27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều, Jungkook quả nhiên ngoan ngoãn đi chuẩn bị các loại giấy tờ thủ tục đi báo danh. Chaeyoung thì cùng với mọi người ở trong phòng làm việc nghe tài liệu, viết kịch bản gốc.

Cho đến tận khi giữa chừng Ethan gọi điện thoại tới, nói Park ba ba vừa vào bệnh viện!

Ethan lúc này cũng chưa biết rõ tình huống ra sao, cho nên cũng không có cách nào thông báo được cho Chaeyoung tình trạng của ba cô như thế nào.

Lòng Chaeyoung trầm xuống, lập tức chạy thẳng đến bệnh viện.

Lái xe trên đường, gió lạnh từ cửa thổi vào, Chaeyoung cảm giác được chân nhũn ra, không thể ấn được lên chân ga, trong đầu cô là một mảng trống rỗng, bất thình lình rút điện thoại ra gọi cho Ethan: "Gọi cho vệ sĩ của ba tôi bảo họ đến, đứng chắn ở hành lang trước phòng bệnh riêng của ba tôi, trong vòng 20m, không cho bất cứ nữ giới nào tới gần!"

Tắt máy rồi, Chaeyoung lại ngậm ngùi nghĩ đến cảnh trong vườn hoa ngày hôm ấy, gò má ba cô thật hốc hác, tim, không thể kìm được nhói đau.

Park ba ba sức khỏe vốn vẫn không tốt, có bệnh tim, nên bình thường không được phép chịu kích thích; còn có bệnh phong thấp, thường đôi chân vẫn sưng phù, chưa năm mươi đi lại đã khập khiễng cà nhắc.

Lần này đi bệnh viện, nhất định là bệnh tim tái phát. Lúc ông phát hiện chuyện Yoo Aejeong gián tiếp hại chết Lee Ha cũng không bị bệnh, hôm nay, lại bị đưa đi bệnh viện!

Nhất định là do cái mụ đàn bà tham lam Yoo Aejeong kia, nhất định là trong lúc ba muốn đuổi bà ta đi, bà ta đã nói cái gì đó kích thích ba!

Chaeyoung cắn răng chặt đến mức thấy đau, đôi tay cũng không tự giác nắm chặt tay lái!

Hỗn đản! Hỗn đản!

Park Hyun Suk ở trong phòng bệnh riêng, trên cả tầng đó cũng không có bệnh nhân nào khác, bảo mật vô cùng tốt. Khi Chaeyoung đến, vừa vặn nhìn thấy Yoo Aejeong bị nhóm vệ sĩ mặt lạnh tanh cản lại, không cho qua.

Yoo Aejeong lớn tiếng chửi đổng: "Các người hạng chó giữ nhà mà cả gan chặn ta? Lão gia tử tuyệt đối không nói là không gặp ta, đến cả ông ấy còn không có ý kiến, thế nào mấy người lại không cho ta vào trong? Làm phản hết cả rồi!"

Tiếng rống của mụ già chanh chua vang vọng cả hành lang vắng vẻ.

"Ta chỉ là nghĩ đi xem ông ấy thế nào rồi, các người đồ máu lạnh, chặn ta..."

Chaeyoung đi qua, sắc mặt âm lãnh: "Dì Yoo nếu thực muốn tốt cho ba ba, thì đừng ở cái chỗ này quỷ khóc sói gào. Người nào không biết còn tưởng bà khóc tang!"

Yoo Aejeong sửng sốt, không nghĩ đến Chaeyoung đột nhiên đối với bà ta không khách khí như vậy, có chút phản ứng không kịp: "Chaeyoung, dù nói thế nào, dì cũng là trưởng bối, thế nào mà con lại nói với dì những lời như vậy?"

Chaeyoung ánh mắt như dao liếc bà ta một cái, mặt lạnh tiếp tục nói: "Dì Yoo, là tôi cho người chặn bà đấy! Còn nữa, tốt nhất là bà đừng có làm ầm ĩ nữa, bà không biết bệnh nhân cần nhất là yên tĩnh sao? Làm ầm lên như thế, có khác nào lời bà vừa nói muốn tốt cho ông ấy cũng là giả!"

Nói xong, Chaeyoung cũng không để ý bà ta, nhanh chóng đi hướng phòng bệnh thăm Park Hyun Suk.

Chaeyoung nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh, liền thấy Park Hyun Suk mặt mũi tiều tụy, lẳng lặng nằm ở trên giường. Ông vẫn còn đang ngủ, dung nhan già nua đến không tưởng nổi.

Cô vốn định ngồi xuống, nắm tay ba ba, nói với ông vài lời trấn an, nhưng lo lắng đến chỗ ghế dựa, mới nghĩ tay cô mát quá, tiếng nói lại to, sợ làm ông tỉnh.

Chỉ có thể không rên một tiếng đứng đó, chịu đựng nỗi chua xót.

Cho đến khi ngoài cửa lại truyền tới tiếng ồn ào của Yoo Aejeong, Chaeyoung mới rời phòng bệnh, nhẹ nhàng khép lại cửa.

Cô hỏi Ethan đang ở bên ngoài: "Ba tôi đang bình thường, làm sao tự nhiên lại bị bệnh? Có phải là do bà ta không?"

Ethan sắc mặt cũng không phải rất tối, kể lại đại khái một chút tình huống khi đó.

Park Hyun Suk nói chuyện muốn kiện bà ta, ly hôn, đồng thời đuổi bà ta ra khỏi cửa. Nhưng Yoo Aejeong sống chết không chịu đi, cũng không chịu ly hôn, liền làm ầm lên ở nhà, nói cái gì mà bà ta vì nhà họ Park dâng hiến cả đời, từ bỏ sự nghiệp diễn viên năm đó, không thể chỉ vì một cái kết cục như vậy, nhất định đòi Park Hyun Suk cho một câu trả lời thỏa đáng.

Park Hyun Suk liền nói ra chuyện năm đó bà ta hại chết Lee Ha, không ngờ Yoo Aejeong không hề hối hận, còn ngược lại chửi mắng Park Hyun Suk và Lee Ha. Nói cái gì Lee Ha tâm cơ sâu nặng, áp chế chồng quá tốt, bằng không Park Hyun Suk cũng sẽ không nửa đường đoạn tuyệt quan hệ với bà ta; còn nói thủ phạm chân chính là Park Hyun Sul, nếu không phải lén lút phản bội vợ dan díu người ngoài thì làm sao rơi vào kết quả này được...

Chaeyoung yên lặng nghe Ethan nói xong, chỉ hỏi: "Vậy bà ta giờ đã chuyển đi chưa?"

"Còn chưa!"

"Thế thì đuổi bà ta đi luôn đi!" Chaeyoung bước trên hành lang vắng lặng, "Chẳng lẽ để ba tôi khỏi bệnh về nhà, lại bị bà ta kích thích lần nữa sao?"

Yoo Aejeong từ xa nhìn thấy Chaeyoung đi tới, lập tức chan chứa quan tâm hỏi: "Chaeyoung, ba con tỉnh lại chưa? Ông ấy có muốn gặp ta không?"

"Ông ấy sẽ không muốn gặp bà, tôi cũng sẽ không để bà gặp ông ấy!" Chaeyoung nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức lướt qua, "Dì Yoo, tôi đã nói với người giúp việc, tên Phi, thu dọn hết đồ của bà trong nhà rồi, một lát nữa toàn bộ sẽ để ở cửa lớn Park gia! Tôi cho bà một tiếng đồng hồ, mang hết đồ đạc của bà rời đi cho tôi. Nếu không, tôi sẽ mang tất cả ném hết vào bãi rác giúp bà!"

Chaeyoung quay đầu nhìn Yoo Aejeong lúc này còn chưa kịp phản ứng: "Nói thật nhé, hiệu quả cách âm của phòng bệnh rất tốt! Bà có đứng chỗ này gào thét rách cổ họng ba tôi cũng không biết mà ra đâu! Còn nữa, tôi đã bảo Ethan gọi cho bảo vệ của bệnh viện rồi, hai, ba phút nữa họ sẽ đến đuổi bà đi. Tôi đi trước, chỉ biết ở nhà còn chờ bà về trong một giờ nữa! Về sau, bà vĩnh viễn không thể bước đến gần Park gia!"

"Chaeyoung, con làm sao có thể ác như vậy với dì con? Dù nói thế nào, dì cũng đã chăm sóc con suốt bao nhiêu năm!" Yoo Aejeong giờ phút này còn biết không thể trở mặt, vẫn như cũ giả vờ ủy khuất, "Có phải con lại hiểu lầm dì điều gì không?"

Chaeyoung gạt tay bà ta ra, nhíu mày: "Hiểu lầm? Bà hại chết mẹ tôi, còn làm ba tôi tức giận đến độ vào bệnh viện, hiểu lầm cái gì? Giờ tôi nói thật cho bà biết, tôi trước giờ chưa bao giờ thích mẹ kế là bà! Bây giờ thật quá tốt! Bây giờ tôi còn phải về nhà dọn đồ cho bà! Bà cứ tự nhiên!"

Chaeyoung làm như vậy cũng là bị bức không còn cách nào, để Yoo Aejeong tiếp tục ở chỗ này quát mắng, Park Hyun Suk sớm muộn cũng sẽ bị bà ta gào rống đến tỉnh lại, chỉ có thể vừa gọi bảo vệ, vừa đốt lửa trong nhà, chuyển lực chú ý của Yoo Aejeong;

Thứ hai, hiện tại tình trạng của ba không tốt, nhiệm vụ đuổi Yoo Aejeong ra khỏi cửa chỉ có thể giao cho cô, nếu không, sau này không biết ba cô còn bị bà ta gây chuyện thành thế nào nữa!

Mà Chaeyoung quyết định như vậy rất đúng, cô vừa chân trước tới nơi, chân sau Yoo Aejeong đã sau lưng đuổi đến. Park Hyun Suk trong bệnh viện cuối cũng cũng được yên ổn!

Khi Chaeyoung tới nơi, người hầu đã thu thập tốt đồ đạc của Yoo Aejeong, sắp xếp lại mười mấy cái rương lớn đủ bảy màu, xếp lại thành một hàng ở cửa biệt thự.

Chaeyoung sắc mặt không tốt: "Để hết ở cái chỗ này làm gì? Kéo đến cửa lớn đi!" Người hầu trong nhà sáng nay nghe đến Park Hyun Suk và Yoo Aejeong cãi nhau, nói cái gì ly hôn kiện tụng rồi đuổi ra khỏi nhà linh tinh, nhưng nhất thời cũng không xác định được, tuy rằng là thu thập đồ đạc, lúc này vẫn là có chút do dự.

Han quản gia vội từ trong nhà chạy ra, chỉ huy nói: "Tất cả nghe theo lời Đại tiểu thư, về sau, trong nhà chúng ta không có ai là phu nhân hay Nhị tiểu thư. Còn không mau chút!"

Một bầy người hầu tay chân lanh lẹ đẩy mười mấy cái rương lớn, men theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu hướng cửa lớn của viện, vừa mới đổ lên ngưỡng cửa, xe Yoo Aejeong đã tới nơi.

Yoo Aejeong xuống xe, vẻ mặt kinh ngạc: "Chaeyoung, con làm thế này là làm cái gì?"

Người này không hiểu tiếng người a!!

"Khi nãy ở bệnh viện tôi đã nói rõ ràng với bà rồi!" Chaeyoung mặt không biểu cảm nhìn bà ta một cái, "Dì Yoo, việc ba tôi ly hôn với bà, hiện tại luật sư cũng đang xử lý. Mà ba tôi đã sớm không muốn nhìn thấy bà! Thế nào, bà muốn lưu lại chỗ này, chờ ông ấy khỏi bệnh lại chọc tức ông ấy lần nữa sao?"

"Chaeyoung, ba con với dì làm náo ly hôn, đây chỉ là ông ấy nhất thời tức giận! Lại nói, đây là chuyện riêng của dì và ba con, con có quyền gì mà nhúng tay vào quản?" Yoo Aejeong ẩn nhẫn cũng đến cực hạn, "Có cái gì chờ ông ấy khỏi bệnh rồi nói, con đừng cho rằng dì sẽ ngoan ngoãn nghe lời con!"

Vừa nói, liền muốn đi vào bên trong.

Chaeyoung khoanh tay, bước sang ngang một bước, ngăn trước mặt bà ta, lạnh lùng nói: "Nếu như tôi nói, việc này tôi nhất định phải quản! Cái nhà này, chính là tôi không cho bà vào! Bà còn định làm gì?"

"Chaeyoung, con!" Yoo Aejeong không thể tin được nhìn chòng chọc cô, nhất thời cũng không hiểu được cái đứa con gái riêng của chồng luôn lễ phép với bà ta thế nào mà đột nhiên trở thành như vậy, bà ta dường như còn không chịu chấp nhận, "Làm sao con có thể đối xử với dì như thế? Dì..."

"Bà có thể dừng ngay cái màn kịch khổ tình của bà được không, đừng diễn trước mặt tôi!" Chaeyoung hoàn toàn ngán đến tận cổ, trực tiếp không khách khí ngắt lời bà ta, "Dì Yoo, tôi và ba tôi đều đã nhìn thấu bà rồi! Chút tình cảm của bà tôi không quản là bao nhiêu, nhưng tài sản là chuyện bà quan tâm nhất còn gì, có chuyện gì đi tìm luật sư liền đi được không? Bà còn định nói thêm cái gì nữa với tôi, cũng không có tác dụng gì đâu!"

"Chaeyoung, chị làm sao có thể châm chọc mẹ tôi như vậy?" Yoo Rajin không biết đến từ lúc nào, phía sau cư nhiên còn có Ahn Joon.

Cô ta nhận được điện thoại của Yoo Aejeong, nói Chaeyoung muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà, cũng đã rất tức tối, bây giờ nhìn thấy Chaeyoung không hề khách khí gì với Yoo Aejeong như vậy, càng tức hơn đến nỗi mặt nhỏ đỏ bừng, khiến cho Ahn Joon đứng xem cũng đau lòng một trận, nhịn không được trách mắng:

"Chaeyoung, sao cô lại ác độc như vậy? Dì Yoo tốt xấu gì cũng là mẹ kế của cô, cô bất hiếu như vậy không sợ báo ứng sao?"

Chaeyoung một trận ghê tởm, giọng nói đột nhiên nghiêm khắc khốc lạnh thêm mấy độ: "Chuyện của Park gia chúng tôi từ bao giờ đến lượt người ngoài như anh đến đây nói leo?"

Ahn Joon từ lần trước bị Chaeyoung nhục nhã xong, cư nhiên còn rất tự kỷ thấy mình tốt đẹp, cho rằng hắn lần này phát uy, sẽ khiến Chaeyoung nhận thức được giá trị của hắn.

Không đoán được, Chaeyoung khí thế càng mạnh thêm một cậu mắng giận dữ đã khiến hắn hoàn toàn thất bại, ngược lại suýt tý nữa khí thương chính hắn.

Yoo Rajin thấy Ahn Joon vừa bị dọa đã rúm ró, càng xấu hổ càng nhục nhã, chỉ hận mẹ mình gọi điện thoại vừa vặn đúng lúc Ahn Joon cũng ở đó, hắn sống chết muốn cùng tới đây, sợ cô ta bị khi phụ. Kết quả, vẫn là không tiền đồ như vậy!

Mà Chaeyoung lời còn chưa nói xong: "Hay là, anh tự cho anh là con rể của dì Yoo?" Vừa nói, cô vừa ý vị thâm trường liếc Yoo Aejeong một cái, người này vốn chướng mắt Ahn Joon, lúc này chắc chắn sẽ không thể phản ứng gì.

Yoo Rajin phát hiện Yoo Aejeong do dự, lập tức chuyển chủ đề, nước mắt lưng tròng nhìn Chaeyoung: "Chị, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, khiến cho chị đối xử với mẹ con em như vậy?"

Chaeyoung mi tâm run run, cô này có bệnh à? Rõ ràng vừa mới cách đây một lúc cô ta còn ở trong phòng làm việc đòi cãi nhau đánh nhau với cô, bây giờ còn đến đây hỏi chuyện gì, gì cái gì!

Sau lưng người hầu bắt đầu xì xào bàn tán, Chaeyoung không chút đếm xỉa xoay người: "Thế nào? Các người muốn rời khỏi đây với hai mẹ con họ sao? Nhớ báo lại trước cho quản gia rồi hẵng đi!"

Tất cả mọi người lập tức ngậm miệng.


1/7/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro