Chap 6: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà Taehyunh đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, chăm chú nhìn mình trong gương. Taehyunh không nhớ rõ mình đã đeo bám Jungkook như thế nào, Jungkook lại càng không biết, chỉ biết lúc đó, cậu cứ đuổi, anh cứ chạy. Cho đến một hôm, không chịu nỗi nữa, Jungkook nghiêm mặt hỏi: "Kim Taehyunh, tại sao cậu cú bám theo tôi vậy?".

Nếu như cậu bây giờ thì cậu sẽ ngượng đến chết! Tuy nhiên, lúc đó cậu lại chẳng biết ngượng là gì, còn nhướng mày hỏi: "Jungkook , là em ngốc hay anh ngốc đây. Ấy, mà anh thông minh như vậy thì nhất định là em ngốc rồi. Sao em lại thất bại vậy chứ, theo đuổi bao lâu mà người ta lại không biết em đang làm gì".

Còn nhớ lúc đó, Jungkook đã tròn mắt kinh ngạc hồi lâu. Về sau mỗi lần nhắc tới chuyện này, anh có vẻ vừa bực vừa buồn cười tuyên bố, anh vốn cố tình làm vậy để Taehyunh phải xấu hổ, ai ngời trên đời lại có người mặt dày đến thế, cuối cùng người xấu hổ lại chính là anh.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng chàng sinh viên khoa luật đã có thể đối phó được, tuy nhiên cũng chỉ lắp bắp: "Tôi không định có người yêu lúc đang đi học".

Khi ấy, Taehyunh ngay thơ đến mức không nhận ra đó chỉ là cái cớ, nên tiếp tục tấn công: "Vậy thì em xếp hàng trước, đợi anh tốt nghiệp đại học, liệu có được ưu tiên lựa chọn không?".

Trước đối thủ ngoan cố như vậy, chàng luật sư tương lai đành bó tay, chỉ biết bỏ đi sau khi ném lại một câu: "Tôi phải lên lớp".

Taehyung đương nhiên không cam chịu thất bại, nhưng trước khi nghĩ ra biện pháp tốt hơn, thì đã nghe mọi người bàn tán: Thấy bảo Jeon Jungkook khoa Luật mới có người yêu, hình như tên là Kim Taehyunh, cái tên nghe là lạ.

Nghe vậy, Taehyunh chạy như bay đến giảng đường tìm Jungkook để thanh minh: "Tin đồn không phải do em tung ra, anh phải tin em mới được".

Jungkook rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn cô rồi nói: "Tôi biết".

Taehyunh hỏi lại một cách ngốc nghếch: "Sao anh lại biết?".

Jungkook trả lời tỉnh bơ: "Bởi vì chính tôi tung ra tin đó".

Lần này đến lược Taehyunh im bặt, Jungkook giải thích: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu ba năm sau, em nhất định là người yêu của tôi, vậy sao tôi không sớm sử dụng quyền hạn đó của mình".

Trời! Lúc đó...

Khóe miệng của cậu con trai trong gương hiện lên nụ cười, nhưng chưa kịp hiện lên đôi mắt, đã lại biến mất.

Taehyunh bước ra ban công, lòng đầy ngổn ngang. Ngước nhìn bầu trời sao thưa thớt, ngày mai có lẽ là một ngày nắng đẹp.

-----------------------------------------------------------

🙏🙏🙏🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kooktae