Chap 2: Taehyunh xin việc làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không ngờ có ngày mình trở lại"

Buổi sáng sau ngày gặp họ, Taehyunh sắp xếp hồ sơ và xem lại một lượt thật kĩ càng để đi phỏng vấn xin việc. Tổng biên tập hỏi Taehyunh trong buổi vấn:"Anh Kim, sao anh lại chọn làm việc ở thành phố này?".( Tổng biên tập ở đây là Jin nha mọi người)

Taehyunh bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào. Vì sao ư? Bởi đây là nơi cậu đã học hơn một năm đại học? Bởi vì cậu đã quen anh tại đây? Bởi vì đây là nơi cậu đã có nhiều kỉ niệm, rất nhiều?

Lúc đầu, chính Taehyunh cũng không biết tại sao nơi đầu tiên cậu nghĩ đến sau khi về nước lại là thành phố này. Mãi đến hôm gặp lại Jungkook cậu mới hiểu, cậu muốn gặp anh. Dù anh đã không còn thuộc về cậu, nhưng cậu vẫn muốn nhìn thấy anh.

Chỉ nhìn thôi.

"Có lẽ là do tôi không thể về nhà", Taehyunh nói. Tổng biên tập(Jin) nhìn cậu rất lâu với vẻ ngạc nhiên, rồi giữ cậu lại làm phóng viên ảnh.

Tuy nhiên, việc Tổng biên tập(Jin) quá coi trọng kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài lại khiến Taehyunh cảm thấy bất an.

"Đó chỉ là một tạp chí nhỏ", cậu nói với ông ta như vậy.

"Ôi, Tae!", ông Tổng biên tập(Jin) hơn bốn mươi tuổi gọi tên Taehyunh một cách thân mật, "Cậu đang khen kiến thức của ông anh sao? Ngay cả một tòa báo nhỏ, không nổi tiếng ở Mỹ ông anh đây cũng biết rõ".

Taehyunh bật cười, đảo mắt một vòng trong tâm trạng bất an.

Tổng biên tập nghiêm túc nói:"Tae, ông anh biết, một người Hàn Quốc làm phóng viên ảnh ở Mỹ đâu phải dễ, nhất định cậu phải ưu tú hơn đại số người da trắng. Bọn họ luôn cho rằng người Hàn Quốc chúng ta không có gen nghệ thuật mà".

Việc làm vậy là ổn. Taehyunh vẫn đến siêu thị đó mua đồ, nhưng không hề gặp lại hai người họ. Mãi đến một hôm, người bảo vệ siêu thị gọi cậu lại hỏi:"Anh ơi, mời anh đến phòng bảo vệ một lát".

Taehyunh ngạc nhiên, cảm giác có chuyện chẳng lành, báo chí nhiều lần đăng tin nhân viên bảo vệ ở một siêu thị cưỡng chế khám xét, thậm chí đánh khách hàng.

Taehyunh nhìn với ánh mắt cảnh giác khiến người bảo vệ tỏ vẻ ái ngại, nói: "Xin lỗi anh, chúng tôi không có ý gì, chỉ muốn hỏi xem một tháng trước đây anh có đánh rơi thứ gì không?".

Một tháng trước mình vừa về nước, chẳng lẽ mất thứ gì mà mình không biết? Cậu đu theo người bảo vệ với một chút hiếu kì. Đến nơi, người bảo vệ đưa cho Taehyunh một cái ví da màu đen.

Nhìn qua Taehyunh cũng biết đó không phải ví của mình. Cậu lắc đầu nói: "Anh nhầm rồi, không phải của tôi".

Người bảo vệ cố chấp một cách bất ngờ: "Anh cứ mở ra xem đi".

Cậu đón lấy chiếc ví, mở ra, bên trong có một bức ảnh của cậu.

Người bảo vệ đắc ý nói: "Ảnh của anh phải không? Mặc dù giờ anh khác nhiều, nhìn nhưng tôi vẫn nhận ra".

Khác rất nhiều.......bởi vì bức ảnh chụp lúc Taehyunh vừa vào đại học, khuôn mặt ngây thơ, nụ cười ngốc nghếch.

Sao nó lại xuất hiện trong ví của một người lạ?

Taehyunh trả ví cho người bảo vệ rồi nói: "Đây quả thực không phải ví của tôi".

Người bảo vệ ngẩn người: "Người trên ảnh không phải anh sao?"

"Đúng là tôi, nhưng cái ví này không phải của tôi"

"Nhưng nhất định là người quen của chị. Này, có khi chủ nhân của nó thầm yêu anh cũng nên...."

Haizzz......Ai bảo người Hàn Quốc thiếu óc liên tưởng?

"Nhưng mà......"

"Anh cầm đi, cầm đi. Mãi chẳng có ai đến nhận, để ở đây chúng tôi cũng rất khó xử lý, đem nộp thù coi như sung công, thà đưa lại cho anh. Nhất định anh và chủ nhân chiếc ví có quan hệ với nhau. Ồ, mà biết đâu tôi lại đang tác thành cho một mối nhân duyên tốt đẹp...." Người bảo vệ đắm chìm trong câu chuyện tưởng tượng không khác gì một bộ phim truyền hình nhiều tập.

Một tháng trước, cũng là khoảng thời gian cậu chạm mặt Jungkook và Jimin. Jungkook làm rơi ư? Taehyunh mang chiếc ví về nhà với một suy nghĩ nực cười như thế.

Buổi tối sau khi tắm xong, Taehyunh nằm trên giường, lôi chiếc ví ra kiểm tra. Kiểu dáng đơn giản, nhãn hiệu nổi tiếng, tiền mặt không nhiều, hoàn toàn không thể xác định được thân phận chủ nhân của nó.

Taehyunh cẩn thận rút bức ảnh ra, ở một góc bức ảnh có mấy chữ nổi, có lẽ được bóc từ tập giấy tờ nào đó. Lật bức ảnh lại, cậu ngỡ ngàng, mặt sau có chứ! Nét chữ phóng khoáng, rắn rỏi như cào rách giấy đó, cả đời Taehyunh cũng không thể nào quên.

Đó là nét chứ của Jungkook. Dòng chữ viết bằng bút máy, mực đen---------
My sunshine

Trong một thành phố phức tạp, cuộc sống vẫn có thể rất đơn giản, làm việc, ăn, ngủ, chỉ có vậy. Sau thời kỳ thích nghi ban đầu, những ngày tiếp theo chỉ là sự lặp lại máy móc.

"Taehyunh, tao tìm mày khắp nơi". Vừa bước vào tòa soạn, Taehyunh đã nghe có người gọi từ xa.

"Hope hả, mày kiếm tao có việc gì thế?"

Hope bằng tuổi anh, cũng là phóng viên ảnh. Cậu ta họ Jung và là bạn thân nhất của Taehyunh. Cậu ta có tàu lấy lòng các siêu sao, siêu mẫu nên được giao phụ trách ảnh bìa.

"Vợ tao sắp sinh( vợ Hope ở đây là Yoongi nha mọi người), buổi chụp ảnh nam siêu mẫu RM ngày mai mày giúp được không?"

RM? Taehyunh hơi khó xử: "Tôi thì không có vấn đề gì, có điều nghe nói tính khí cậu ấy rất quái đản, nếu không phải là người quen chưa chắc cậu ấy đã hợp tác".

Hope cũng đã tính tới chuyện này, nghĩ một lát rồi nói: "Thế này vậy, mày cứ đi thử, nếu thực sự không được thì gọi cho tao".

Ngày hôm sau, Taehyunh hoàn toàn bất ngờ khi gặp nam siêu mẫu RM đẹp trai, tuấn tú. Cậu không biết về giới người mẫu trong nước, trước đí lại chưa bao giờ xem ảnh RM, không ngờ cậu ấy lại......rất giống một người bạn thời đại học của mình.

Nhưng người bạn đó của Taehyunh là một cậu con trai nông thôn chất phác, vụng về, còn cậu siêu mẫu trước mắt lại sở hữu cặp chân dài ngọc ngà, động tác hút thuốc vừa điệu nghệ vừa quyến rũ........

Taehyunh không dám nhận, có lẽ chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi.

Nhưng nam siêu mẫu RM nheo mắt nhìn Taehyunh rồi sải những bước dài đến bên, dừng lại trước mặt cậu: "Sao, không nhận ra tớ à?".

"......Nam Joon?"

"Hừ, không phải tớ thì ai", RM cười khẽ, vẻ chế giễu.

"Anh Tae, thì ra anh là người quen của RM? Tốt quá rồi!", cậu Park( nhân viên đi theo hỗ trợ Taehyunh) đi cùng góp chuyện.

"Hồi học năm thứ nhất anh ấy ngủ ngay phía trên giường tôi".

"Thời sinh viên ai cũng thích giường tầng", quản lý của RM chen lời.

"Chẳng phải các vị đến chụp ảnh sao, mau chụp đi!", RM sốt ruột giục giã.

Nam Joon thay đổi nhiều quá! Taehyunh vừa lấy góc chụp vừa nghĩ, trước ống kính hoàn toàn không còn là một Nam Joon vụng về đến đáng yêu. Vậy cậu ấy là ai?

Có lẽ chẳng là ai hết. Một nhiếp ảnh gia có thể chụp được cái thần của người mẫu, nhưng Teahyunh lại không nắm bắt được cái thần của RM. Có lẽ cậu chưa đủ tài, hay nói đứng hơn, người đứng trước ống kính hoàn toàn vô hồn.

RM rất trống rỗng! Một sự trống rỗng đến tuyệt vọng, có lẽ chính sự trống rỗng đó khiến cậu ấy nổi như cồn.

Chụp xong một lô ảnh, Rm xua tay: "Hôm nay chụp đến đây thôi".

"Nhưng RM, vẫn còn phải......", quản lý của RM gấp gáp nhắc.

"Đến đây thôi". RM kiên quyết rồi quay đầu nói với Taehyunh: "Chúng mình đi uống cà phê".

-----------------------------------------------------------

End Chap 2

*Lưu ý: Đây truyện được mình edit chỉnh sửa lại nên mọi người không lấy với bất hình thức nào nha!!!! Cảm ơn nhiều !!!

YÊU MỌI NGƯỜI
❣❣❣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kooktae