chặt cằm cô và nghiêng mặt cô về phía anh, mỉm cười rồi hôn nhẹ lên môi cô. 

"Anh cũng yêu em, Chae Young. Và anh luôn ở đây, bên cạnh em. Dù là bất cứ lúc nào, em đều có thể dựa vào anh. "

Cô lại mỉm cười, ngay trước khi một cái ngáp thật dài khác đánh gục cô.

Anh kéo chăn đắp lên người họ và ôm chặt cô hơn khi mắt cô bắt đầu nhắm nghiền.

"Chờ đã..," cô lẩm bẩm, "Anh hát cho em ngủ đi. Đừng nghĩ là em đã quên lời hứa đó rồi nhé."

Cô cảm thấy lồng ngực anh phập phồng kèm theo một tràng cười. Ngón tay của anh vuốt ve làn da trần ở eo cô khi anh thở dài chấp nhận.

"Em có yêu cầu bài hát nào không?"

"Euphoria". Chae Young không chút suy nghĩ về câu trả lời của mình.

"Lựa chọn tốt thật đấy," anh thì thầm, hôn lên trán cô một lần nữa trước khi hắng giọng.

Giọng anh tuôn ra một cách nhẹ nhàng êm ái theo cái cách mà anh chỉ muốn dành riêng cho cô.

"Neoneun nae salme dasi tteun haetbit......"

(너는 내 삶의 다시 뜬 햇빛 - Em là ánh dương, một lần nữa tỏa sáng đời tôi~)

Khi Chae Young lắng nghe giọng hát tuyệt vời của anh, cảm nhận rõ ràng vòng tay anh ôm chặt lấy cô, trái tim cô dâng trào niềm hạnh phúc thuần khiết nhất. Ở bên anh, trong khoảnh khắc đó, màn đêm của cô tưởng như vô tận bỗng trở nên thật kỳ diệu.

-----------------------------------------------------------

https://youtu.be/kX0vO4vlJuU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro