Chap 5: Gặp lại Jungkook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp hết giờ làm, mọi người trong tòa soạn cũng không còn tâm trạng làm việc, trong lúc đó Soo Bin(bạn đồng nghiệp của Taehyunh) quay sang hỏi: "Tae, uống cà phê hông? Mình xuống pha cho hai mình hai cốc cà phê uống chờ hết giờ làm nha?".

Taehyunh gật đầu, một lúc sau Soo Bin vội vã chạy vào, thở gấp: "Ở phòng khách kia kìa, cực đẹp trai, cực lạnh lùng, còn rất nam tính, vừa nhìn đã biết thuộc loại đàn ông tài giỏi, sự nghiệp thành đạt, nhân tài thành phố. Muốn gặp cậu đấy Taehyunh, cậu vừa về nước đã cưa được 'HÀNG TỐT' thế. Vậy mà cứ giấu tài!".

Nếu lời của Soo Bin đang tin thì họa chăng lợn cũng biết bay. Ít nhất cũng phải trừ hao mấy phần, thậm chí một nửa trong những gì cậu ấy nói.

Nhưng Taehyunh cũng rất tò mò, cậu vừa về nước đã quen biết ai đâu, ai có thể đến tìm cậu chứ?

Cậu tuyệt nhiên không thể ngời người đến tìm mình lại là anh ấy!

Người đàn ông đang đứng bên cửa sổ phòng khách, quay lưng về phía cậu đúng là anh rồi. Nghe tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Taehyunh, hoàn toàn lãnh đạm, không một chút biểu cảm.

Soo Bin không nói quá, người đàn ông này rất mực tuấn tú, phong thái đường hoàng, bộ comple đắt tiền vừa vặn làm tôn vóc người cao lớn tuyệt mỹ. Anh vẫn điềm tĩnh, tự tin như trước nhưng có gì đó xa cách khiến người ta e ngại.

Taehyunh hoàn toàn không nói nên lời.

Người đàn ông điềm tĩnh, chậm rãi gật đầu chào: "Cậu Kim!".

Cậu Kim?

Taehyunh thực sự muốn mỉm cười nhưng quá khó: "Anh.....Jeon".

Chỉ về cái ghế phía xa, cậu nói: "Mời anh ngồi!".

Taehyunh đi lấy hộp trà, cậu không thể bình tĩnh như anh, chỉ đang cố che giấu mọi niềm xúc động.

"Anh uống gì?"

"Cảm ơn, không cần." Ánh mắt nghiêm nghị, anh nói: "Tôi nói vài câu rồi đi ngay".

"Sao anh biết tôi ở đây mà tìm?"

Anh im lặng năm giây mới lên tiếng: "RM. Tôi là luật sư của cậu ấy".

"Có việc gì không?"

Anh lạnh lùng nói: "Ba hôm trước, cậu Kim hạ cố đến văn phòng của tôi, nói là sẽ quay lại nhưng chờ mãi không thấy cậu đến nên tôi đành đích thân qua đây".

Taehyunh ngỡ ngàng: "Sao anh biết...". Cậu không để lại tên, sao anh biết người trả ví là cậu?

"Cậu Kim, tôi có khả năng suy đoán của một người bình thường", anh nói đầy vẻ chế nhạo.

Có lẽ các luật sư đều có cái gọi là "khả năng suy đoán của một người bình thường". Taehyunh nhìn vào bức tường trước mặt rồi trả lời, "Tôi đến trả ví, anh nhận được rồi, cần gì phải đến đây".

Mắt Jeon Jungkook đột nhiên lóe lên: "Ngoài trả ví ra, cô không còn việc gì nữa ư?"

Còn có việc gì nữa? Taehyunh trả lời dứt khoát: "Không còn!".

"Rất tốt." Mắt Jungkook thoáng vẻ thất vọng, anh bước đến trước mặt cậu: "Nhưng tôi thì có".

Anh lấy ví ra, để trước mặt cậu rồi hỏi: "Trong cái ví này vốn có một bức ảnh, cậu Kim có biết gì về nó không?".

Đương nhiên biết, Taehyunh cuối đầu: "Có sao? Tôi không chú ý".

"Ồ? Trong ví ngoài tiền ra chẳng còn gì nữa, sao cậu Kim lại biết nó là ví của tôi?"

Taehyunh á khẩu. Cậu quên rằng anh là luật sư, luôn biết tìm ra sơ hở trong lời nói của đối phương. Nếu muốn lừa anh thì phải biết tự lượng sức mình.

Anh hơi cúi người, khẽ nói: "Cậu có thể cho tôi xin lại bức ảnh không?".

Taehyunh bỗng cảm thấy kỳ lạ. Jungkook có ý gì vậy? Vừa muốn gán cáu mác "người xa lạ" cho cậu, vừa muốn đòi lại bức ảnh của cậu.

"Người trong ảnh là tôi, tại sao phải trả lại anh?"

"Cậu Kim, tôi khuyên cậu không nên tranh luận vấn đề quyền sở hữu với một luật sư", Jungkook lãnh đạm nói.

Taehyunh tức giận, một Jungkook như vậy, cậu không quen, cũng không thể đối phó.

"Bức ảnh không có ở đây", cậu nói.

"Vậy ngày mai trả cho tôi."

"Ngày mai tôi có....."

"Cậu Kim!", Jeon Jungkook ngắt lời, "Tôi nghĩ chúng ta đều không muốn quấy rầy đối phương, tại sao không kết thúc sớm đi?".

Kết thúc sớm ư? Taehyunh im lặng hồi lây: "Anh cần bức ảnh đó làm gì?".

"Ai mà biết được." Ánh mắt Jungkook u ám: "Có lẽ tôi muốn nó ở bên để nhắc nhở bản thân về quá khứ xuẩn ngốc của mình".

Xuẩn ngốc, đúng thế, quá xuẩn ngốc! Vậy mà cậu đã hi vọng.

Jeon Jungkook nói giọng kiên quyết: "Ngày mai tôi sẽ qua lấy, nếu bận cậu có thể nhờ người chuyển cho tôi. Tạm biệt cậu Kim".

Anh quay người bước đi, tay vừa đặt vào nắm cửa thì nghe tiếng Taehyunh đằng sau: "Đợi đã.....ngày mai tôi sẽ mang tới trả".

"Tốt." Jeon Jungkook đột nhiên quay đầu lại, mặt vẫn rắn đanh: "Cảm ơn sự hợp tác của cậu, ngày mai gặp lại".

Taehyunh lặng nhìn dáng người cao lớn đó đi xa dần. Không phải cậu chưa từng hình dung cảnh tượng hai người họ gặp lại, nhưng không thể ngờ, ngay một chút thân tình để nói "đã lâu không gặp" cũng không có.

Quá khứ xuẩn ngốc ư? Taehyunh nghĩ lại lời Jungkook nói mà lòng man mác buồn và tim đau nhói đến kì lạ..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kooktae