02. Câu Chuyện về Rosekook (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ, Jeon Jung Kook và Park Chae Young bắt đầu đi chung một con đường khi họ chỉ mới 15 tuổi.

Năm 2012, cả hai đều đã rời xa gia đình và sống hết mình với hy vọng thực hiện ước mơ trở thành ca sĩ. Họ còn trẻ, họ có những nỗi sợ hãi, và họ không chắc chắn về tương lai sẽ ra sao. Ngành công nghiệp giải trí có tính cạnh tranh cao và vô cùng khắc nghiệt, điều đó có nghĩa là, nếu họ muốn thành công, họ phải cống hiến cả cuộc đời, dành toàn bộ tâm trí và sức lực cho quá trình học hỏi và luyện tập. Tình yêu và hẹn hò trở nên quá xa vời đối với họ.

Vì vậy, vào một ngày mùa đông, khi họ gặp nhau tại một buổi giao lưu vũ đạo, cả hai đều không chú ý đến đối phương. Nhưng, họ không hề biết rằng, khoảnh khắc gần như không thể nhận ra đó, lại chính là khởi đầu của một sự thay đổi lớn lao trong thế giới của họ. Đó là một điểm giao nhau trên con đường của cả hai, mà sau này, nó sẽ trở thành nền tảng cho cả một "đại lộ" cảm xúc. Sợi dây kết nối vô hình được tạo nên giữa hai người. Nơi bắt đầu câu chuyện tình yêu của họ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Seoul, Mùa đông 2012

Đây là buổi dạy nhảy thứ tư mà Big Hit buộc Jung Kook phải tham gia trong tháng này. Họ nói rằng các buổi học đã giúp anh ấy có được cảm giác về nhịp điệu hơn, nhưng anh biết họ đang nói dối. Cơ thể của anh không di chuyển theo cách mà nó cần phải làm. Từ trước đến nay, Jung Kook chưa bao giờ nhảy, nhưng họ mong đợi kỹ năng của anh sẽ bắt kịp các thành viên còn lại của BTS trong vài tháng nữa. Phải chăng nó là một yêu cầu quá cao đối với anh.

Anh cũng không biết nữa, nhưng có một điều mà Jung Kook biết rõ, đó chính là anh muốn thành công. Anh muốn chứng minh, mình có thể làm được. Không phải cho bất cứ ai khác nhìn thấy, mà là cho chính bản thân mình.

Điều đáng mừng là Nam Joon sẽ đi cùng với Jung Kook, vì vậy anh ấy không hoàn toàn đơn độc.

Phòng tập nhảy mà họ đang ngồi là nơi đào tạo các thần tượng mới cũng như những tiền bối nổi tiếng hiện tại. Những tiền bối như GD, SNSD và DBSK đã tham gia các khóa học nhảy ở đó. Nơi này không chỉ tự hào vì có một đội ngũ biên đạo nhảy nổi tiếng mà còn nằm ở trung tâm thành phố. Điều này vô cùng thuận lợi vì nó nằm gần tất cả các công ty giải trí lớn.

Thông thường, ba công ty lớn sẽ đào tạo tân binh theo cách riêng của họ, vì họ có đủ khả năng để làm điều đó, nhưng thỉnh thoảng, họ cho phép các thực tập sinh của mình tham gia các lớp học giao lưu tại đó - Một phần vì vị trí và danh tiếng của trung tâm này, mặt khác có thể xem như là một phương pháp xác định năng lực cạnh tranh.

Ngay lúc này, khi Jung Kook đưa mắt nhìn xung quanh, anh đã nhận ra một vài thực tập sinh đến từ các công ty khác nhau. Có một vài chàng trai từ JYP - Những người có thể sẽ trở thành bạn của Jung Kook, nếu trước đây anh chọn chấp nhận lời mời của JYP. Jung Kook đi loanh quanh ở giữa phòng tập nhảy lớn. Ở một góc khác, anh nhận ra một vài cô gái đến từ SM Entertainment. Còn lại hầu hết là các thực tập sinh đến từ các công ty nhỏ hơn, giống như anh. Anh đã nhìn thấy một vài người trong số họ ở ga tàu điện ngầm vào sáng sớm hôm nay.

Hầu hết mọi người trong phòng đều tụm thành vòng tròn theo nhóm riêng, rồi trò chuyện với nhau. Không một ai dám mạo hiểm nhìn người khác quá lâu nếu muốn bị người quản lý của họ phát hiện. Bởi vì việc hẹn hò bị nghiêm cấm, bất kể bạn thuộc công ty nào, ngay cả những điều nhỏ nhặt như một cuộc trò chuyện chào hỏi cũng có thể được xem như liều thuốc độc "giết chết" cả sự nghiệp của một thực tập sinh.

Jung Kook và Nam Joon cũng ở trong một góc riêng vì lý do đó, cả hai giúp đỡ nhau khởi động trước khi bắt đầu bài học.

"Em thấy có nhiều người ở đây hơn bình thường," Jung Kook quan sát khi nhìn quanh căn phòng đông đúc, càng lúc càng có nhiều người đi vào cửa.

"Anh nghe nói biên đạo nhảy của ngày hôm nay đã từng làm việc với SNSD trước đây, vậy nên, có lẽ mọi người muốn học kỹ thuật của họ. "

Điều đó có vẻ hợp lý. SNSD là một trong những nhóm nhạc dẫn đầu làn sóng KPOP mới đang chiếm lĩnh toàn châu Á. Mọi công ty đều cố gắng "đánh cắp" bí mật thành công của họ. Mọi người đều đang cố gắng tạo ra điều lớn lao tiếp theo. Mặt khác, Bighit Entertainment sẽ rất biết ơn nếu Jung Kook và Nam Joon học được cách phối hợp tay chân vụng về của họ.

Một lúc sau, một người phụ nữ trong trang phục tập luyện bước vào phòng, cô ấy vỗ tay lớn để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Chúng ta sẽ bắt đầu bài học ngày hôm nay với một số động tác hip hop đơn giản, sau đó tiến tới các kỹ thuật krumping nâng cao hơn và nếu thời gian cho phép tôi sẽ chuyển sang hướng dẫn một số điệu nhảy hiện đại. Có rất nhiều bạn tham gia lớp học ngày hôm nay, nhưng chỉ có một mình tôi, vì vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu học tập của các bạn, tuy nhiên, tôi sẽ không lặp lại bất cứ điều gì quá hai lần. Nếu bạn không thể thực hiện được nó ngay sau hai lần thử, thì có lẽ bạn nên xem xét về một công việc khác."

Có rất nhiều người xung quanh lo lắng ngay lúc đó. Không ai nói gì. Jung Kook thậm chí không chắc liệu có ai đang thở hay không.

Nhưng chính lúc căng thẳng này, có người xông vào từ cửa khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc quay về phía đó.

Là một cô gái, có lẽ tầm tuổi Jung Kook. Cô ấy khá cao so với tuổi của mình, đôi chân dài, mảnh mai và khuôn mặt nhỏ nhắn với kiểu tóc bob ngắn màu đen. Cô ấy đang mặc một chiếc quần legging màu đen và một chiếc áo phông đơn giản của Beatles cùng với một đôi giày thể thao của Vans. Nhưng có lẽ điều bất ngờ nhất về cô gái này, là việc cô ấy có một chiếc hộp đựng đàn guitar bằng da khổng lồ đeo chéo sau lưng.

"Xin lỗi, em đến muộn...", cô ấy nói với một chất giọng thật nhẹ nhàng, thở hổn hển và mở to mắt hối lỗi khi người hướng dẫn đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Mặc dù có những đường nét của người Hàn Quốc trên khuôn mặt nhưng cô ấy đến từ nước ngoài.

"Em bị lạc trên đường đến đây."

Nam Joon nghiêng người về phía Jung Kook thì thầm vào tai cậu.

"Anh nghĩ đó là một trong những thực tập sinh mới của YG. Nghe nói cô ấy đã đánh bại 800 người trong buổi thử giọng ở Úc. Rõ ràng, cô ấy sẽ nhanh chóng trở thành một giọng ca chính."

Jung Kook chỉ lơ đãng gật đầu. Một phần anh chỉ ước họ có thể nhanh chóng hoàn thành bài học hôm nay, mặt khác, anh không thể không nhìn cô gái ấy thêm vài phút khi cô lao nhanh đến cuối phòng để đặt cây đàn của mình xuống. Tin đồn đã truyền đi khắp nơi rằng YG đã tìm thấy kho báu mới nhất của họ, vì vậy Jung Kook tự hỏi liệu cô ấy có thực sự tài năng như lời đồn.

Tuy nhiên, ý nghĩ thoáng qua đó đã tan biến khi người hướng dẫn bắt đầu buổi học ngay lập tức. Tất cả những suy nghĩ khác đều bị trì hoãn khi Jung Kook chỉ tập trung vào việc cố gắng không vấp ngã trên đôi chân của mình. Anh không thể để tâm đến bất kỳ ai hay việc gì khác.

Giữa buổi học, khi tất cả quay xung quanh như một phần của vũ đạo, mắt anh lại đổ dồn vào cô gái nhà YG. Cô chỉ cách anh vài bước chân, trên khuôn mặt cô ấy thể hiện rõ sự tập trung xen lẫn vài phần bối rối khi cô thực hiện tất cả các bước nhảy bị chậm vài giây. Lúc ấy, Jung Kook đã bất giác chợt mỉm cười. Không chỉ vì biểu cảm trên khuôn mặt của cô, mà còn vì cảm thấy an ủi khi biết rằng anh không phải là người duy nhất phải vật lộn để theo kịp bài học.

Trong thời gian giải lao, mọi người lại tụ tập vào nhóm bạn của mình, nhưng cô gái nhà YG vẫn đứng đó và tiếp tục thực hành các động tác đã học. Vẻ mặt kiên quyết đó vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Nam Joon nhận thấy Jung Kook đang liếc nhìn về phía đó nên đã nghịch ngợm gõ vào vai Jung Kook.

"Em có muốn đến đó và nói chuyện với cô ấy không?"

Jung Kook lắc đầu nguầy nguậy nhìn Nam Joon một cách hoảng hốt, như thể Nam Joon vừa nói một điều điên rồ.

Nhưng Nam Joon đã di chuyển. Jung Kook lầm bầm phản kháng nhưng cũng đi theo hyung. Nam Joon cầm lấy một chai nước từ thùng carton ở cuối phòng trên đường đi qua, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.

"Hey," Nam Joon nói bằng tiếng Anh khi họ đến chỗ cô. Tất cả thời gian mà Nam Joon đã dành để xem bộ phim sitcom "Friends" của Mỹ cuối cùng cũng có ích.

"Tôi là Kim Nam Joon. Tôi đã từng hoạt động như một rapper underground của PunchPanda. Bạn có thể đã nghe về nó rồi chứ?"

Cô nở một nụ cười ngượng ngùng và lắc đầu. "Xin lỗi,..."

Nam Joon đã nhanh chóng gạt đi sự bối rối, mặc dù Jung Kook không thể ngừng cười toe toét.

"Không sao, dù gì nó cũng chỉ là một cái tên. Chúng tôi chỉ muốn chào hỏi bạn mà thôi. Chúng tôi đến từ Big Hit Entertainment."

Thêm lần nữa, một nụ cười bẽn lẽn khác. Đôi mắt của cô lướt qua Jung Kook, và trong một giây đó, trong một khoảnh khắc, chỉ một tích tắc, ánh mắt của họ khóa chặt lấy nhau. Nhưng Jung Kook nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cảm thấy má mình nóng lên như thường thấy mỗi khi anh nói chuyện với người khác giới.

"Nói với cô ấy rằng em thích cây đàn của cô ấy." Jung Kook thì thầm với Nam Joon bằng tiếng Hàn, cố tỏ ra thân thiện.

Cô cười khúc khích trước khi Nam Joon có cơ hội dịch lời nói của Jung Kook.

"Tôi cũng nói được tiếng Hàn."

"Ồ, xin lỗi," Jung Kook nói, hai má như bị lửa đốt vào lúc đó.

"Tôi là Park Chae Young, tên tiếng Anh của tôi là Roseanne," cô ấy mỉm cười, nhanh chóng vượt qua sự lúng túng. "Tôi đến từ YG Entertainment, nhưng tôi chỉ mới gia nhập công ty vài tháng trước nên tôi vẫn còn rất lạ lẫm với tất cả những điều này."

"Ồ, nếu bạn cần giúp đỡ về việc đi lại trong thành phố hoặc học tiếng Hàn," Nam Joon tiếp tục bằng tiếng Anh, "Vui lòng liên hệ với tôi."

Nam Joon thực sự rút ra một tấm danh thiếp tạm thời của mình. Rõ ràng là Nam Joon hyung chỉ cố tỏ ra thân thiện, nhưng ý nghĩ về việc, mình có nên trao đổi số điện thoại với Chae Young và học nói tiếng Anh cùng cô ấy, bắt đầu len lỏi trong tâm trí của Jung Kook. Thế nhưng, Jung Kook tự cảm thấy ý định của mình không phù hợp một chút nào cả. Đột nhiên, Jung Kook có chút hối hận vì đã không chú ý nhiều trong giờ học tiếng Anh của mình.

Tuy nhiên, cả Nam Joon và Jung Kook đều hơi sốc, khi Chae Young vui vẻ nhận lấy tấm danh thiếp của Nam Joon. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, trong vài tuần, vài tháng sau đó, hai người họ dường như đã trở thành bạn bè của nhau. Ở một khía cạnh nào đó, Chae Young có vẻ được an ủi, đồng cảm khi có một người mà cô ấy có thể giao tiếp, người hiểu cả văn hóa phương Tây và châu Á. Bất cứ khi nào Chae Young gặp vấn đề mà cô không muốn làm phiền các thực tập sinh khác, cô ấy sẽ nhắn tin cho Nam Joon và anh ấy sẽ giúp cô. Nhờ đó, tiếng Anh của Nam Joon cũng ngày càng tốt hơn, giống như một tình bạn đôi bên cùng có lợi mà cả hai đều cần.

Jung Kook đã chứng kiến tất cả những điều này với một chút "cay đắng" trong lòng. Nam Joon đã nói với Jung Kook rằng Chae Young bằng tuổi cậu ấy và cô có sở thích âm nhạc khá giống Jung Kook, điều này khiến Jung Kook càng thêm tò mò, dù Jung Kook có cố phủ nhận thế nào đi nữa. Đôi lúc anh tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu anh là người đưa số điện thoại của mình cho Chae Young vào ngày hôm đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Seoul, Mùa hè 2016

Sau lần gặp mặt đó, Jung Kook đã không có cơ hội gặp lại Chae Young trong nhiều năm. YG đã thành công cất giấu viên ngọc quý của họ, còn Jung Kook thì quá bận rộn với việc cân bằng giữa trường học và luyện tập, đến nỗi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Nhưng thỉnh thoảng, mỗi khi Jung Kook đi ngang qua phòng tập nhảy đó hoặc khi nhìn thấy một cây đàn guitar, anh sẽ nhớ về cô gái dễ thương, tràn đầy nhiệt huyết, tự hỏi liệu niềm đam mê của cô ấy sẽ vẫn còn tồn tại trong sự khắc nghiệt của thế giới thực tập sinh hay không?

Mãi cho đến khi Blackpink ra mắt vào 4 năm sau, năm 2016, cuộc đời của Jung Kook mới thực sự vướng vào Chae Young một lần nữa.

⤝❁⤞

"Mọi người đang xem gì vậy?" 

Jung Kook hỏi sau một đêm mệt mỏi với lịch trình làm việc. Anh ấy vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng khách nhỏ ở ký túc xá chung của BTS. Căn phòng chỉ vừa đủ lớn để chứa bốn người, vậy mà cả sáu thành viên BTS khác đều đang ngồi vây quanh nhau, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, để xem một video âm nhạc.

"Nhóm nhạc nữ mới của YG"! Tae Hyung thốt lên, không giấu nổi sự phấn khích. "Họ vừa mới ra mắt ngày hôm qua."

"Em còn nhớ Park Chae Young không?" Nam Joon hỏi. "Cô ấy là một thành viên trong nhóm, nghệ danh là Rosé. Là giọng ca chính như lời đồn."

Jung Kook bước đến đứng sau các thành viên, và xem video âm nhạc mang màu sắc tươi sáng của "Whistle" đang phát trên màn hình máy tính.

Ngay sau khi cô ấy xuất hiện trên màn hình, dường như Jung Kook lại được đưa trở về buổi học vũ đạo ngày đó. Tóc cô ấy dài, buông xõa sau lưng và được nhuộm màu vàng dâu. Đôi chân của cô đã thon dài hơn, và nhìn cô có vẻ trưởng thành hơn trước. Sự mượt mà và tự tin trong các cử động của cô ấy mà trước đây chưa có. Khuôn mặt của cô cũng hơi khác một chút - thon gọn và rõ nét hơn - nhưng cơ bản vẫn là các đường nét ấy. Làn da trắng ngần, và đôi mắt của cô đầy biểu cảm, vô cùng sinh động.

Nhưng trên tất cả, điều khiến Jung Kook ấn tượng nhất chính là giọng hát. Mang một màu sắc riêng biệt của YG, nhưng chiều sâu trong chất giọng của cô ấy khiến nó trở nên vô cùng độc đáo. Một giọng hát mà bạn có thể nghe hàng giờ mà không thấy mệt.

"Rosé." Anh thì thầm thật nhỏ về cái tên đó. Một cái tên thật đẹp và khác biệt. Nó có vẻ rất hợp với giọng hát và sự rung cảm nơi cô.

Khi các thành viên khác của BTS đã chìm vào giấc ngủ, Jung Kook đã xem lại video âm nhạc của Blackpink ít nhất hàng chục lần nữa. Cho đến khi, không chỉ ca từ và giai điệu của bài hát, mà cả khuôn mặt xinh xắn của Rosé cũng dần ăn sâu vào tâm trí anh.

Nhưng Jung Kook đã không nhận ra điều đó, trong vòng vài tuần, Jung Kook dường như đã trở thành một người hâm mộ. Anh ấy đã xem một vài buổi diễn trực tiếp của Blackpink, và thậm chí còn tìm kiếm những đoạn clip nhỏ về những lần họ xuất hiện trong chương trình tạp kỹ. Mỗi lần như vậy, sự chú ý của anh ấy lại bị đánh cắp bởi cùng một người.

Rosé là hình tượng sống động nhất, đại diện cho mẫu người lý tưởng của Jung Kook. Mọi thứ, từ tính cách tốt bụng, đáng yêu đến chiều cao của cô ấy đều hoàn toàn phù hợp với hình dung của anh. Giọng hát của cô không bao giờ thất bại trong việc thu hút anh. Anh thậm chí còn chưa nói được hai câu với cô, nhưng bằng cách nào đó, anh lại cảm thấy có mối liên hệ vô hình với cô.

Có thể là do anh đã gặp cô ấy trước đây. Hoặc có thể - rất có thể - đó chỉ là trí tưởng tượng của anh mà thôi. Dù thế nào thì anh cũng đã bị cô hấp dẫn.

Và bất chấp việc Jung Kook cố gắng che giấu sự yêu mến của mình, các thành viên BTS vẫn biết được tâm tư của anh.

Vài tháng sau, cuối cùng thì lịch trình của Blackpink và BTS cũng trùng hợp, khi đó, các hyung đã tận dụng mọi cơ hội để trêu chọc Jung Kook.

"Ồ, nhìn kìa, cô gái của Jung Kookie", Jin thốt lên khi cả hai ngồi trong phòng chờ của MCountdown, trang điểm trước khi lên sân khấu. Một nhân viên đang chải tóc cho Jin, trong khi một người khác đang dặm phấn cho Jung Kook. Căn phòng hỗn loạn khi một số nhà tạo mẫu khác chạy từ nơi này sang nơi khác để hoàn thiện những trang phục cuối cùng trên sân khấu của BTS. Những người quản lý của họ đang bận rộn bày thức ăn mang ra trên bàn vì không ai có thời gian để ăn sáng. Và các thành viên BTS khác đi quanh khu vực chờ chật chội, và luyện tập các động tác vũ đạo của họ.

Bất chấp sự hỗn loạn này, Jung Kook vẫn tìm được thời gian để xem màn hình nhỏ ở góc phòng đang chiếu màn trình diễn "Playing with Fire" của Blackpink. Đúng lúc để bắt kịp phần hát của Rosé.

Anh ấy tự giễu về câu nói của Jin, nhưng một nụ cười ma mị thoáng qua trên khuôn mặt khi anh xem Rosé biểu diễn. Thật kỳ lạ và khó tin khi thấy khả năng nhảy của cô ấy đã tiến bộ đến thế trong vài năm. Cô ấy đã hoàn toàn biến đổi trở thành một con người khác. Từ một cô gái tuổi teen đang vấp ngã trên đôi chân của chính mình trong các lớp học khiêu vũ, đến nay đã trở thành vũ công của nhóm nhạc nữ mới nổi hot nhất.

Jung Kook tự hỏi, cô ấy đã phải luyện tập chăm chỉ như thế nào để có được vị trí đó?

"Vậy, khi nào thì em định sẽ thoát ra khỏi sự ngại ngùng của chính mình để nói chuyện với cô ấy?" Hoseok hỏi, đến ngồi ngay bên cạnh Jung Kook và quàng tay qua vai khi cả hai cùng nhìn lên màn hình TV.

Jung Kook hất tay của Hoseok và tinh nghịch đẩy hyung ra.

"Hyung, anh làm như em đang yêu vậy."

"Ooooh~ Jung Kookie đang yêu à?" Tae Hyung tình cờ bước vào ngay khi Jung Kook kết thúc câu nói của mình. "Với ai?"

Nam Joon đi theo Tae Hyung vào phòng chờ với một tràng cười khúc khích.

"Không phải là nó quá rõ ràng sao?"

"Tên của cô ấy bắt đầu bằng chữ R và kết thúc bằng ayyyyee," Jimin nói, nhấn mạnh vào cuối câu, khiến tất cả các thành viên khác phải ồ lên vì buồn cười.

Ngay cả Jung Kook, người đang phát cáu lên vì bị mọi người trêu chọc, cũng không thể kìm được nụ cười toe toét.

Một trong những người quản lý của BTS – Se Jin hyung, người đã nghe được cuộc trò chuyện của các thành viên cũng tham gia vào cuộc vui.

"Em có muốn anh thay mặt em gửi cho cô ấy một chiếc bánh sandwich Inkigayo không?"

Một tràng cười khác vang vọng khắp phòng trong khi Jung Kook chỉ biết há hốc miệng nhìn anh Quản lý Se Jin đầy kinh ngạc. Việc anh ấy không chỉ dung túng cho hành vi trêu chọc này, mà còn góp phần gây ra nó... thật là khó tin.

Có vẻ như mọi người ủng hộ hai người họ ở bên nhau? Jung Kook cố gắng không để tất cả sự phấn khích của họ ảnh hưởng đến mình, nhưng mặc khác, có một chút nào đó sâu trong lòng, anh ấy không thể ngừng bám víu vào sự khích lệ đó của họ.

Anh cho phép mình tưởng tượng trong giây lát, sẽ như thế nào khi đến gần một người mà dường như luôn thu hút anh trong mọi khoảnh khắc. Jung Kook không thể lý giải được, giống như một con thiêu thân trước đóm lửa.

Nhưng điều mà Jung Kook không biết được rằng, một đóm lửa nhỏ cũng có thể trở thành ngọn lửa lớn. Càng bị kéo đến gần, anh càng có nguy cơ bị cháy. Tuy nhiên, bất chấp rủi ro đó, anh vẫn tiếp tục theo đuổi cảm giác của mình, bởi sức hút và sự ấm áp khó tả của nó. Bởi lẽ, dù ngọn lửa đó có thể trở nên nguy hiểm, nhưng nó cũng có thể thắp sáng mọi ngóc ngách trong trái tim anh.

Những tuần tiếp theo, có lẽ là một trong những khoảng thời gian thú vị nhưng căng thẳng nhất mà Jung Kook đã trải qua trong một thời gian dài. Blackpink và BTS đã chạm mặt nhau vài lần ở hậu trường của một vài sự kiện nữa, nhưng ngoài lời chào lịch sự và tương tác chóng vánh giữa hai nhóm thì không có gì khác. Các cô gái được bảo vệ nghiêm ngặt bởi người quản lý của họ, như thể chỉ cần một cái liếc mắt từ người khác giới sẽ làm họ bị ảnh hưởng vậy.

Jung Kook hầu như không có cơ hội nói chuyện với Rosé. Nhưng mỗi khi thoáng thấy cô ấy đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn ở hậu trường, hay những lúc cúi chào cô ấy ở hành lang, anh lại cảm thấy trong lồng ngực mình có một tia xốn xang lay động. Lòng bàn tay anh đột nhiên cảm thấy đau nhói, da anh đỏ bừng và râm ran ngứa. Những gì ban đầu những tưởng chỉ là một sự tò mò ngây thơ đơn thuần, đã nhanh chóng trở thành một cảm giác say mê.

Tại Lễ trao giải Asian Artist Awards 2016, mở đầu cho mùa trao giải năm đó, lần đầu tiên Jung Kook được xem Rosé biểu diễn trực tiếp. Blackpink biểu diễn mở màn và BTS đã suýt bỏ lỡ toàn bộ màn trình diễn, nhưng vẫn kịp đến đúng lúc để xem phần kết. Các thành viên đã trêu chọc Jung Kook không ngừng vì cách cậu ấy cố chạy nhanh vào nhà hát để chứng kiến màn trình diễn của Blackpink.

Sau đó, tại Melon Music Awards, BTS đã giành được giải Daesang đầu tiên. Và Blackpink đã có mặt để chứng kiến toàn bộ sự việc. Trong suốt buổi lễ, Jung Kook không thể ngừng nhìn về phía Rosé. Khi cô đọc bài phát biểu nhận giải, và anh nghe thấy sự run rẩy lo lắng trong giọng nói của cô, cùng với nụ cười bẽn lẽn, Jung Kook một lần nữa cảm thấy rõ sự rung động trong tim mình.

Sau buổi lễ, Chae Young đã bí mật đến thăm phòng chờ của BTS để chúc mừng họ. Cuối cùng, cũng đến lúc Jung Kook có cơ hội trò chuyện với cô ấy.

Khi Chae Young bước vào, các thành viên BTS vẫn còn hơi có chút... lộn xộn. Jimin vẫn đang khóc. Jung Kook đang cố gắng kìm nén cảm xúc, anh dùng mặt sau tay áo để lau sạch nước mắt. Tae Hyung và Hoseok đang chạy xung quanh, thể hiện niềm vui trong tiếng cười và tiếng la hét đầy phấn khích. Jin và Nam Joon đã ôm nhau liên tiếp trong 10 phút kỷ lục. Ngay cả Yoongi cũng đã tham gia vào cái ôm của họ sau một vài khoảnh khắc giả vờ không quan tâm.

Nhưng ngay khi họ nhận ra, một cô gái xinh đẹp đang có mặt ở đây, cả bảy người đàn ông kéo nhau tụ tập lại để chào đón vị khách của mình.

"Ai có thể biết được rằng PunchPanda từ Big Hit Entertainment là trưởng nhóm của nhóm nhạc nổi tiếng toàn cầu, đoạt giải Daesang chứ?", Rosé đã hỏi Nam Joon sau khi chào và chúc mừng tất cả các thành viên BTS với cái cúi đầu sâu 90 độ.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Jung Kook là người đã trả lời cô.

"Và ai có thể ngờ rằng cô gái người Úc dễ thương với đôi chân vụng về lại trở thành giọng ca chính và là vũ công của nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhà YG chứ?"

Jung Kook không biết can đảm đến từ đâu, nhưng anh không thể cho phép mình im lặng thêm nữa. Có gì đó thôi thúc anh.

Các thành viên BTS trông như thể họ sắp bật cười bất cứ lúc nào, nhưng Rosé lại ngạc nhiên nhìn sang Jung Kook. Ngay khi đôi mắt họ bắt gặp nhau, một làn ửng hồng lan tỏa trên đôi má xinh xắn của cô và cô cũng bật cười.

"Ôi, tôi đã hy vọng là cậu sẽ không nhớ về điều đó."

"Làm sao có thể không nhớ chứ, khi cậu đã bước vào đó theo cái cách khó quên như vậy?" Jung Kook cười khúc khích.

"Cây đàn guitar gần như bằng kích thước cả người cậu. Sau đó, cậu bắt đầu nhảy và tôi nhận ra rằng việc không theo kịp nhịp điệu khiến cậu có chút chật vật."

"Này!" Chae Young thốt lên ngượng ngùng, mặc dù nụ cười vẫn bừng sáng lên trên khuôn mặt của cô ấy. "Lúc đó, cậu cũng đâu có khá hơn chứ!"

Jung Kook bật cười. "Đúng vậy. Nhưng ít ra thì cả hai chúng ta đều không tệ như Nam Joon hyung."

Tất cả mọi người, bao gồm cả Rosé, cười khúc khích trước nhận xét đó. Ngoại trừ Nam Joon chỉ biết trợn mắt kinh ngạc.

Rosé phải rời đi ngay sau đó để tránh bị quản lý bắt gặp. Nhưng trước khi rời đi, cô ấy không quên cúi đầu chào tất cả các thành viên BTS và một lần nữa chúc mừng họ vì đã giành được giải thưởng quan trọng.

Jung Kook thậm chí còn không nhận ra mình đã cười rộng đến mức nào cho đến khi cô ấy rời đi và các thành viên BTS ngay lập tức bắt đầu hành hạ anh ấy.

"Haha, mục tiêu mới của anh trong cuộc đời này là tìm được một người sẽ nhìn anh như cái cách Jung Kookie nhìn Rosé." Jin kêu lên, bẹo đôi má đỏ bừng vì xấu hổ của Jung Kook và cười không ngừng.

"Tôi đã rất lo lắng về chiếc lưng đáng thương của cậu khi phải mang cây đàn đó. Có lẽ lần sau tôi nên vác nó cho cậu. Ooooh yeah!!!" Nam Joon nhại lại, khiến Jimin cười đến mức ngã ra khỏi ghế sô pha.

Có lẽ điều đáng ngạc nhiên nhất là khi Yoongi cũng bắt đầu tham gia trêu chọc Jung Kook.

"Các anh dừng lại đi," Jung Kook nửa hét, nửa cười. Anh phải bỏ đi để thoát khỏi tình huống xấu hổ này.

"Chờ đã," Jimin gọi sau khi nói xong, cười khúc khích. "Em định để cô ấy đi sau khi hai người "tranh cãi" như vậy sao, Jung Kookie?"

Jung Kook quay lại nhìn Jimin, bối rối. "Ửm? Em còn có thể làm gì nữa chứ?"

"Ừm,... Ví dụ như xin số điện thoại của cô ấy chẳng hạn?" Nam Joon đề nghị.

Jung Kook đã cân nhắc điều này trong giây lát. Nếu bây giờ Jung Kook chạy ngay để đuổi theo Chae Young, anh có thể bắt kịp được cô trước khi cô ấy về đến phòng chờ của Blackpink. Nhưng có lẽ điều đó có chút quá sức ngoài mong đợi. Và anh không muốn làm bất cứ điều gì khiến cô ấy khó chịu hoặc có thể làm cho cô ấy gặp rắc rối với những người quản lý.

Jung Kook đã cảm thấy đủ thỏa mãn với sự tương tác nhỏ mà họ có. Như thế đã nhiều hơn những gì anh có thể hy vọng. Vì vậy, anh quyết định chờ đợi.

"Không cần đâu ạ," Jung Kook nói với các hyung của mình với một nụ cười ấm áp.

Lần tiếp theo Jung Kook gặp Chae Young là tại Lễ hội SBS Gayo Daejun 2016. Có thể nói rằng, hôm đó chính là đêm đánh dấu cột mốc quan trọng.

Khi chứng kiến màn kết hợp acoustic của Chae Young, Jung Kook khó có thể kiểm soát được nét mặt của mình. Ngay khi giọng hát nhẹ nhàng của cô ấy vang lên, một nụ cười không thể kiểm soát được lan rộng trên khuôn mặt anh. Khi máy quay lia đến khuôn mặt xinh đẹp của Chae Young, mắt anh dán chặt vào màn hình. Anh gật gù và hát theo lời bài hát "Whistle", ngập ngừng trong vài giây vì ngạc nhiên trước giọng hát mê hoặc của cô. Jung Kook không nghĩ rằng anh có thể bị ảnh hưởng bởi cô nhiều đến vậy. Sau đó, Chae Young bắt đầu chơi guitar và Jung Kook thực sự không thể tin vào mắt mình được nữa.

Sau màn trình diễn đó, Jung Kook đã hạ quyết tâm. Anh quyết định sẽ xin số điện thoại của Chae Young. Anh muốn đến gần cô hơn. Từ những gì anh đã thấy cho đến nay, có vẻ như hai người họ sẽ rất hợp nhau. Cho dù nó có thể không trở thành bất cứ điều gì lãng mạn cũng chẳng sao, anh vẫn muốn làm quen và hiểu hơn về cô.

Vì vậy, gần cuối lễ hội, Jung Kook đã lén lút trốn khỏi phòng chờ của BTS và tiến về khu vực chờ của Blackpink.

Nhưng Jung Kook không ngờ rằng, có một người khác đã ở đó.

Tiền bối Chan Yeol đang đứng trước phòng chờ của Blackpink, dựa vào tường, đút tay vào túi và khẽ nhếch môi cười. Jung Kook đã từng nhìn thấy nụ cười đó của Chan Yeol trước đây. Chan Yeol nổi tiếng là lăng nhăng và đào hoa, vì vậy, không có gì ngạc nhiên, sau khi hợp tác với Rosé, Chan Yeol đang tìm cách tán tỉnh cô ấy.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là, có vẻ như Rosé cũng không bài xích điều đó. Cô đặt tay mình lên cánh tay Chan Yeol và nhìn anh ấy với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Jung Kook cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Không phải vì anh đã bỏ lỡ cơ hội với cô, mà bởi vì Chan Yeol đang nhìn cô như một "con mồi" dễ dàng. Giống như cô chỉ là một "vật nhỏ" mà anh ta định chơi đùa với nó một chút trước khi nuốt trọn cô.

Jung Kook muốn cảnh báo cô. Một cảm giác muốn bảo vệ cô dâng trào khi anh chứng kiến sự tương tác giữa họ. Jung Kook hi vọng mình có thể giúp ngăn chặn những việc không may mà anh chắc chắn rằng nó đang chờ đợi cô gái ngây thơ này.

Nhưng tất nhiên, Jung Kook biết rõ có những điều không phải cứ muốn là sẽ làm được. Hơn nữa, anh không là gì với cô ấy. Anh không có quyền yêu cầu cô ấy nói chuyện với ai hoặc kiểm soát việc cô ấy dành tình cảm cho người nào. Vì vậy, tất cả những gì Jung Kook có thể làm lúc này là rời đi với trái tim nhói lên và hy vọng cô ấy sẽ có đủ may mắn để không bị gài vào bẫy của một "con sói".

Rõ ràng một sự thật, Jung Kook của năm 20 tuổi không đủ tự tin để bước đến bên Chae Young, cũng không đủ tự tin để nhìn cô yêu người đàn ông khác. Anh cho rằng bản thân mình chưa đủ tốt, chưa đủ điều kiện để được cô chọn lựa, anh lờ đi cái nhói đau thôi thúc nơi trái tim của chính mình, và quay mặt bước đi...

-----------------------------------------------------------

HẾT PHẦN 1.

To Be Continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro